Không Được Nói Chuyện Với Tôi!

Chương 110: Extra 4




Dạo gần đây, các bạn cùng phòng của Cận Lâm Côn đều trải qua những ngày tháng khá áp lực.

Thực ra hồi mới nhập học áp lực cũng lớn lắm, lúc đó là bởi vì trong ký túc xá có một nam thần khóa mới, lại còn là nhân vật khiến không ít người năm hai nghe tên đã sợ mất mật, có không ít người lén lút đến xem thử xem vị đại ma vương đẹp trai ngút trời kia trông như thế nào.

Sau đó mọi người cũng dần quen thân, những người hóng hớt cũng ít đi, ngoại trừ việc thường xuyên có người bị gương mặt ấy mê hoặc lảng vảng xung quanh thì cũng không gặp phải vấn đề gì mới mẻ.

Nhưng dạo gần đây số lượng người đến dò la tin tức lại tăng lên rõ rệt.

"Là chuyện của cuộc thi biện luận hôm trước."

Trưởng phòng không nhịn được nữa, túm lấy một người đến dò la tin tức hỏi cho ra nhẽ: "Nghe nói trong số những người tham gia biện luận có một người là người yêu của cậu ấy."

"Vòng 16 đội."

Bạn cùng phòng A tính toán sơ qua: "Mười sáu đội, sáu mươi tư người."

"Còn có cả chủ tịch hội học sinh nữa." Trưởng phòng bổ sung, "Mỗi trận bốc thăm, bên nguyên cáo đều có chủ tịch hội học sinh đi cùng, cộng lại là bảy mươi hai người, muốn tìm ra một người trong số đó."

Bạn cùng phòng B: "Mò kim đáy bể."

Mọi người trong phòng ngày thường rất hòa thuận. Tuy rằng Cận Lâm Côn từ năm nhất đã được giáo sư dẫn đi thực tập, thường xuyên bận rộn hơn người khác, nhưng cả phòng vẫn thường xuyên cùng nhau làm bài tập nhóm, lúc nửa đêm sắp chết đói thì tương trợ lẫn nhau, là những huynh đệ tốt sắp cùng nhau trải qua kỳ thi cuối kỳ lúc bốn giờ sáng của đại học Bắc Đại.

Những huynh đệ tốt luôn cảm thấy, sau lưng bàn tán về chuyện tình cảm của bạn cùng phòng là một hành vi không được thích hợp cho lắm.

Nhưng mà hỏi thẳng mặt thì hình như cũng không được thích hợp cho lắm.

"Có thể hỏi thì đã hỏi từ lâu rồi."

Trưởng phòng kiến thức uyên bác, kinh nghiệm phong phú hơn hẳn những người còn lại trong phòng: "Sinh viên đại học nào mà yêu đương chẳng phải quấn quýt lấy nhau, hận không thể dính chặt vào nhau, làm sao mà đến giờ vẫn chỉ có chút manh mối như vậy?"

Sống chung lâu như vậy, cả phòng đều đã khá thân thiết, trưởng phòng có chút không yên tâm: "Nhỡ đâu là đang theo đuổi người ta thì sao? Nhỡ đâu cãi nhau không muốn chúng ta biết thì sao? Nhỡ đâu thật ra không có nhưng ngại giải thích thì sao?"

Bạn cùng phòng A nghĩ ngợi một hồi, cũng bắt đầu lo lắng: "Nhỡ đâu người ta không hiểu cậu ấy, cảm thấy cậu ấy rất đáng ghét thì sao?"

...

Là anh em một nhà, có nghĩa vụ giúp đỡ bạn cùng phòng giải quyết khó khăn.

Cận Lâm Côn dẫn Vu Sanh về ký túc xá, định tối nay cùng nhau ra ngoài ăn cơm thì bị trưởng phòng chặn lại ngay cửa.

Hai người thường xuyên sang phòng nhau chơi, trưởng phòng trong phòng và Vu Sanh đã khá thân thiết, cũng có giao tình là lúc Cận Lâm Côn không có mặt đã giúp cậu ta một tay giải bài tập Toán cao cấp.

"Ngồi chơi một lát, không mất nhiều thời gian đâu."

