Không Đoán Được

Chương 34: Sợ rồi?




Lúc hai người về đến trang viên thì trời cũng đã tối sầm. Đi bộ cả một ngày dài phải nói dù là ai cũng sẽ không tránh khỏi kiệt sức.

Phạm Thanh Khê vào trong nhìn qua một lượt thì thấy tổ sản xuất cùng mấy đội chơi khác vẫn chưa trở về. Cô rút miếng khăn giấy lau đi chút mồ hồi còn sót lại sau đó đến bàn trà rót cho Lam Thư Dung một ly nước.

Lam Thư Dung rất tự nhiên nhận lấy, cả người tùy ý dựa vào bên hông Phạm Thanh Khê, khẽ mở miệng: "Cảm ơn."

Phạm Thanh Khê gật đầu: "Xem ra phải muộn một lát mới có thể ăn tối."

Nàng nghe cô nói xong thì ngẩng đầu, khuôn miệng ngậm chút ý cười: "Ah, không ngờ Phạm tổng chỉ quan tâm đến chuyện ăn uống."

Lời nói tuy có mang một chút trêu chọc nhưng lại khiến người ta cảm nhận được sự thân thiết rõ rệt giữa hai người.

Phạm Thanh Khê cong môi, cũng không phủ nhận: "Hôm nay quá mất sức, không thể ngược đãi cơ thể."

Lam Thư Dung nhún vai không nói gì, sau đó lại lần nữa trở về tư thế cũ, mượn vòng eo tinh tế của Phạm Thanh Khê làm chỗ dựa, nhắm mắt dưỡng thần.

Qua một hồi lâu, các đội chơi cũng lần lượt trở về. Hứa Nghiệp Thành dẫn đầu inh ỏi, đi thẳng đến bàn trà rồi uống một ngụm nước lớn.

"Aizz, khắp người đều đau nhức."

An Kỳ nghe xong thì bĩu môi: "Đạo diễn Hứa, trong số những người ở đây anh là người duy nhất không có tư cách than vãn đó."

Âu Hào cũng phụ họa: "Đúng vậy, nếu như anh bớt bày trò lại thì chúng tôi còn có thể xem xét."

Cao Lệ Kỳ đỡ Bành Lệ Phi từ bên ngoài đi vào, vừa lúc nghe đến đây thì cũng không nhịn được muốn đòi công bằng: "Anh xem, mẹ tôi lớn tuổi lại bị anh bắt đi bộ cả một ngày đường, anh ở đó kêu ca cái gì chứ."

Hứa Nghiệp Thành bị mỗi người một câu làm cho không thể phản bác, chỉ có thể ra hiệu cho những người trong tổ sản xuất tiếp tục ghi hình, hoàn thành phần công bố kết quả của thử thách ngày hôm nay.

Năm đội chơi xếp thành một hàng ngang, đối diện là người dẫn chuyện và hàng chục cái máy quay. Mặc dù rất mệt nhưng giờ phút này đây đều không khỏi dấy lên chút chờ mong, Phạm Thanh Khê cũng không ngoại lệ.



Người dẫn chuyện hắng giọng: "Chúc mừng tất cả các đội chơi đều đã hoàn thành xuất sắc các thử thách ngày hôm nay. Sau đây là phần công bố kết quả. Bởi vì các thử thách phụ của mỗi đội đều giống nhau nên phần thắng đôi khi sẽ dựa vào một chút may mắn. Đội của Âu Hào và An Kỳ đạt được 1500 điểm, là đội về cuối ngày hôm nay. Xếp thứ tư là đội của Bành lão sư và Cao Lệ Kỳ, với 1600 điểm. Về đích thứ ba là Triệu Gia Linh và Bảo Kiếm Phong, số điểm đạt được là 1900 điểm. Hai đội còn lại số điểm chỉ cách nhau là 100, liệu ai mới là đội giành được mảnh ghép trong ngày hôm nay?"

Nghe đến đoạn này, Lam Thư Dung liền siết chặt bàn tay Phạm Thanh Khê bên cạnh, lỗ tai cũng vểnh lên, giống như một đứa trẻ chờ đợi phần thưởng lớn. Phạm Thanh Khê từ từ di chuyển ánh mắt của mình từ chỗ người dẫn chuyện đến chỗ Lam Thư Dung. Nhìn thấy biểu cảm của nàng, cô lại thầm cầu nguyện cho đội của hai người giành chiến thắng.

