Không Đường Thối Lui

Quyển 2 - Chương 26




Người thích xem kịch nói tính ra cũng không nhiều, ít nhất là không bằng với người thích xem phim ảnh.

Lâm Dư nhớ tới lần trước tình cờ gặp bà Mạnh, lúc đó bà hẹn bạn bè đến nhà hát xem kịch. Bà Mạnh mặc một cái quần dài, tay cầm cà phê, mặt được trang điểm, mang trang sức rất ư là sang trọng.

Có phải là đi xem kịch cũng phải ăn diện đàng hoàng không nhỉ?

Lâm Dư chưa từng đến rạp chiếu phim, cũng không bước chân đến nhà hát, cho nên không biết đi xem kịch cần phải chú ý cái gì. Tiêu Trạch lúc này đã xuống lầu chờ cậu, còn cậu thì rửa mặt rồi đứng trước tủ quần áo nhỏ tìm quần áo.

Áo thun đen, áo thun trắng, áo thun in chữ cái, tại sao ngay cả một bộ đồ nghiêm túc mà cậu cũng không có vậy nè?

Chỉ có một cái sơ mi không được đẹp hay nghiêm trang gì, mặc vào chả có tí gì gọi là khí chất lão tổng cả. Lâm Dư buồn ơi là sầu lắc lư trong lầu gác, cuối cùng mới nhất quyết chọn lấy một bộ.

Lúc ăn mặc chỉnh tề đi xuống lầu, nhìn thấy Tiêu Trạch đang đứng ở cửa dạy dỗ mấy chú mèo, cậu xuống xong liền đứng xa hai mét chờ anh, sẵn tiện thưởng thức sáu cái mông tròn tròn xếp thành hàng.

Tiêu Trạch cũng không có ấu trĩ đến mức phải đi nói chuyện với mấy con mèo, chỉ là trong lúc chờ nhàm chán quá. Ai cũng nói mấy cô gái ra cửa đều làm khổ người ta một phen, cái tên trứng bịp bợm này sao cũng phiền phức như vậy.

Anh ngẩng đầu nhìn về phía Lâm Dư: “Có thể đi chưa?”

Lâm Dư phẩy phẩy tóc tai: “Có thể!”

Tâm tình của con người ta thường có thể thống trị tất cả, ví như bình thường ngồi trên xe Jeep thấy thoải mái, nhưng lúc này Lâm Dư ngồi ở ghế phụ cảm thấy dây an toàn trước ngực mình hệt như lớp da trong. Cậu không chìm chế được mà cứ nhếch miệng suốt, ngay cả nói chuyện cũng như cười toe toét.

“Anh ơi, chúng mình nhìn kịch nói gì thế?”

Tiêu Trạch đang chú ý tình hình giao thông, thuận miệng trả lời: “Một đống đứa nhỏ với vài người lớn, thú vị lắm”

Lâm Dư lại hỏi: “nếu như bọn họ pha trò, em có thể cười sao?”

“Có thể, cảm thấy không vui cũng có thể khóc, thế nhưng tức giận không được mắng người ta” Anh cầm lái rẽ qua một con đường khác, sau đó anh liếc mắt nhìn cậu “Chỉ xem có một vở kịch nói thôi, có phải nghe lãnh đạo họp đâu, khỏi cần căng thẳng.”

Lâm Dư thấy bản thân lòi cái dốt ra có chút ngại:”Em có đi ngang qua cửa nhà hát mấy lần, bậc thang cao lắm luôn, còn có cây cột lớn nữa, thế nên em mới thấy chỗ đó trang nghiêm á.”

Tiêu Trạch nói: “Chắc là cậu chưa từng nhìn qua tòa án.” Nói xong liền muốn cười, “Lúc trước cậu phát tài ở đâu? Sao như nhà quê lên phố vậy hả?”

“Em đi loanh quanh khắp nơi, đa số đều đến công viên, quảng trường thôi, không có tới mấy chỗ khác.” Lâm Dư nhìn bên ngoài cửa sổ, cậu không muốn nói về cái đề tài này xíu nào, cũng vì không muốn cho Tiêu Trạch cảm thấy cậu quê mùa như vậy.

Chỉ là mốt của cậu chưa lòi ra thôi, không thể xem cậu là đồ đất được.

Tiêu Trạch chỉ cần liếc nhìn sau gáy Lâm Dư liền có thể đoán ra Lâm Dư đang suy nghĩ gì. Anh im lặng lái xe, không nói nữa, bởi vì anh mấy đứa nhỏ tuổi này hơi bị sĩ diện.

