Không Đoán Được

Chương 50: Chỉ được say khi ở cùng tôi




Màn đêm dày đặc, không gian rộng lớn cũng không thể khiến mùi thuốc lá lập tức tan biến hết.

Thời điểm này tiếng còi xe cũng đã thưa thớt, Mộc Hi Vi đứng đút tay vào túi quần, ánh mắt không có tiêu cự.

Mấy ngày nay cô đến Sơn Thành công tác, đến bây giờ mới xong việc. Vốn định đến quán bar uống chút rượu, nhưng mà không hiểu tại sao càng uống tâm trạng càng không tốt, vì thế mới ra đây đứng hút thuốc.

Nhiệt độ so với ban ngày đã thấp hơn mấy phần, có mấy cơn gió thoáng qua khiến cô không nhịn được mà rùng mình. Đốm lửa trên tay cũng tàn nhanh hơn trông thấy.

Qua một lát, cô đưa tay nhìn đồng hồ, bây giờ đã là 1 giờ sáng, chắc cũng nên trở về.

Cô xoay người ném tàn thuốc vào thùng rác, bên cạnh bỗng có mấy chiếc xe tải dừng lại, khói xe bốc ra rất dày, cô có chút khó chịu nhíu mày.

Đi được mấy bước thì lại nghe thấy một giọng nói yếu ớt cất lên: "Cho hỏi, chỗ này là chỗ nào?"

...

Sau khi trở về từ Viễn Sơn, Phạm Thanh Khê giống như bốc hơi mất. Cũng không thể trách cô, thân là Tổng giám đốc Hỷ Tinh Phong Lạc, rời đi lâu như vậy chắc chắn công việc nhiều không đếm xuể.

Lam Thư Dung cũng bận rộn với mấy cái quảng cáo trước khi gia nhập đoàn làm phim Song Nhạn. Quanh đi quẩn lại, trong suốt tháng tư này hai người cũng không có gặp nhau.

Nàng càng nghĩ càng có chút mơ hồ, rõ ràng trong thời gian ở Viễn Sơn hai người chung đụng rất nhiều. Vậy mà sau khi trở về Phạm Thanh Khê đến một cái tin nhắn cũng không có.

Nói không có thời gian chi bằng nói cô không muốn để ý đến nàng. Nàng vì chuyện này mà có chút thương tâm.

Lâm Tiểu Linh nhận ra tâm trạng Lam Thư Dung mấy ngày nay không tốt, vì thế lên tiếng hỏi han: "Chị Dung, làm sao vậy?"

Lam Thư Dung yểu xìu gác cằm lên bàn: "Chắc do lâu rồi không bị đồn đại linh tinh nên có chút nhàm chán."

"Em rất muốn mình bị đồn đại sao?"

Đàm Nhiên không biết đến từ khi nào, nói một câu rồi đến ngồi ở đối diện nàng.

Lâm Tiểu Linh mở to mắt: "Chị Đàm, hợp đồng mới thế nào rồi?"

Thời gian trước bên phía nhãn hàng L'Oreal mong muốn mời nàng làm người phát ngôn thương hiệu toàn cầu. Nhưng ngặt nỗi Lam Thư Dung vẫn chưa trở về, kéo dài cho đến hôm nay mới thương thảo xong.

"Đã xong, đây là thương hiệu lớn thứ năm em có được, tương lai có thể sẽ còn nhiều hơn."

"Như vậy không phải rất nhiều tiền sao?"

Tiểu Linh thay Lam Thư Dung thấy vui mừng, nhưng mà mặt mày nàng thì vẫn ủ dột.

Lại thở dài một cái, nàng nói: "Tiền nhiều như vậy, cũng không biết để làm gì."

Phạm Thanh Khê kia lại không thèm ngó ngàng đến nàng.

Tiểu Linh trêu chọc: "Nếu chị không xài hết có thể cho em nha."

Lam Thư Dung lại lẩm bẩm cái gì đó, sau đó quay sang nói với Đàm Nhiên: "Chị Đàm, chị nói xem Phạm Thanh Khê gần đây có phải rất bận không?"

Đàm Nhiên gật đầu: "Chị cũng không rõ, nhưng hình như là họp liên tục, dù sao thì sắp tới có nhiều hạng mục như vậy."

"À."

"Sao vậy?"

Lam Thư Dung lắc đầu: "Không có gì, không phải tuần sau phải vào đoàn rồi sao, em muốn tranh thủ sang chào hỏi một chút."

