Không Đoán Được

Chương 47: Chặng cuối




Thật lòng mà nói, để đi đến thử thách cuối cùng này cũng không phải dễ dàng. Bên ngoài nhìn vào có thể đánh giá mấy thử thách này xem ra cũng rất đơn giản, nhưng đằng sau đó là mồ hôi nước mắt của rất nhiều người.

Đừng thấy Hứa Nghiệp Thành lúc nào cũng tỏ ra bất cần đời, trên thực tế anh ta mới là người lao tâm khổ tứ nhiều nhất. Cũng may lần này bên phía nhà đầu tư, cũng chính là Hỷ Tinh Phong Lạc của Phạm Thanh Khê cũng rất chịu chi, đến cả trực thăng cũng đồng ý huy động chỉ để thực hiện vài cảnh quay ngắn ngủi.

Vui mừng là có, nhưng áp lực cũng rất nhiều. Hứa Nghiệp Thành cũng biết lần này Hỷ Tinh Phong Lạc đặt rất nhiều kỳ vọng vào chương trình này, thành công thì không sao, nếu như thất bại lại khó ăn nói.

Trong ba ngày Lam Thư Dung và Phạm Thanh Khê còn ở trên đảo hoang, tổ sản xuất cũng không hề rảnh rỗi như vẻ bề ngoài.

Trước khi khởi quay, thông tin về chương trình gần như là giữ kín tuyệt đối, chỉ có một số fan trung thành của các nghệ sĩ mới có được nguồn tin nội bộ, còn lại chỉ là đồn đại. Thỉnh thoảng sẽ có một số người qua đường bắt gặp họ đang quay phim rồi lén lút tung ảnh chụp lên mạng, nhưng chung quy vẫn có chút mơ hồ.

Bây giờ cũng sắp đến hồi kết thúc, bên phía quan hệ công chúng bắt đầu tung ra không ít dưa, đại khái nói rằng một chương trình lớn quy tụ hàng loạt nghệ sĩ đang hot tháng sau sẽ công bố.

Các nhóm chủ đề thảo luận nhanh chóng được lập ra, chủ yếu muốn dự đoán xem những khách mời mà chương trình đang úp mở có những ai.

Ngay sau khi các chủ đề bắt đầu nóng lên, chiếm cứ các bảng xếp hạng trong ngày thì lại xuất hiện vài video clip. Nhìn thì giống người qua đường quay được nhưng trên thực tế chính là do tổ sản xuất quay.

Trong clip là sự xuất hiện của An Kỳ, Triệu Gia Linh và Lại Hựu, điều này chứng minh một phần suy đoán của cư dân mạng là chính xác.

Sao tôi lại cảm thấy cái bóng lưng kia rất giống Lam Thư Dung nha.

Không phải giống, mà chính là cô ấy, tôi là fan lâu năm, không thể nào nhìn lầm.

Tử Nguyệt Truyện vừa kết thúc, Lam Thư Dung và Lại Hựu lại quay chung chương trình, thuyền của tôi lại ra khơi.

Không phải lần trước có người bắt gặp họ ở Viễn Sơn sao?

Tôi thì chỉ muốn xem lần này lại có tin đồn hẹn hò hay không thôi.

...

Trên mạng nói gì thì cũng là chuyện của đội quan hệ công chúng, ngược lại các khách mời ở đây hẳn vẫn chưa biết gì. Trước mắt họ chính là chặng hành trình thứ bảy có tên thử thách hợp tác.

Lam Thư Dung và Phạm Thanh Khê đưa mắt nhìn nhau, thực ra đêm qua họ đã cùng nhau tính toán rất nhiều, cuối cùng vẫn quyết định không thể bỏ qua. Biết đâu lại mang về manh mối quan trọng. Với lại đã đến nơi rồi, vẫn nên trải nghiệm đủ.

Tổ sản xuất dùng xe đưa họ đến một bờ rừng, phía bên kia là vách đá, có mấy sợi dây thừng treo ngang, bên dưới nước chảy rất xiết.

Nhiệm vụ lần này của họ là làm sao để mười người có thể di chuyển sang bên kia thuận lợi. Chỉ cần làm được, tất cả mọi người đều có được mảnh ghép.

Nghe thì rất đơn giản nhưng thực tế lại không hề dễ dàng. Mười khách mời đều đứng bất động rồi đưa mắt nhìn nhau, cũng không biết bắt đầu thế nào.

Thân là Kiến trúc sư duy nhất lại đây, Âu Hào rốt cuộc cũng được trọng dụng. Anh ta vỗ vỗ tay, tập hợp mọi người thành một vòng tròn.