Thât ra có tuổi nào không sĩ diện đâu?

Nhưng người như thế, mẹ nó toàn ôm hư vinh thôi.

Hai người bọn họ trước khi ra cửa vẫn chưa có ăn cơm trưa, bởi vì Lâm Dư nói chuyện với Diệp Hải Luân quá lâu, nếu ăn cơm xong mới đến sẽ lỡ mất phần mở màn của vở kịch nói. Sau khi đến rạp hát lớn, Tiêu Trạch dừng xe tắt máy, vừa tháo dây an toàn vừa hỏi: “Có đói bụng hay không?”

Lâm Dư đã sớm đói bụng, nhưng mà ngoài miệng vẫn trả lời: “Không có đói bụng.”

Bọn họ ra khỏi bãi đổ xe, Tiêu Trạch liền chỉ chỗ bậc thang trước cổng rạp hát rồi nói: “Cậu đi lên đó trước, tôi qua đường mua gói thuốc lá đã.”

Một mình Lâm Dư leo đến mấy chục bậc thang, sau đó từ trên phóng tầm nhìn ra xa trông thấy đường xe qua lại không ngớt, có cả cảnh tượng người đi đường vội vã xô bồ. Lúc trước ngồi ở bên ngoài công viên cậu cũng hay ngắm nhìn xung quanh như vậy, hết nhìn đường sang ngắm người, như một vị khán giả không tồn tại.

Cậu nhìn thấy Tiêu Trạch rồi, anh đang sải bước băng qua đường, trên tay còn cầm theo một túi giấy. Tiêu Trạch mỗi lúc một gần, sau đó đi đến bậc thang, một bước, hai bước rồi lại ba bước, rất nhanh mà đi đến trước mặt của cậu.

Không ai thèm để ý đến một người quần chúng ven đường, trước đây cậu nhìn quang cảnh ngựa xe như nước, tất cả mọi người đối với cậu mà nói chỉ là những người ngoài cuộc, người dưng xa lạ. Hiện tại thì khác rồi, vì cậu đã có Tiêu Trạch chạy đến rồi dừng chân ngay trước vị trí của mình.

Lâm Dư có chút bàng hoàng: “Anh ơi, gặp được anh đúng là tốt quá.”

Tiêu Trạch không nghe rõ đối phương lẩm bẩm nói cái gì, chỉ nhét túi giấy vào lòng Lâm Dư rồi che lại: “Đợi lát nữa đói bụng ăn.”

Cái túi trong tay nóng hổi, còn thơm mùi khoai lang nướng nữa. Cậu ôm túi đi vào bên trong cùng Tiêu Trạch, đầu tiên là xét vé, tiếp theo tìm chỗ ngồi, cuối cùng là tâm trạng bắt đầu lơ mơ, chắc là bị mùi thơm mớ khoai kia làm cho choáng váng đầu óc rồi.

Mới vừa ngồi xuống không lâu kịch nói liền mở màn, một đám đứa nhỏ nhìn như những năm 70, 80 chạy đến. Sau đó có hai người lớn cũng đi ra, Lâm Dư trợn mắt to kích động nói:”Anh ơi, em từng thấy vị diễn viên kia trên ti vi đó!”

“Xuỵt.” Tiêu Trạch nhắc cậu phải yên lặng.

Lâm Dư liền ngậm miệng gật đầu, cam đoan bản thân sẽ không lên tiếng nữa. Ban nãy là do cậu quá kích động thôi, ai nghĩ rằng đời này còn thể nhìn thấy qua ngôi sao ở đời thật kia chứ. Đám nhóc nhỏ trên đài loạn cào cào lên hệt như trong nhà trẻ, cảm giác rất chân thực chứ không phải đang diễn.

“Phương Thương Thương! Con lại không chịu đi ngủ sao!”

Xem kịch gần mười phút, cuối cùng Lâm Dư cũng biết vai chính là bé trai tên “Phương Thương Thương” kia. Cậu nhìn đến say sưa ngon lành, bụng kêu ọt ọt vài tiếng mới phát hiện ra. Lâm Dư cầm lấy túi khoai Tiêu Trạch mua cho, vừa cắn vào miệng đã tan ra, vừa thơm vừa ngọt.