Đàm Nhiên cười cười: "Lúc trước đi quay phim có bao giờ thấy em chào hỏi ai đâu, sao bỗng dưng lại có hứng thú vậy?"

"Lúc trước khác, bây giờ khác. Vả lại Phạm Thanh Khê giúp đỡ em nhiều như vậy."

Nàng nói đến hợp tình hợp lý, đến mức Đàm Nhiên cũng phải gật đầu tán thành.

"Vậy đi, để chị hỏi Trợ lý Mạnh xem khi nào cô ấy rảnh, để em đến chào hỏi."

Lam Thư Dung liền bật dậy: "Được ah, nhanh một chút."

"Xem em kìa, vội như vậy làm gì, haha."

...

7 giờ tối, Phạm Thanh Khê mới vừa bước ra từ phòng họp. Cả ngày hôm nay cô hết gặp gỡ đối tác rồi lại đến gặp mặt các quản lý cấp cao, bận đến mức chỉ kịp ăn một cái sandwich đậu phộng để lót dạ.

Phạm Thanh Khê bận rộn, thân là Trợ lý Mạnh Nguyệt Chi cũng không khá hơn. Thời gian trước không có Phạm Thanh Khê ở đây, công việc lớn nhỏ đều do cô và Phó tổng cùng nhau giải quyết. May là vẫn không lệch khỏi quỹ đạo ban đầu, còn có mấy cái hạng mục đầu tư lớn đã thảo luận xong, chỉ chờ Phạm Thanh Khê quyết định.

"Phạm tổng, trailer của Chúng Tôi Là Lữ Khách đều đã chuẩn bị xong, ngày mai sẽ tung ra."

Mấy ngày trước đội ngũ sản xuất và quan hệ công chúng đã lập trang chính thức, bắt đầu đăng mấy cái bài nhá hàng. Chương trình lần này sẽ được phát sóng trên đài truyền hình Quốc gia, có thế nào cũng không thể lơ là.

"Được, tôi biết rồi."

Mạnh Nguyệt Chi lại đem lịch trình ngày mai nói cho cô nghe một lượt, cuối cùng bổ sung thêm: "Đàm Nhiên có gọi điện thoại tới nói Lam tiểu thư sắp vào đoàn, muốn đến chào hỏi cô một tiếng."

Cô nghe đến đây thì có hơi dừng lại, ánh mắt đảo một vòng: "Tôi có thời gian rảnh không?"

Mạnh Nguyệt Chi giống như đã chuẩn bị sẵn, rất nhanh gật đầu: "Trưa ngày mai tạm thời chưa có sắp xếp."

"Ừm, vậy để cô ấy đến đây."

"Được, vậy tôi đi sắp xếp."

Mạnh Nguyệt Chi đi được mấy bước lại bị cô gọi lại.

"Khoan đã, giúp tôi đặt nhà hàng."

"Được, Phạm tổng."

Mạnh Nguyệt Chi đi rồi, Phạm Thanh Khê mới xoa xoa ấn đường. Thời gian qua bận như vậy, cô cảm thấy bản thân giống như đã bỏ qua điều gì đó.

Sau khi về đến nhà tắm rửa xong cũng đã 11 giờ đêm, Phạm Thanh Khê leo lên giường, lăn qua lộn lại vẫn không tài nào ngủ được.

Đây cũng không phải đêm đầu tiên cô như vậy, kể từ khi trở về từ Viễn Sơn, cô không đêm nào ngon giấc. Ngược lại khoảng thời gian kia cô lại ngủ rất ngon, cũng không có gặp ác mộng.

Vốn cô cho rằng sở dĩ ngủ ngon như vậy là do điều kiện ở đó thoải mái, ban ngày lại tiêu hao thể lực nhiều. Nhưng đến hôm nay cô mới nhận ra, hình như không phải vậy.

Phạm Thanh Khê gác tay lên trán, sau đó lại tìm đến điện thoại nằm trên đầu tủ.

Rất lâu rồi cô với nàng không có nhắn tin, tin nhắn cuối cùng cũng đã là chuyện của rất lâu về trước. Phạm Thanh Khê có chút mê man, đem ngón tay cái chạm vào ảnh đại diện quen thuộc.

Không biết có phải do tâm linh tương thông hay không mà khung trò chuyện vốn nằm yên lại có chuyển biến, hai chữ ngắn ngủ bắt mắt hiện lên trước mắt cô.