Giọng nói của người dẫn chuyện lại tiếp tục vang lên: "Xin chúc mừng Lại Hựu và Đồng Ni đã giành được mảnh ghép với số điểm đạt được là 3500. Đội Phạm Thanh Khê và Lam Thư Dung về đích thứ nhì với 3400 điểm."

Lời nói vừa dứt, tiếng vỗ tay và hú hét liền vang lên. Lam Thư Dung rớt mất một nhịp, có chút thất vọng nhìn về phía Phạm Thanh Khê.

Cô mỉm cười: "Vẫn còn 5 chặng nữa."

Nàng cũng hiểu đây là cuộc chơi, chuyện may rủi là bình thường nên cũng rất nhanh lấy lại tinh thần, cùng mọi người nói vài câu chúc mừng Đồng Ni và Lại Hựu.

Sở Tuyên đợi mọi người nói chuyện xong mới tiếp lời: "Hôm nay mọi người cũng vất vả rồi, tổ sản xuất đã chuẩn bị cơm tối, lát nữa chúng ta sẽ cùng dùng bữa. Còn có ngày mai chúng ta sẽ không ghi hình. Các vị chú ý nghỉ ngơi dưỡng sức, bởi vì thử thách tiếp theo sẽ còn vất vả hơn hôm nay."

Đồng Ni mới ngửi được mùi chiến thắng nên vẫn còn hừng hực khí thế: "Haha, dời sông lấp bể cũng có thể."

Sở Tuyên cười cười: "Cũng không đến mức đó, nhưng mà các vị cũng chuẩn bị đi là vừa."

Không hiểu sao khi nghe đến đây, Lam Thư Dung lại không tự chủ rùng mình một cái. Bọn họ cùng lắm chỉ mới đi được một phần ba chặng đường mà cơ thể đã bắt đầu phản kháng, còn không biết có thể cầm cự thêm được bao lâu.

Điều nàng lo lắng cũng không phải không có căn cứ. Chương trình Chúng Tôi Là Lữ Khách quay hình theo hình thức khép kín để đảm bảo không có bất kỳ sự trợ giúp bên ngoài nào trong quá trình tìm ra lời giải, thế nên toàn bộ khách mời sẽ không được phép rời khỏi Viễn Sơn trong suốt thời gian này.

Mặc dù biết là tổ sản xuất cũng sẽ dành ra thời gian nghỉ ngơi nhưng sẽ không dư dả. Vả lại dù nơi này có đẹp đẽ thế nào thì vẫn không bằng ở nhà. Nói đi nói lại chính là không còn lựa chọn nào khác.

Sau khi trở về phòng, Lam Thư Dung mệt mỏi ngã nhào lên giường, cái đầu nhỏ chôn chặt trong tấm chăn có họa tiết đơn giản. Phạm Thanh Khê thấy thế cũng chỉ lắc đầu, ôm theo quần áo vào trong tắm rửa trước.

Đây là ngày thứ hai tại Viễn Sơn, mặc dù không thể xem như quá quen thuộc nhưng bầu không khí quá đỗi tốt đẹp này ít nhiều cũng khiến người ta sinh ra chút lưu luyến.

Phòng tắm bằng gỗ đơn sơ vẫn còn đọng lại chút hơi nước cùng mùi hương cũ kỹ. Sàn nhà theo mỗi bước chân của cô phát ra thứ âm thanh thân thuộc khiến cho Phạm Thanh Khê không khỏi sinh ra chút ảo giác. Ảo giác về một cuộc sống bình bình đạm đạm, khắp nơi đều là hơi thở dịu dàng cùng dư vị ngọt ngào khó có thể gọi tên.

Cô đem quần áo mới vắt lên thanh gỗ nhỏ rồi mới từ từ trút đi lớp vải vóc đã thấm đẫm mồ hôi, thân hình hoàn mỹ dần lộ rõ dưới ánh đèn vàng, da thịt cũng theo đó mà phát sáng.