Lâm Dư lặng lẽ nhìn về phía Tiêu Trạch, thấy đối phương vẫn đang nghiêm túc xem kịch. Thật ra cậu chỉ muốn hỏi Tiêu Trạch có muốn ăn hay không, nhưng lại không dám lên tiếng, sợ quấy rầy những khán giả khác.

Ánh đèn tối sầm lại, trong kịch nói cũng đến buổi tối, đám trẻ con kia đều phải đi ngủ. Ánh sáng chỉ còn lại chút ít trên sân khấu, còn ghế khán giả thì ẩn trong bóng tối. Tiêu Trạch tự dưng nghe thấy mùi gì thơm thơm, sau đó liền có một miếng khoai lang đưa ngay miệng.

Anh xoay mặt qua, thấy Lâm Dư đang giơ tay muốn đút cho mình ăn.

Trên mặt cậu là nét nghiêm túc chưa từng thấy bao giờ, cứ như đang al2m chuyện lớn gì ấy.

Tiêu Trạch hé mồm ăn, nhai hai cái liền nuốt vào bụng.

Hình như là có chút ngọt.

Buổi diễn cuối cùng cũng kết thúc  thành xông, tất cả diễn viên đứng song song trên đài chào cảm ơn mọi người. Đám trẻ lôi kéo tay nhau, chưa chào xong liền bắt đầu chạy lọan trông đáng yêu vô cùng.

“Anh, em cũng muốn chụp hình chung với diễn viên.” Lâm Dư nhìn thấy người khác đi lên chụp ảnh chung với diễn viên trên đài nên bản thân cũng muốn đi. Tiêu Trạch nghe xong liền đẩy cậu, thuận tiện cầm lấy điện thoại của đối phương: “Đi đi, nhớ hỏi người ta có đồng ý hay không đã.”

Lâm Dư lấy hết can đảm đi lên, lúc hỏi còn khẩn trương đến độ cà lăm, được đồng ý liền vui vẻ hét to một cái, không biết nở nụ cười làm sao. Chuẩn bị xong tư thế, Tiêu Trạch hơi gập chân lại chụp ảnh cho cậu và diễn viên kịch nói.

Hai người đi khỏi nhà hát, hai tay cầm nâng điện thoại di động lên mà cảm thán “Anh ơi, em phải in tấm hình này ra, rồi lúc bày sạp nói là, mọi người mau nhìn xem này, người biểu diễn nghệ thuật nổi tiếng tìm tôi để đoán mệnh cho đó!”

Tiêu Trạch sợ người khác nghe thấy, liền nhanh chóng bước nhanh xuống cầu thang, còn Lâm Dư ở phía sau lải nhải cái miệng không ngừng. Hiện tại đã đến xế chiều, một túi khoai lang cũng vô dụng, lúc hai người lái xe Jeep đi, bụng kêu còn to hơn tiếng xe.

Lâm Dư vừa đói bụng vừa thấy hưng phấn, còn dám lấy tay xoa xoa cơ bụng Tiêu Trạch: “Anh cũng đói bụng rồi hả?”

Tiêu Trạch ngậm thuốc lá không châm lửa để dời đi sự chú ý của mình, nói: “Cấm táy máy tay chân, muốn ăn cái gì?”

“Ừm… Gì cũng được hết trơn!” Lâm Dư cầm lấy điện thoại nhìn tấm ảnh chụp chung như của quý, sau khi dòm xong của quý kia liền nhấn vào nút chụp ảnh.Cậu hơi run run, hình như vừa nghĩ ra cái mưu đồ gì đó. Tiếp sau cậu quay về phía Tiêu Trạch, hướng ống kính về phía ảnh, làm ra cái vẻ muốn chụp cho đối phương một bức.

Thế nhưng Tiêu Trạch đang lái xe, không có chịu cười.

Chụp ảnh phải nói chữ cà tím(*), phát âm ra tự nhiên cũng sẽ nở nụ cười.

(*)qié zi: lúc phát âm sẽ như đang cười, giống nói chữ Kim chi hay Chesse gì đó ấy

“Anh ơi, anh thích cà tím hay là cà chua?”

“Cà chua.”

“…” Lâm Dư dựa vào cửa xe, cảm thấy nhân khí của cà chua quá cao, cần phải đổi cái khác mới được, “Vậy anh thích cà tím hay là khổ qua?”

“Khổ qua.”

Lâm Dư nhíu mày: “Vậy còn cà tím với Đào Uyên Minh?!”