Lam Thư Dung: [Mai gặp.]

Trong đầu Phạm Thanh Khê liên tục lặp đi lặp lại hai chữ này, giống như một phép thôi miên, cô vậy mà ngủ mất, cũng chưa kịp phản hồi tin nhắn.

...

Ở bên đây Lam Thư Dung đợi mãi cũng không thấy Phạm Thanh Khê trả lời. Nàng tự hỏi có phải bản thân lạnh lùng quá không. Hoặc là Phạm Thanh Khê chưa thấy tin nhắn?

Chờ đến 12 giờ đêm, Lam Thư Dung ôm một bụng tức mà đi ngủ, trước khi ngủ nàng còn thầm mắng Phạm Thanh Khê một trận.

Ngày mai nàng lại muốn xem xem, Phạm Thanh Khê là dùng thái độ gì đến gặp mình.

...

Nơi Mạnh Nguyệt Chi chọn là một nhà hàng nằm sâu trong hẻm nhỏ có cái tên rất thơ mộng: Xuân Hoa Yến.

Lúc Lam Thư Dung đến, Phạm Thanh Khê đã đợi sẵn, đây là phòng riêng, mức độ bảo mật rất cao.

Lam Thư Dung đem mắt kính và khăn trùm đầu tháo xuống, hiên ngang chạy đến ngồi đối diện Phạm Thanh Khê.

"Hừ, tôi tưởng cô quên luôn sự tồn tại của tôi rồi."

Phạm Thanh Khê có chút ngượng ngùng: "Thời gian qua... bận quá."

Mặc dù cái lý do này thực sự rất không nên, nhưng lại là sự thật.

Lam Thư Dung liếc mắt nhìn cô: "Thấy cô xinh đẹp, tôi chấp nhận bỏ qua."

Sau đó lại nói: "Tôi đói bụng."

Để đi ăn với cô, từ sáng đến giờ nàng còn chưa bỏ gì vào bụng.

Phạm Thanh Khê ngoắc tay gọi phục vụ, phục vụ nhận ra Lam Thư Dung nhưng ngoài mặt vẫn tỏ ra chuyên nghiệp.

"Xin hỏi hai vị muốn dùng gì?"

Lam Thư Dung cũng rất sảng khoái: "Tất cả món ngon đều mang lên."

Phạm Thanh Khê đương nhiên không có ý kiến, khẽ gật đầu với phục vụ kế bên.

Hai người lại im lặng một lúc, bầu không khí có chút ngượng ngùng.

Lam Thư Dung đưa mắt nhìn thẳng, cái người trước mặt này là cái người mà nàng ngày nhớ đêm mong, nhưng cũng là người khiến tâm tình nàng lên xuống thất thường. Rõ ràng hôm qua biết được có cuộc hẹn này nàng đã rất vui mừng, nhưng mà Phạm Thanh Khê kia cũng nên biểu hiện một chút gì đó đúng không? Không thể nào tất cả sự nhiệt tình đều bắt nguồn ở chỗ nàng được.

Thật ra không phải cô không muốn nói chuyện mà chính là không biết nên nói gì. Phạm Thanh Khê trước giờ vẫn luôn trầm mặc, cũng không có bạn bè. Cái gọi là tìm đề tài để nói chuyện đối với cô có chút khó khăn.

"Cô."

"Tôi."

"Cô nói trước đi."

"Cô đã xem trailer chưa?"

Lam Thư Dung nhướng mày: "Không phải tối nay mới phát hành sao?"

Nàng cũng không phải thuộc tầng lớp quản lý, vẫn là phải đợi đến thời gian thì mới có thể xem được.

Phạm Thanh Khê hơi mím môi: "Tôi sẽ kêu Trợ lý Mạnh gửi cho cô một bản."

Lam Thư Dung liền bắt được trọng điểm: "Các tập phát sóng đã hậu kỳ xong hết rồi sao? Tôi muốn xin bản gốc có được không?"

Phạm Thanh Khê lắc đầu: "Vậy thì chưa, nhưng mà bản gốc có thể."

Nàng hài lòng mỉm cười: "Tôi biết cô sẽ không từ chối tôi."

"Tuần sau tôi sẽ vào đoàn, dự tính quay trong vòng 2 tháng mới xong. Còn có những cảnh quay phải sang tận nước ngoài, là cảnh hành động, rất nguy hiểm."

Lại nhìn cô một cái, nàng nói: "Cô đừng lo lắng cho tôi mà mất ăn mất ngủ nha."