Dòng nước mát từ đỉnh đầu chảy dọc xuống sống lưng rồi đến đôi chân tinh tế, ở mỗi nơi nó đi qua đều mang đến cảm giác thư thái cùng dễ chịu. Chỉ là bỗng dưng cô lại cảm nhận một chút đau rát ngày càng rõ rệt phát ra ở phía cổ chân. Đến khi cúi người nhìn xuống thì mới phát hiện chỗ kia không biết từ khi nào đã có thêm một vết cắt dài, máu đông cũng đã chuyển sang màu đỏ sậm.

Có lẽ là trong quá trình di chuyển đã vô tình quẹt trúng ở đâu đó, nhưng không hiểu vì sao không có cảm giác đau đớn, mãi đến bây giờ mới phát hiện.

Phạm Thanh Khê tạm thời bỏ qua mấy dấu chấm hỏi mập mờ kia, dùng nước sạch rửa qua một lần rồi mới tiếp tục tắm rửa.

Chờ đến khi cô trở ra thì đã thấy Lam Thư Dung nằm ngủ ngon lành, cả tư thế cũng không thay đổi. Xuất phát từ tinh thần nhân đạo sâu sắc, Phạm Thanh Khê đã chủ động kéo xuống tấm chăn, gọi nàng tỉnh dậy.

"Lam Thư Dung, Lam Thư Dung."

"Ưm..."

Người trên giường chợp mắt chưa lâu đã bị đánh thức, tính khí đại tiểu thư liền trỗi dậy, cũng không quan tâm người đó là Phạm Thanh Khê: "Đừng phá, để tôi ngủ."



Phạm Thanh Khê lại dùng một tay lôi kéo nàng dậy: "Tắm rửa ăn tối xong rồi ngủ, ngủ bây giờ sẽ bị lỡ giấc."

Mặc kệ Phạm Thanh Khê nói gì, Lam Thư Dung cũng không có phản ứng, tiếp tục giả chết mà chui vào trong chăn. Chờ đến khi Phạm Thanh Khê hết cách muốn xoay người rời đi thì mới nghe thấy giọng nói thủ thỉ của nàng: "Phạm Thanh Khê."

Phạm Thanh Khê dừng bước, hơi cúi người: "Hửm?"

Lam Thư Dung lập tức dùng hai tay câu lấy cổ cô, ánh mắt tinh nghịch pha lẫn một chút mơ hồ vì vẫn còn buồn ngủ.

Nàng nói: "Cô hôn tôi một cái, tôi sẽ ngoan ngoãn nghe lời."

Rất có tính dụ hoặc.

Nếu như là Phạm Thanh Khê của vài tháng trước, cô chắc chắn sẽ thẳng thừng từ chối, không hề để lại một tia cảm xúc. Nhưng mà Phạm Thanh Khê của hiện tại thì không giống. Cô có lẽ vẫn sẽ từ chối nhưng không phải bởi vì không muốn mà chính là xuất phát từ sự phản kháng hoặc cơ bản chỉ là một chút ngại ngùng.

Qua một hồi lâu, thấy cô vẫn không trả lời, Lam Thư Dung liền lùi một bước: "Vậy để tôi hôn cô, thế nào?"

Lần này cũng mặc kệ Phạm Thanh Khê có đồng ý hay không, Lam Thư Dung đã rèn sắt khi còn nóng, nàng chủ động rướn người, chuẩn xác đặt lên môi cô một nụ hôn, sau đó còn xem như rất đương nhiên mà đứng dậy vỗ vỗ tay.

"Bỗng dưng tôi cảm thấy cả cơ thể tràn trề tinh lực, không cần ngủ nữa. Phạm tổng, cô thấy có nên cân nhắc sau này mỗi sáng đều tặng tôi một nụ hôn không? Như vậy tôi chắc chắn sẽ ngoan ngoãn thực hiện nhiệm vụ, ăn ngủ đúng giờ, cô thấy sao?"

Phạm Thanh Khê nghe nàng nói nhăng nói cuội xong thì khoanh tay trước ngực: "Cô có muốn cân nhắc đi làm doanh nhân không? Tôi thấy cô rất biết cách làm ăn."

Nàng mỉm cười vỗ vỗ vai cô: "Cái này thì không cần, không phải đã có cô rồi sao? Trong nhà mỗi người làm một nghề, như vậy mới thú vị."