Tiêu Trạch không thích chụp ảnh, cũng không thể nói là không thích, chắc là anh không cảm giác gì đi, ngoại trừ chụp ảnh lưu niệm chuyến khảo sát sẽ không chụp cái gì khác. Anh cầm vô-lăng, thấy làm khổ ai kia cũng vui nên cố ý trả lời: “Đào Uyên Minh.”

Lâm Dư nhe răng muốn khùng lên, bỗng nhiên lại chịu bình tĩnh lại: “Anh…”

Cậu cầm điện thoại mà khẩn trương hẳn ra, hai mắt mở to không chớp lấy một cái, tim đập nhanh nhìn vào Tiêu Trạch trong màn hình, nhỏ giọng hỏi: “Vậy anh yêu thích cà tím hay là em?”

Tiêu Trạch đang ngồi đối diện bỗng quay mặt qua, ánh mắt sắc bén làm cậu dám nhìn thẳng luôn.

Lâm Dư ngại ngùng chỉ biết tìm bậc thang leo xuống: “Sao anh không nói cà tím đi, hay là anh thích em rồi?”

Câu nhìn vào điện thoại không nghe thấy tiếng của Tiêu Trạch, lúc nhìn sang lại thấy anh quay đầu đi từ từ nở nụ cười. Cậu nhân cơ hội đó mà ấn xuống nút chụp, cuối cùng cũng chụp xong một tấm hình rồi.

Nhưng mà Tiêu Trạch vẫn chưa nói gì.

Lâm Dư tắt điện thoại đi, sau đó cúi đầu nhìn chăm chăm cái màn hình đen thui kia, không dám ngẩng đầu lên luôn.

Mãi đến tận khi dừng xe tắt máy, cậu mới phát hiện cả hai đến bar Xinh Đẹp. Lúc này trong quán, các người phục vụ đang quét tước vệ sinh, chuẩn bị mở cửa kinh doanh buổi tối, còn Tiêu Nghiêu và Giang Kiều ngôi trông quầy bar bên chiên màn thầu một bên uống Coca, nhìn qua bộ dáng hai người thảm ơi là thảm.

Tiêu Trạch ôm lấy chìa khóa xe xuất hiện: “Sắp dẹp tiệm sao mặt khó coi như vậy”

Giang Kiều nghiêng ngả né về một phía rồi  trả lời: “Tên này bỏ tên sư phụ nấu ăn lên dĩa, chê người ta làm khó ăn quá. Giờ ăn khó ăn dễ gì cũng không còn, còn hại tôi vất vả chiên mớ màn thầu này.”

Tiêu Trạch uống xong ly trà: “Còn định đến quỵt cơm, thôi tôi mang nhóc con đi đây.”

Tiêu Nghiêu nghiêng người nhìn thấy Lâm Dư ở phía sau, liền lập tức nhảy xuống cái ghế chân cao đi tới kéo người lại: “Em trai, có gì mà ỉu xìu vậy nè? Em muốn ăn cái gì, anh mời.”

Lâm Dư nhìn Tiêu Trạch xong thì cúi đầu: “Cảm ơn anh xinh đẹp, em không thấy đói bụng lằm.”

Vừa nói xong bụng liền kêu cái ọt một cái, vậy mà nói không đói, Tiêu Trạch trực tiếp đưa ra quyết định:”Khỏi cần nhiều lời, đến chỗ tôi đi.”

Bên ngoài màn đêm đã buông xuống, từng trận gió thu nổi lên, lá cây xào xạt bay thấp thoáng thơm nồng mùi thịt dê nướng, bọn họ quyết định về tiệm sách Mắt Mèo ăn lẩu. Tiêu Nghiêu cùng Giang Kiều cũng không thèm quản quán bar, ôm bao rượu xong liền leo lên con xe Jeep.

Từ lúc khởi động xe đến khi vào siêu thị mua sắm rồi quay về nhà sách, Tiêu Trạch chỉ toàn nghe tiếng líu ra líu ríu của Tiêu Kiêu, thỉnh thoảng là mấy câu phản bác hay phụ họa của Giang Kiều. Anh liếc nhìn trứng bịp bợm ngồi kế bên mình, nhóc con chỉ yên lặng cúi đầu cứ như bị gãy xương cổ vậy.