"Nước chảy xiết như vậy, mọi người có ý kiến gì không?"

Bảo Kiếm Phong miết cằm rồi đáp: "Chắc là không thể bơi qua, làm thuyền cũng không được."

Triệu Gia Linh cũng cho ý kiến: "Tôi thấy ở đó có mấy sợi dây thừng, không phải bình thường người ta dùng nó để di chuyển sao? Chúng ta có thể thử."

Cao Lệ Kỳ không tán đồng: "Yêu cầu mười người cùng qua, mẹ của em lớn tuổi rồi, sao có thể đu dây thừng."

Bảo Kiếm Phong gật đầu: "Phải đó, lần trước đu dây có công cụ hỗ trợ tôi còn cảm thấy tốn sức."

Bành Lệ Phi có hơi bất đắc dĩ: "Haizzz, đúng thật là làm khó mọi người rồi."

Đồng Ni cười cười: "Bành lão sư đừng nói như vậy, rõ ràng cái này tổ sản xuất cố tình làm khó chúng ta thôi."

Sau đó cô lại nhìn Phạm Thanh Khê: "Phạm tổng, cô có ý kiến gì không?"

Bỗng nhiên mọi người đều dồn ánh mắt về phía cô, cô bình tĩnh đáp: "Ở đây có ai tự tin có thể đu dây qua đó?

"Tôi có thể."

"Tôi cũng có thể."

"Tôi cũng có thể thử."

Đồng Ni, Lại Hựu, Bảo Kiếm Phong lần lượt giơ tay.

Cô lại hỏi Ngô Phương: "Chúng tôi cần các loại dao, búa, cưa, dây thừng, ốc vít,... có thể hỗ trợ không?"

Ngô Phương gật đầu: "Chúng tôi đã chuẩn bị sẵn."

Phạm Thanh Khê nói tiếp: "Vậy có thể làm một cây cầu bằng dây, anh Âu, có thể chứ?"

Mọi người nghe đến đây cơ bản cũng hiểu cô muốn làm gì, để mọi người đều thuận lợi sang bên kia, có lẽ đây là cách tốt nhất hiện giờ.

Âu Hào gật đầu sảng khoái: "Cứ giao cho tôi, bây giờ chúng ta sẽ phân công nhiệm vụ."

Dù là cầu dây cũng cần bảng vẽ, tính toán trọng lực, phần này sẽ do Âu Hào phụ trách.

Bảo Kiếm Phong, Lại Hựu và Phạm Thanh Khê sẽ cùng nhau đốn cây làm trụ.

Những người còn lại sẽ phụ trách đan dây thừng và luồn vào các thanh kim loại.

Lam Thư Dung vẫn không tránh khỏi có chút lo lắng: "Nhất định phải cắm trụ sao, nước chảy xiết như vậy."

Triệu Gia Linh lập tức chen vào: "Cũng đâu có bắt cô làm, sợ sệt như vậy làm gì?"

Lam Thư Dung trừng mắt: "Nhưng cũng không phải cô làm, người khác sẽ gặp nguy hiểm đó."

Triệu Gia Linh lại muốn phản bác, cũng may là Phạm Thanh Khê lên tiếng trấn an: "Không sao, chỉ cần cắm trụ cố định ở hai đầu là được."

Tuy là nói như vậy nhưng mà mọi thứ diễn ra cũng không hề dễ dàng. Thanh niên trai tráng mất mấy tiếng đồng hồ mới đốn hạ được bốn cây gỗ lớn, trong lòng còn mặc niệm không bị kiểm lâm bắt gặp.

Hứa Nghiệp Thành thấy họ lo trước lo sau mới rủ lòng từ bi nói là khu vực này đã được xin phép, chắc chắn sẽ không bị bắt, nhờ vậy bọn họ mới yên tâm phần nào.

Bên phía những khách mời nữ, dù sao cũng là lần đầu làm loại chuyện này, vì thế cũng mất không ít thời gian tìm ra nguyên lý. Đến khi động tác bắt đầu thuần thục thì tay chân cũng đã sưng tấy.

"Bành lão sư, cô sang bên kia nghỉ ngơi đi, còn lại để bọn em làm là được rồi."

"Đúng đó cô Bành, vào nghỉ ngơi trước đi ạ."

Hiếm khi Lam Thư Dung và Triệu Gia Linh cùng chung tiếng nói.