Trưởng phòng có ấn tượng rất tốt với Vu Sanh, cảm thấy cậu hẳn là cũng rất sẵn lòng giúp đỡ người anh em tốt giải quyết chuyện cả đời, đưa lon bia đã chuẩn bị từ trước cho cậu: "Trò chuyện chút nhé?"

Vu Sanh lần đầu tiên tham gia buổi trò chuyện của hội anh em Cận Lâm Côn, nhận lấy lon bia, cũng ngồi xuống theo.

Cận Lâm Côn mấy ngày nay bị mấy người này nhìn với ánh mắt đầy tâm sự, mơ hồ cảm thấy bọn họ sẽ không hỏi ra câu hỏi gì đúng đắn, bèn ghé tai dặn dò Vu Sanh: "Bất kể hỏi gì, cứ đổ hết lên đầu anh. Cứ nói là tại anh, em bị anh liên lụy."

Vu Sanh nhướn mày: "Ví dụ như?"

Cận Lâm Côn: "Ví dụ như cách giải Toán cao cấp quá nhảy vọt, khiến giáo sư đổi hết bài tập về nhà thành đề mới, không dùng đề của những năm trước nữa."

"..."

Vu Sanh cầm hai lon bia, ngồi dịch ra xa hắn một chút.

Sau khi vượt qua kỳ thi đại học suôn sẻ, Cận Lâm Côn cuối cùng cũng được giải phóng, bắt đầu dựa vào trực giác để trả lời câu hỏi.

Đặc biệt là các loại bài tập Toán cao cấp thú vị.

Người này dù làm gì cũng toát ra khí chất đáng ghét, làm bài Toán cao cấp cũng phải dùng cách giải hoa mỹ, quá trình lại nhảy vọt tùy tâm sở dục, người thường nhìn vào thậm chí còn chẳng tìm ra nổi cách giải bắt đầu từ đâu.

...

Giáo sư Bàng cho rằng, đây rõ ràng là hành động khiêu khích của đám sinh viên này vì thấy đề Toán cao cấp quá dễ.

Khoa Ngữ văn không cần học Toán cao cấp, Vu Sanh thi thoảng vẫn tìm vài bài để làm nhằm rèn luyện tư duy linh hoạt, dạo gần đây phát hiện đề bài ngày càng trở nên phức tạp, còn đang nghĩ có phải chương trình học đã bước sang giai đoạn mới hay không.

Hóa ra nguyên nhân chính là ở đây.

Vì sự an toàn của bản thân, Vu Sanh cảm thấy sau này ra ngoài, mình vẫn nên giữ khoảng cách nhất định với người này.

Không để ý đến cuộc nói chuyện riêng ở góc phòng, trưởng phòng trịnh trọng hắng giọng: "Chúng ta đều là anh em, có chuyện gì thì nên giúp đỡ lẫn nhau, cùng nhau gánh vác, đúng không?"

Hai người bạn cùng phòng còn lại nghiêm túc gật đầu: "Đúng."

Vu Sanh cảm thấy những người anh em tốt này rõ ràng vẫn chưa biết bí mật của bài tập Toán cao cấp.

Cậu vốn không muốn tham gia, nhưng bị ánh mắt sáng quắc của trưởng phòng nhìn chằm chằm một lúc, cậu day day trán, cuối cùng vẫn phải gật đầu theo: "... Đúng.”

Trưởng phòng trong phòng khá hài lòng, gật đầu nhìn Cận Lâm Côn: "Có khó khăn gì thì mọi người có thể giúp đỡ."

...

Cận Lâm Côn im lặng một lúc: "Ví dụ như?"

Trưởng phòng rất thẳng thắn: "Ví dụ như chuyện tìm đối tượng."

Vu Sanh đã chặn lon bia của Cận Lâm Côn lại, tiện tay nhét cho hắn một cốc trà sữa, lại còn kịp thời đổi hướng ghế xoay khi hắn ho khan.

Trưởng phòng không thể nào hiểu được ý nghĩa "Tôi có thể giải thích", "Không cần giải thích" và "Tôi thực sự có thể giải thích" trong ánh mắt của hai người bị chặn lại để "họp nhóm", bèn dựa theo phương án khả thi nhất mà mọi người đã thảo luận, đưa ra vài đề nghị hiệu quả nhất: "Chúng tôi đã tiến hành điều tra và thống kê, một chút bất ngờ nho nhỏ và thể hiện sức hút cá nhân có thể cộng điểm rất nhiều cho hình tượng cá nhân."