Về đến nhà, bọn họ lên lầu hai chuẩn bị ăn lẩu. Lâm Dư vào liền xắn tay áo làm việc, rửa rau cắt đồ ăn, không mở miệng líu lo câu nào. Lúc Tiêu Trạch đang làm cá thì Tiêu Nghiêu lại gần mà hỏi:”Người anh em của cậu làm sao vậy?”

Tiêu Trạch nói:”Có làm sao đâu, cậu nghĩ ai cũng gào thét như mình chắc.”

“Vậy cậu có thích tui gào to không hở?” Tiêu Nghiêu giơ tay khoác lên vai Tiêu Trạch, sau đó ra vẻ phong tình vạn chủng vén tóc mai ra sau, “Nói một câu anh thích đi nà.”

Tiêu Trạch táng khai hắn: “Gớm quá, biến nhanh.”

Tiêu Nghiêu giả bộ ra cái dáng vẻ không được đến khen ngợi, đi xuống lầu múc kem. Trong chốc lát nhà bếp liền yên tĩnh lại, trên chiếc bàn hình chữ nhất bày đầy đủ nguyên liệu, Tiêu Trạch bên trái, còn Lâm Dư bên phải, cả hai chỉ cách nhau tầm hai bước chân dài mà thôi.

Làm cá xong, Tiêu Trạch nêm chút tiêu và bột ớt, chuẩn bị xong xuôi thì đi rửa tay chuẩn bị gót trái cây. Anh lấy con dao để gọt lê, gọt một lèo không làm rớt miếng vỏ nào, lúc gọt xong liền lấy dao xiên một miếng rồi lên tiếng:”Trứng bịp bợm, lại đây.”

Lâm Dư thả đồ ăn trong tay xuống, vẫn ngậm miệng rồi dịch sang hai bước.

Tiêu Trạch đưa dao qua: “Nếm thử xem có ngọt không.”

Lâm Dư ăn xong liền gật đầu, tiếp theo Tiêu Trạch dùng mũi dao xiên một trái nho đưa tới, cậu ăn xong vẫn gật đầu. Cà chua bi, hồng Fuji, dâu tây, vẫn là tràng gật đầu không ngớt.

Tiêu Trạch hỏi: “Thích nhất trái nào?”

Lâm Dư nhìn chằm chằm mâm dĩa đựng trái cây, cái nào cũng ngọt cũng thích, cho nên đành chọn ra món ngọt nhất: “Hồng Fuji.”

Rốt cục bây giờ mới chịu hé răng, Tiêu Trạch gọt xong nửa trái táo cuối cùng, lại hỏi tiếp: “Vậy cậu thích Hồng Fuji hay thích tôi hơn?”

Lâm Dư bỗng nhiên ngẩng đầu, trợn đôi mắt to tròn mà nhìn Tiêu Trạch. Tim của cậu giờ đập bịch bịch, tâm trạng như dưới đáy vực bỗng chốc sôi trào, không chỉ trào bình thường, mà là trào như nước lũ luôn đó!

Nhưng mà cậu còn chưa kịp trả lời, Giang Kiều đã ở bên ngoài gọi: “Nước sôi rồi, nhanh đến ăn!”

Tiêu Trạch đưa dĩa trái cây cho cậu: “Bưng lên bàn, chuẩn bị ăn cơm.”

Lâm Dư bưng dĩa ra khỏi nhà bếp, bà cha nó mỗi một bước đi đều thấy nghiêm trọng.

Tiêu Trạch đang đùa với cậu đó hả?

Hẳn là vậy rồi.

Bốn người chụm lại, nồi lẩu cay sôi sùng sục, bọn họ liền thả thịt dê và thịt bò vào trong chờ cho chín. Lúc này mọi người bắt đầu ăn, Lâm Dư ngồi ở bên cạnh như tên thần kinh, mải ngắm nghía cái dĩa dầu mè quên luôn động đũa.

“Em trai ăn nè.” Tiêu Nghiêu gắp đũa thụt cho cậu, “Uống rượu không?”

Lâm Dư khẽ cắn răng: “Uống!”

Một cơn say giải ngàn sầu(*) mà! Nghìn lời vạn chữ ủ trong lòng, còn muốn tính muôn đầu vạn mối  làm cái đinh gì nữa! !(**)

(*) Gốc là nhất túy giải thiên sầu. 

(**) Ở đây chú thích cho cả câu.

Nghìn lời vạn chữ: gốc là thiên ngôn vạn ngữ, ý chỉ nhiều lời muốn nói.