Phạm Thanh Khê không nhịn được gõ nhẹ lên trán nàng: "Đi tắm đi."

...

Trong lúc chờ nàng tắm rửa, cô đi một vòng tìm đến chỗ mấy người tổ sản xuất mượn thuốc đỏ và băng dán. Không biết chuyện này vì sao lại đến tai Triệu Gia Linh, cho nên ngay sau khi Phạm Thanh Khê trở về phòng, Triệu Gia Linh liền nối đuôi chạy đến, còn không gõ cửa mà trực tiếp đi vào.

"Chị Thanh Khê, em nghe nói chị bị thương, có nghiêm trọng không?"

Phạm Thanh Khê đang cúi người dán băng dán thì nghe thấy giọng nói kia, cô có chút bất ngờ, sau đó thì lịch sự chào hỏi: "Sao em lại vào đây?"

Triệu Gia Linh không có trả lời, trực tiếp chạy đến nắm lấy cổ chân cô. Một màn này vừa lúc bị Lam Thư Dung nhìn thấy, nàng ngoài mặt thì tỏ ra rất điềm nhiên nhưng trong giọng nói đã ẩn chứa mồi lửa bén.

"Ồ, mới hôm nay đã không nhịn được mà tìm đến phòng rồi."

Triệu Gia Linh cũng không phải là thiếu nữ ngây thơ tốt tính, vừa nghe Lam Thư Dung nói như vậy liền đứng dậy tóm lấy nàng: "Cô làm đồng đội kiểu gì vậy hả? Chị Thanh Khê bị thương như vậy cũng không có một chút lo lắng."

Lam Thư Dung tự mình lượt bớt câu nói của Triệu Gia Linh, trong đầu nàng chỉ còn lại hai chữ "bị thương". Sắc mặt nàng lập tức biến đổi, cũng không thèm để ý cô ta nữa mà chạy đến chỗ Phạm Thanh Khê ngồi xuống nhìn tới nhìn lui.

"Phạm Thanh Khê, cô bị thương lúc nào, tại sao không nói với tôi?"



"Để tôi xem, cô băng thế này có nhiễm trùng không? Có cần đi bệnh viện không?"

Phạm Thanh Khê nhìn nàng lo lắng như vậy, trong lòng vừa buồn cười vừa ấm áp, cô nhỏ giọng: "Chỉ là vết thương nhỏ, tôi cũng vừa mới phát hiện."

Triệu Gia Linh ở một bên thấy hai người "tình chàng ý thiếp" thì không khỏi buồn bực, cô lên tiếng trêu chọc: "Giả vờ cái gì, không chừng là do gánh cô nên mới như vậy."

Đối với lời nói này, Lam Thư Dung cũng không thèm quan tâm nữa. Bây giờ trong mắt nàng chỉ có Phạm Thanh Khê, ngoài ra toàn bộ đều chỉ là không khí.

Nhưng mà Phạm Thanh Khê lại cảm thấy không vừa mắt, liền thay nàng lên tiếng đuổi người: "Em về trước đi, lần sau đến nhớ gõ cửa."

Triệu Gia Linh vẫn không tình nguyện: "Nhưng mà em muốn ở lại nhìn xem, cô ta..."

"Triệu Gia Linh."

Phạm Thanh Khê một khi nổi giận sẽ có chút đáng sợ, không những Triệu Gia Linh mà kể cả Lam Thư Dung cũng không nhịn được rùng mình một cái.

"Được rồi, lát nữa ăn cơm em sẽ chừa phần ngon cho chị."

Nói xong thì xoay người rời đi.

Thấy người đi rồi, Lam Thư Dung mới bắt đầu giả mèo khóc chuột: "Phạm tổng, cô thật hung dữ."

Phạm Thanh Khê nhướng mày nhìn nàng: "Sợ rồi?"

Nàng lắc lắc đầu sau đó đứng dậy, hướng môi cô đặt một nụ hôn: "Còn lâu tôi mới sợ."

"Được rồi, chúng ta đi ăn cơm."

Nói xong thì nắm lấy tay Phạm Thanh Khê kéo đi, cũng không thèm để ý xem cô đang có biểu tình gì.