Bạn cùng phòng A giơ tay bổ sung: "Đồng thời cũng phải xây dựng mối quan hệ quần chúng tốt, bắt đầu từ những người xung quanh, tăng cường tìm hiểu lẫn nhau."

Bạn cùng phòng B: "Nếu cần thiết, chúng tôi có thể giúp đỡ việc xếp nến thành hình trái tim dưới đất..."

"Chờ đã."

Cận Lâm Côn càng nghe càng thấy sai sai, nhận lấy cốc nước Vu Sanh đưa, uống hai ngụm: "Từ bao giờ mà tôi nói muốn tìm đối tượng vậy?"

Trưởng phòng ngơ ngác: "Hôm đó cậu tham gia biện luận, chẳng phải là đi theo đuổi người ta sao?"

Mấy ngày nay bị người ta lôi kéo dò hỏi, mấy người bạn cùng phòng đều đã biết rõ câu chuyện hôm đó: "Cùng phòng cả mà, có gì đâu."

"Chắc chắn không phải trêu cậu, chẳng phải mọi người đều độc thân sao?"

"Mới học đại học chưa được nửa năm, cấp ba thì học hành vất vả, ai mà có thời gian yêu đương?"

"Chúng tôi đều biết cả rồi, nghe nói hôm đó cậu muốn dẫn "bạn nhỏ" nhà cậu đi quán rượu. Kết quả là căn bản chẳng có "bạn nhỏ" nào, cuối cùng vẫn là Vu Sanh đưa cậu về..."

Bạn cùng phòng A đang nói bỗng nhiên im bặt khi nhìn thấy tay Vu Sanh đang đặt trên lưng Cận Lâm Côn, vừa không kiên nhẫn vừa tự nhiên mà xoa lưng cho hắn.

Khí thế vừa mới dâng lên, trưởng phòng chưa kịp tiếp lời, quay đầu nhìn cậu ta: "Sao vậy?"

Bạn cùng phòng A há hốc mồm, giơ tay lên xoa xoa thái dương: "Không có gì, có lẽ là dạo này đến khoa Luật học ké, gặp được một người bạn tâm giao, cùng nhau làm bài phân tích án lệ nhiều quá..."

Rõ ràng ngày thường cũng thường xuyên thấy Cận Lâm Côn và Vu Sanh ở cùng nhau, thảo luận bài vở, ăn cơm, đi dạo, đều không cảm thấy có gì không ổn.

...

Nhưng không biết vì sao, khi hai người ở bên nhau, dường như có một loại khí chất thần bí mà người khác không thể chen vào được.

Loại khí chất tuy không phải quấn quýt si mê, không ồn ào đến mức ai cũng biết, nhưng chỉ cần nhìn vào là có thể cảm nhận được, hai người này sinh ra là để cho nhau, người khác không nên quấy rầy, không giải thích được mà cũng chẳng thể nào phớt lờ được.

Bạn cùng phòng A lại dụi mắt hai cái.

Cận Lâm Côn nhướng mày, quay đầu nhìn Vu Sanh.

Nghe mấy người này nói léo nhéo một hồi, cuối cùng hắn cũng hiểu ra vấn đề là gì.

Hân không cảm thấy việc ở bên nhau là chuyện gì quá đặc biệt cần phải tuyên bố, bình thường hai người ở bên nhau, cũng không giải thích gì cụ thể, cũng chưa bao giờ cố ý tránh né.

Kết quả chắc là do suy đoán chủ quan, mấy người này loại trừ hết mọi khả năng, vậy mà bước đầu tiên lại trực tiếp loại bỏ Vu Sanh ngay trước mắt.

Cận Lâm Côn nhìn cậu, nhịn không được nhếch mép: "Bạn nhỏ?”

Vu Sanh định trừng mắt nhìn hắn một cái, nhưng nghĩ đến bản tính được đà lấn tới của người này, bèn mặc kệ hân, quay mặt đi khẽ nhếch mép.

Cậu không muốn để ý đến Cận Lâm Côn, nhưng lại không hề biết dáng vẻ như vậy của mình, trong mắt Cận Lâm Côn lại nổi bật đến nhường nào.

Cậu trai cụp mắt xuống, hàng mi dày rậm, khóe môi nở nụ cười khẽ không kiềm chế được.