Muôn đầu vạn mối: thiên chân vạn tự, ý chỉ sự tình phức tạp rối loạn nhiều đầu mối.

gốc 个球!: từ thô tục, chỉ bộ phận sinh dục nam.

Nồi lẩu bắt đầu bốc hơi nóng ngùn ngụt, Ipad đang phát lên âm thanh phim chạy, hơn nữa còn thêm tiếng chén dĩa đụng nhau, toàn bộ lầu hai không có giây phút nào yên tĩnh. Lâm Dư ôm chén rượu không rời tay, như một đứa nhóc bợm rượu vậy.

Trong chén trước sau gì cũng chỉ có đũa thịt kia, sau đó để cái bụng rỗng uống nửa ngày trời.

Tiêu Trạch vẫn luôn chú ý đến, lúc sau nhẹ nhàng đạp Lâm Dư một cái, chờ đối phương ngẩng đầu nhìn mình mới nói:”Trứng bịp bợm, chơi oẳn tù tì không? Thua nghe thắng.”

Lâm Dư đã có chút men say, gật đầu thể hiện: “Chơi! Anh thua lên tầng gác ngủ!”

Tiêu Trạch nhìn cậu rồi cười, sau đó đưa ai bàn tay ra. Cậu cũng đưa tay ra, hai bàn tay nhỏ to chênh lệch vô cùng.”Năm! Mười!” Vừa mới bắt đầu bà mẹ nó cậu đã thua.

Tiêu Trạch nói: “Sườn xong rồi, ăn một miếng đi.”

Lâm Dư ăn xong tiếp tục chơi, lại bị thua. Tiêu Trạch nói: “Ăn miếng khoai tây với máu vịt này đi.”

Lâm Dư liền ăn khoai tây cùng máu vịt.

“Ăn cải xanh.”

“Ăn miếng cá cùng dạ dày này đi.”(*)

(*) Dạ dày: gốc là 毛肚 là bộ phận dạ dày của trâu.

“Ăn viên thịt này đi.”

Cậu không thắng nổi ván nào cả, thế nhưng lúc thua Tiêu Trạch cũng chỉ kêu cậu ăn đồ ăn mà thôi. Tiêu Nghiêu ở bên cạnh xem trò vui, người ta chơi thua thì uống rượu, còn hai người bọn họ chỉ toàn ăn ăn ăn.

“Ván cuối cùng.” Tiêu Trạch đã quen hạ người ta từ đầu tới cuối không chút khiêm nhường, “Được rồi, ăn cái bánh nướng này đi, ăn xong uống nước, đem rượu đổ đi.”

Lâm Dư ăn no nê mới phát hiện, thì ra Tiêu Trạch là đang cố ý để cho cái bụng của cậu được no đu.

Một tay cậu cầm bánh nướng xốp giòn gặm, tay còn lại mò những thứ hỗn tạp còn dính trong nồi bỏ vào chén cho Tiêu Trạch.”Anh ơi, anh cũng ăn đi.” Cuối cùng thì cậu cũng chịu nở nụ cười, hai má đỏ ửng vì rượu, còn có cái miệng dính đầy vụn bánh nữa

Buổi tối Tiêu Nghiêu cùng Giang Kiều không đi, dù sao phòng cũng nhiều đủ cho hai người lăn tới lộn lui.

Lúc Lâm Dư đang tắm bỗng nhiên Tiêu Nghiêu phá cửa vào, cả người y lúc này trần truồng, trên người chỉ mặc mỗi cái quần lót.

“Anh xinh đẹp?” Cậu lấy bông tắm che lại cái chỗ quan trọng , “Anh làm gì thế?”

Tiêu Nghiêu tóc tai bù xù víu lấy vòi sen phòng tắm mà mở cửa ra: “Tại sao là em, anh muốn đánh lén anh của em mà. Thôi em cũng được, tới đây hai chúng ta uyên ương dục.”

Lâm Dư nhanh chóng chà rửa rồi bay ra, không thèm quan tâm mình đánh răng hay chưa. Cậu cầm bàn chải đánh răng chạy đến phòng Tiêu Trạch gian, vừa đúng lúc tình cờ nhìn thấy Tiêu Trạch đang quấn khăn tắm sấy tóc.

Chuyện cũ rõ ràng mà tái hiện lại trước mắt, chính là đêm mưa to ở căn lầu gác kia.

Lúc đó sợ hỡi vô cùng, tiếng mèo gào thét. Thứ cậu kéo xuống chính là cái khăn tắm, còn thứ mãi không thông chính là tình anh em kia.