Bành Lệ Phi tỏ ra không cần: "Nếu không phải vì ta các em cũng không cần ngồi đây, nếu không làm gì sẽ cảm thấy có lỗi."

"Cô nói gì vậy chứ, cô là tiền bối, để cô làm bọn em mới thấy áy náy."

Tuy là người ngoài giới nghệ thuật nhưng Đồng Ni cũng không thể làm ngơ: "Đúng vậy, Bành lão sư. Hay là cô giúp bọn em chuẩn bị ít đồ ăn có được không?"

Cao Lệ Kỳ thúc giục: "Mẹ, đi đi."

Bành Lệ Phi nghe đến đây cũng không miễn cưỡng nữa, dù sao việc làm cầu cũng không thể xong ngay lập tức được, bọn họ thì cần phải ăn uống. Bà liền đứng dậy đi tìm đám người tổ sản xuất.

...

Thời gian trôi qua rất nhanh, lúc đến đây trời vẫn còn sáng nhưng hiện tại hoàng hôn cũng sắp tắt đến nơi. Mọi người càng làm càng hừng hực khí thế, đâu đó còn có thể nghe thấy tiếng cười.

"Không ngờ chị Dung còn khéo tay như vậy."

Thân là fan cứng của Lam Thư Dung, Cao Lệ Kỳ vẫn không tiếc lời khen ngợi. Nhưng mà cô nàng cũng không hề khoa trương, Lam Thư Dung mà không khéo tay thì mới là chuyện lạ.

"Trời tối như vậy, hay là để sáng mai làm tiếp?"

Âu Hào lên tiếng đề nghị.

Mọi người nhìn nhau một hồi, Bảo Kiếm Phong mới lên tiếng: "Cũng được, dù sao đạo diễn Hứa cũng không có quy định thời gian."

Hứa Nghiệp Thành phản bác: "Ai nói tôi không quy định thời gian, các người làm tiếp cho tôi."

Nguyên tắc trò chơi chính là không được dừng lại giữa chừng, mọi người lúc này đây mới hiểu được lời đồn về vị đạo diễn này cũng không điêu chút nào.

Trong số các công việc thì việc cắm trụ dường như là khó khăn nhất, những người có sức lực mang theo áo phao bước xuống nước. Bởi vì đêm đã xuống nên nước rất lạnh, bọn họ không khỏi kêu lên vài tiếng.

Cũng may là bên dưới bùn rất mềm, mọi người nắm chặt cây trụ đã chuốt nhọt, bắt đầu dùng lực cắm xuống.

"12, 12, 12..."

Những âm thanh đều đều vang lên, chờ đến khi hai cây trụ phía bên này được cố định, đồng hồ cũng đã chỉ tám giờ.

Theo như tính toán ban đầu, Đồng Ni, Lại Hựu, Bảo Kiếm Phong sẽ đu dây thừng sang bên kia. Nhưng mà chỉ ba người hình như không đủ, vì vậy Phạm Thanh Khê cũng theo sang.

So với thử thách đu dây lần trước ở thung lũng Thạch Lâm, đoạn đường chỗ này ngắn hơn nhiều. Cái khó là điều kiện ánh sáng yếu, mọi người cũng không có công cụ hỗ trợ.

Đồng Ni xem như có kinh nghiệm, tuy thể lực cạn kiệt nhưng cũng thuận lợi sang bờ bên kia.

Theo sau đó là Phạm Thanh Khê, kế đến là Bảo Kiếm Phong và Lại Hựu, trên người hai người còn mang theo hai đầu tấm lưới đã được thắt xong.

Nhưng mà kế hoạch là một chuyện, sang đến nơi rồi mới phát hiện ra không thể nào cắm trụ ở chỗ này. Dù sao bên kia là bờ rừng nhưng bên đây lại là vách đá. Họ không còn cách nào khác, chỉ có thể tìm cách cố định hai đầu tấm lưới vào gốc cây.

Phía bên kia Âu Hào cũng không rảnh rỗi, thân là nam nhân duy nhất ở bờ bên này, anh ta rất sốt sắng khẳng định bản thân.

Rất may với kinh nghiệm nhiều năm làm Kiến trúc sư, mọi chuyện xem như cũng tương đối dễ dàng.

Nhóm người hì hục một đêm, đợi đến khi hoàn tất thì trời cũng vừa sáng, nhưng mà đến sức lực để đi sang cũng không còn. Mạnh ai nấy dựa vào gốc cây mà chợp mắt.

Nói như thế nào thì bọn họ giống như vừa hoàn thành một việc vô cùng lớn lao, trong mơ cũng có thể mỉm cười.