Bỗng dưng nghe nàng nói như vậy, cô có chút không đỡ được. Mạch não của Lam Thư Dung đôi khi khiến cô phải đi hết từ bất ngờ này đến bất ngờ khác.

Chỉ là, thực sự có chút đáng yêu.

Cô gật đầu: "Được."

Phục vụ lần lượt mang thức ăn lên, chẳng mấy chốc chất đầy cái bàn tròn. Mấy ngày nay Đàm Nhiên bắt nàng phải giữ dáng nên toàn ăn mấy thứ thanh đạm. Bây giờ nhìn đến chỗ thức ăn này, Lam Thư Dung liền nổi lòng tham.

Nàng xúc một ít cơm chiên cua cho vào chén, lại gắp một miếng cá phi lê cho Phạm Thanh Khê: "Lần trước nói trở về sẽ đến thăm bà ngoại nhưng chưa có thời gian, hay là cuối tuần này tôi đó nha?"

Phạm Thanh Khê có chút rối rắm, bởi vì cuối tuần này cô phải đi công tác, nhưng mà lại không biết mở lời thế nào.

"Sao vậy, không tiện sao?"

Lam Thư Dung rất tinh ý nhận ra chút thay đổi nhỏ của cô, trong lòng nàng hụt mất một nhịp, Phạm Thanh Khê không muốn sao?

"Không phải, chỉ là cuối tuần này tôi phải đi công tác."

"À, tôi còn tưởng là chuyện gì. Tôi đến thăm bà ngoại, cũng không phải đến tìm cô."

Nhận ra bản thân đã suy nghĩ quá nhiều, Phạm Thanh Khê đảo mắt, tiếp tục ăn đồ ăn trong chén.

Bữa cơm của hai người cũng được xem là hòa hợp. Vẫn là cách ở chung cũ, Lam Thư Dung nói, Phạm Thanh Khê lắng nghe, thỉnh thoảng cô sẽ phát ra tiếng "ừm" trầm thấp.

Phục vụ chờ đến khi hai người gọi tính tiền mới dùng hết can đảm đưa ra một tấm ảnh: "Chị Dung, có thể ký tên cho em không? Em rất thích chị."

Thì ra người này là fan hâm mộ của Lam Thư Dung, nhưng mà quy tắc nhà hàng rất khắt khe cho nên không dám lỗ mãng.

Lam Thư Dung nhìn gương mặt hơi phiếm hồng, nàng nở nụ cười: "Đương nhiên là được."

Bởi vì tâm trạng bây giờ của nàng đã tốt lên rồi nha.

Xe đậu ở ngoài đường lớn, cách chỗ này khá xa, thế nên hai người cùng nhau đi bộ thêm một đoạn.

Giữa cái nắng hè oi ả, vậy mà con hẻm này lại đem đến một cảm giác rất dễ chịu. Có lẽ là do những mái nhà cùng cây cối xung quanh đã chặn không cho mặt trời tìm đến.

Buổi trưa, hầu hết mọi người đều đang nghỉ ngơi tránh nắng, con đường này cũng vì thế mà vắng lặng. Thỉnh thoảng chỉ có vài ánh mắt ngó sang vì tò mò phong cách ăn mặc không kẽ hở của nàng.

Biết làm sao được, nếu nàng lộ mặt chắc chắn chỗ này sẽ náo loạn.

"Buổi tối cô bận sao?"

Nếu không chắc cũng không hẹn nàng vào giờ này.

"Ừm, buổi tối phải đi gặp đối tác, có lẽ sẽ về rất trễ."

Cuộc trò chuyện của họ vẫn toàn là mấy thứ vụn vặt, chỉ là nó lại khiến người ta sinh ra lưu luyến.

"Đừng uống quá nhiều rượu, chỉ được say khi ở cùng tôi."

Giọng nói của nàng có chút kiêu ngạo, rất giống một nữ vương. Nhưng mà Phạm Thanh Khê cũng không cảm thấy có gì không đúng.

Cô đáp: "Được."

Cũng đã đến chỗ đậu xe, Lam Thư Dung đưa tay chỉ chỉ: "Vậy, tôi về trước đây."

Cô gật đầu rồi nhẹ nhàng tiến lại gần nàng, đưa ra bàn tay che ở phía trên: "Về cẩn thận."

Lại ân cần như vậy, đáy lòng Lam Thư Dung càng thêm mềm nhũn.