Máy sấy tóc đang chạy thoáng chốc yên lặng, Tiêu Trạch nhìn sang: “Đứng đỏ đỏ mặt làm cái gì?”

Lâm Dư nuốt nước miếng, rồi đi tới đứng ở trước bồn rửa tay: “Anh ơi, cho em mượn chỗ đánh răng tí nha, phòng tắm của em bị anh xinh đẹp chiếm mất rối.”

Lúc đánh răng xong đi ra ngoài cũng thấy Tiêu Trạch thay đồ ngủ, cậu định trở về phòng ngủ, nhưng mà cái chân nó không nghe lời.

Cơn gió mùa thu nhẹ nhàng ngoài cửa sổ lúc bấy giờ trở nên lớn hơn, âm thanh cũng rít gào, đây chính là điển hình cho mùa phá hoại ở phía bắc.

Tiếng gió này như nhắc nhở Tiêu Trạch điều gì đó, sau đó anh mới hỏi: “Buổi tối có lạnh không?”

Lâm Dư gật đầu lia lịa: “Lạnh chứ!”

“Lạnh thì nói lạnh, kích động cái giống gì.” Tiêu Trạch đứng dậy đi tới tủ quần áo muốn tìm xem có cái chăn dày nào hay không. Anh tìm một hồi không ra, buổi tối nhiệt độ càng thấp có thể sẽ lạnh hơn nên đóng cửa tủ lại: “Chịu được thì lăn lên, không được ngủ ở đây.”

Lâm Dư nghe thế liền chạy tới lấy đà nhảy lên lên giường: “Em không có chịu được!”

Tiêu Trạch đứng bên giường ôm cánh tay nhìn cậu: “Đủ máu sống dậy rồi đó hả? Buổi tối nay làm như tôi thiếu cậu chục triệu không bằng, có một bữa cơm dụ tới dụ lui, vậy sao mà lớn được đây?”

Lâm Dư ngại ngùng dựa lên đầu giường: “Anh ơi, em sai rồi.”

Tiêu Trạch tắt đèn lớn đi, chỉ chừa lại đèn giường. Sau khi lên giường nằm xong, anh biết nhóc kia đang lén nhìn chằm chằm mình, cho nên thẳng thắn quang minh chính đại xoay người về phía chỗ cấu.

“Trưng bịp bợm, nhắm mắt ngủ.”

“Anh ơi ” Lông mi Lâm Dư nhẹ nhàng rung một cái, âm thanh cũng mềm nhẹ đi, “Chúng mình đếm ba, hai, một rồi cùng nói ra đáp án được không anh?”

Anh thích cà tím hay là thích em, còn em thích Hồng Fuji hay là thích anh.

Cậu cứ nghĩ Tiêu Trạch không thèm làm chứ, ai ngờ Tiêu Trạch lại chịu mở miệng mà đếm:”Ba, hai, một.”

Ngay tại giây phút cuối cùng, Lâm Dư xông tới bịt miệng Tiêu Trạch lại, bởi cậu không có dám nghe cái đáp án của anh “Em thích Hồng Fuji.”  Cậu nhanh chóng nói xong liền vươn mình trùm chăn kín mít.

Xin anh chờ cậu một chút, chờ đến khi em có thể biểu hiện tốt hơn.

Cũng như chờ em có lòng tin một tí với bản thân mình.

Tiêu Trạch tắt luôn đèn giường, cả căn phòng bỗng chốc tối thui. Anh lấy tay cứ chốc lại xoa sau gáy cho Lâm Dư, xoa đến khi đối phương truyền đến tiếng hít thở vững vàng mới thôi.

Nuôi trẻ nhỏ mẹ nó là là phí sức, không chịu ăn cơm, giờ còn đổi ý, đúng là hết cách mà.

Trời tối người cũng yên lặng, Tiêu Trạch thấy trứng bịp bợm ngủ say thật mới đi xuống giường, xuống lầu nhìn xem mấy con mèo không thể khiến anh bớt lo chút nào. Các con khác đều ổn, chỉ có lá gan của Mạnh Tiểu Tuệ nhỏ nhất, tiếng gió gầm rú cũng có thể làm nó căng thẳng mất ngủ tới nửa đêm.

Tiêu Trạch ôm lấy Mạnh Tiểu Tuệ dỗ dành, sau đó vòng ra sau quầy bar mở máy tính nhìn xem camera ghi chép ngày hôm nay.