Cận Lâm Côn đưa tay ra, chạm vào mu bàn tay cậu.

Hai bàn tay cứ thế tự nhiên mà nắm lấy nhau.

Cận Lâm Côn đứng dậy, hơi khom người: "Có khó khăn gì, mọi người đều có thể giúp đỡ."

"..."

Trưởng phòng cảm thấy người này dường như đã thực sự phản bội đội ngũ độc thân của bọn họ, há hốc mồm, ánh mắt đảo qua đảo lại giữa hai người trước mặt: "Chắc là... có thể..."

"Là như thế này."

Cận Lâm Côn đẩy gọng kính: "Hồi cấp ba, tôi học hành còn hơi rảnh rỗi, vừa hay có thể yêu đương."

Trưởng phòng: "..."

Bạn cùng phòng A: "..."

Bạn cùng phòng B: "..."

Tuy rằng vẫn còn thời gian để yêu đương, nhưng Cận Lâm Côn lúc đó còn đáng ghét hơn bây giờ một chút, nên không giỏi kết bạn cho lắm.

Sau đó, vì quá buồn chán nên hắn đã tham gia một trại hè, vậy mà lại thực sự kết bạn được với một người bạn tốt.

Người bạn tốt thấy hắn không có bạn gái, rất nghĩa khí...

...

Câu chuyện của Cận Lâm Côn kết thúc bằng việc bị Vu Sanh đá văng ghế.

Trưởng phòng không thể ngờ được rằng người này lại còn có lúc đáng ghét hơn, suýt chút nữa thì cảm động rơi nước mắt: "Cảm ơn, cảm ơn... Chuyện này không phải thật đấy chứ?"

Vu Sanh ngắn gọn: "Không phải."

Trưởng phòng thở phào nhẹ nhõm: "Vậy thì tốt rồi, vậy hai người đến với nhau như thế nào?"

Vu Sanh làm theo lời dặn trước đó, ngẩng đầu nhìn Cận Lâm Côn: "Bị anh ấy liên lụy."

"..."

"Xin chào mọi người, tôi là khăn quàng đỏ đã hứa với mọi người sẽ vén màn bí mật về "người đẹp" của viện Quang Hoa đây."

Bạn cùng phòng B mở livestream: "Mọi chuyện bắt đầu trở nên ly kỳ rồi..."

Nghĩ đến việc thỉnh thoảng vẫn phải về phòng ngủ, Cận Lâm Côn bèn sắp xếp lại toàn bộ câu chuyện, giải thích lại một cách chi tiết cho mấy người trong phòng.

Đặc biệt nhấn mạnh việc hai người cùng nhau học tập chăm chỉ, cùng nhau chơi đàn piano bốn tay, cùng nhau đón sinh nhật, và buổi hẹn hò hoàn hảo ở rạp chiếu phim.

Kể một câu chuyện đã mất hơn nửa tiếng đồng hồ.

Ban đầu hai người chỉ định ra ngoài ăn cơm, tối quay lại làm bài tập nhóm. Nhưng bởi vì các bạn cùng phòng đã hứa là có khó khăn gì cũng sẽ giúp đỡ, nên Cận Lâm Côn quyết định dẫn “bạn nhỏ" nhà mình đi dạo một lát.

Vu Sanh không muốn làm phiền bọn họ, liếc nhìn đồng hồ: “Tôi kông có việc gì, mọi người cứ..."

"Không cần, không cần."

Trưởng phòng vội vàng giữ cậu lại: "Hai người cứ đi dạo đi, chúng tôi lo được."

Bạn cùng phòng B: "Hoàn toàn lo được, hai người cứ thong thả đi dạo, chú ý sức khỏe."

Bạn cùng phòng A hơi ngẩn người: "Hồi đi học ké ở khoa Luật, hình như tôi đã từng nghe được một lời cảnh báo. Nhưng lúc đó tôi còn quá trẻ, không biết trân trọng..."

Chiều hôm đó, mọi người trên diễn đàn BBS đều không nhận được bất kỳ câu trả lời nào.

Nhưng sau đó một lúc, một tài khoản mới đăng ký đã đăng một bài viết không có nội dung, trong bài viết chỉ có một bức ảnh.

Hai bóng người.

Dưới ánh đèn đường, nắm tay nhau rất rõ ràng.