Mạnh Tiểu Tuệ có hơi nhát người, ai mà lại gần cũng né trốn đi, chưa từng cho ai ôm, buổi trưa hôm nay tự dưng vang lên tiếng hét yếu đuối thê thảm kia làm cho anh có hơi nghi ngờ.. Camera ghi chép bắt đầu hiện ra hình ảnh, Tiêu Trạch nhấn chuột tua nhanh đến lúc nghỉ trưa.

Trong băng, thân ảnh của Diệp Hải Luân xuất hiện, trước khi rời khỏi cậu ta nhìn thấy Mạnh Tiểu Tuệ ở cửa, ngồi xuống giơ tay ra định vuốt, thì đột nhiên Mạnh Tiểu Tuệ né tránh đi. Ngay sau đó, Diệp Hải Luân muốn vuốt lần hai, Mạnh Tiểu Tuệ cũng lùi về sau cách xa một chút.

Diệp Hải Luân nghiêng về phía trước, tay giơ ra cố gắng ôm mèo kéo nó lại gần một chút.

Video vẫn đang phát, còn Tiêu Trạch ôm chặt xoa đầu Mạnh Tiểu Tuệ. Ngay lúc này trong video, ngay tại lúc Mạnh Tiểu Tuệ tránh né muốn chạy đi, Diệp Hải Luân bất ngờ bóp cổ Mạnh Tiểu Tuệ, ngón tay giữa bấm mạnh vào lông chú mèo rồi dã man lôi đến trước chân.

Mạnh Tiểu Tuệ giãy dụa cào tay cậu ta, sau đó kêu lên một tiếng chói tai.

Tiêu Trạch tắt video đi, sau đó đứng tại chỗ mà suy nghĩ, vậy bộ dạng mềm yếu thiện lương từ trước đến giờ của Diệp Hải Luân không lẽ chỉ là ngụy trang hay sao? Xem ra kỹ năng diễn xuất của chàng trai này rất tốt. Những hình ảnh xuất hiện trong camera này chứng mình mọi thứ đều là thật, Diệp Hải Luân đã vô tình lộ ra một mặt tàn độc khi không có người.

Anh tắt máy tính thả mèo đi, bỗng nhiên nghe thấy tiếng bước chân dồn dập truyền đến từ cầu thang. Mới vừa ngẩng mặt lên, liền thấy Lâm Dư đi chân không lao nhanh xuống, lúc bước tới bậc thang cuối cùng còn suýt bị ngã nữa.

Tiêu Trạch thấy Lâm Dư chạy nhanh đến chỗ mình, sau đó còn đâm đầu vào ngực anh.

Lâm Dư tỉnh dậy từ trong mơ, lúc này kinh hoảng mà tìm một vòng lầu hai, giờ khắc này nhìn thấy Tiêu Trạch liền vội vàng ôm chặt lấy anh thở dốc từng ngụm một.

“Anh, em mơ thấy hỏa hoạn nhưng mãi không thấy anh đâu.”

Tiêu Trạch nắm lấy vai cậu: “Nằm mơ mà thôi, bây giờ tìm ra rồi, không cần sợ nữa.”

Lâm Dư lại ôm càng chặt hơn, giọng nói có chút phát run: “Bên trong ngọn lửa em còn nhìn thấy Diệp Hải Luân và Tào An Kỳ.”

Tiêu Trạch như đoán được cái gì đó: “Diệp Hải Luân cứu Tào An Kỳ sao?”

Lâm Dư lắc đầu, ngày một run hơn: “Tào An Kỳ nằm trong đống kính vỡ, còn Diệp Hải Luân ngồi xổm ở bên cạnh. Cậu ta hỏi Tào An Kỳ, nếu như được được cậu ta cứu ra, Tào An Kỳ sẽ không trốn tránh nữa đúng hay không…”

Có phải là cô vô cùng cảm động? Hay thậm chí còn tự nguyện ở bên cạnh cậu ta?

Tiêu Trạch ôm chặt Lâm Dư: “Tào An Kỳ đã đồng ý sao?”

“Cậu ấy không có đồng ý…”

Diệp Hải Luân ấn vai đè Tào An Kỳ vào đống kính vỡ, hệt như chà đạp một con mèo nhỏ đang thoi thóp.

Cậu ta liền nói rằng, vậy hai chúng ta cùng nhau chết.