Không Đường Thối Lui

Quyển 4 - Chương 63




Lâm Dư cảm thấy cuộc đời giống như một bộ phim, bà mẹ nó còn là phim kinh dị nữa chứ!

Khi cậu biết con dâu thím Hồ là Giang Tuyết Nghi, cũng là tình nhân của Giải Ngọc Thành, cậu dường như đã tin được mọi thứ nay do một sự bí ẩn nào đó sắp xếp. Nhưng điều làm cậu không thể hiểu được chính là, tại sao lại an bài cho cậu gặp gỡ những chuyện kỳ quái này?

Sau khi thím Hồ bình tĩnh lại bắt đầu đón taxi chạy đến cùng con trai thương lượng tinh toán bên thông gia, dù sao Giang Tuyết Nghi cũng là mẹ của cháu nội ba, đồng thời của liên quan đến hạnh phúc của hai gia đình.

Lâm Dư nhìn theo chiếc taxi chạy đến đẩu phố chỉ còn dư lại khó bụi, im lặng một lúc lâu rồi cũng không đi mở sạp nữa. Hiện giờ cậu nào có lòng dạ quan tâm cụ ông cụ bà khác, cậu không đi về nhà, mà là đón xe chạy đến viện nghiên cứu.

Tiêu TRạch đang họp giao lưu trong phòng hội nghị nên trong văn phòng lúc này không có ai, mà cuộc họp kia ít nhất cũng phải đến buổi trưa mới kết thúc. Lâm Dư tiến vào phòng làm việc của Tiêu Trạch, rồi ngồi trong ghế ngây ngẩn co ro như con chim cút.

Cậu dần tháo gỡ những nút thắt ra, Giang Tuyết Nghi là tình nhân nuôi bên ngoài của Giải Ngọc Thành, cô vì mối quan hệ này mà trả con lại chồng trước, cũng chính là con trai thím Hồ. Còn vợ của Giải Ngọc Thành là La Mộng, ha người có với nhau một cô con gái tên là Giải Lâm Lâm.

Hiện tại Giải Ngọc Thành đang hùn vốn cùng người khác mở hộp đêm, còn giúp mấy người ‘thiếu gia’ trả nợ, hơn nữa bởi vì phải chi tiêu để chăm sóc người già cùng con nít, cho nên đang trong tình trạng thiếu tiền, vì vậy quan hệ bao nuôi cùng vợ chồng cũng trở bắt đầu gặp trục trặc.

Anh ta chủ động kết thúc quan hệ bao nuôi, thế nhưng Giang Tuyết Nghi một mực không chịu, còn đòi bồi thường.

Còn về mối quan hệ vợ chồng thì anh lại nằm trong thế bị động, nếu như không muốn ly hôn thì anh buộc phải sang tên căn phòng của ông Giải cho La Mộng.

Sau đó Giang Tuyết Nghi bắt đầu ầm ĩ đòi tự sát, Giải Ngọc Thành liền chọn cách trốn tránh không gặp, coi như để đoạn tuyệt quan hệ, bây giờ thì Giang Tuyết Nghi mất tích. Bên phía Giải Ngọc Thành thì không chịu sang tên lại không có tiền, cho nên La Mộng đòi ly hôn, hai người vẫn đang tranh nhau quyền nuôi dưỡng.

Lâm Dư tỉa tót từ đầu đến đuôi qua một lần, cỏn vẽ vời sơ đồ quan hệ hình tam giác dây dưa này lên trên cuốn vở ghi chép của Tiêu Trạch, khoanh tròn một vòng đỏ lên tên ba người, ngụ ý là không người nào khiến người ta bớt lo được cả.

Cậu ngửa mặt lên trời xoay vòng vòng trên ghế, tuy dòng suy nghĩ hết sức rõ ràng nhưng trong lòng lại hỗn loạn không thể chịu được, cứ như huyết mạch đang trộn lộn chung với động tĩnh mạch, muốn tháo gỡ cũng không được, mà gánh lấy cũng không xong.

Lâm Dư cứ thế mà nằm ngay đơ bất động tới gần buổi trưa, khi ánh nắng chiếu từ ngoài cửa sổ vào ngày một chói chang, cậu liền cảm thấy nóng bức, mà càng nóng cậu sẽ càng thêm buồn bực mất tập trung. Cũng may là xoắn xuýt chưa được bao nhiêu lâu, đã nghe thấy tiếng bước chân truyền đến từ bên ngoài, từng bước từng bước một đập vỡ phiền não đang trong cậu.

Tiêu Trạch cầm một xấp văn kiện dày, lúc đẩy cửa tiến vào sợ đến hết hồn, cứ tưởng là có ai đó tự sát trong phòng làm việc của mình chứ. Sau khi nhìn thấy rõ Lâm Dư không mấy giật mình, đi vòng qua xoay cái ghế một cái, rồi hỏi: “Ở nhà một mình chán hả? Sao em lại dính người như vậy chứ?”

Lâm Dư quát: “Hiện tại em không có tâm trạng yêu đương đâu!”

“…” Tiêu Trạch hiếm khi nhìn mặt đoán tâm tình sai, hiện tại rất mất mặt, liền dùng tay nắn vuốt lên khuôn mặt của tên trứng kia, “Vậy chắc có tâm trạng làm việc rồi, đi đánh báo cáo cho anh đi.”

Lâm Dư hất đầu gạt anh ra, rồi dùng một cánh tay giữ chặt tay Tiêu Trạch: “Em tới tìm anh vì có chuyện quan trọng, bởi vì một mình em không dám quyết định, sợ mình lại phạm vào sai lầm.”

Cậu đem chuyện mình gặp thím Hồ và quan hệ của thím với Giang Tuyết Nghi đều kể cho Tiêu Trạch nghe, hiện tại Giang Tuyết Nghi mất tích, rất có thể là ba mẹ Giang Tuyết Nghi cũng không biết đến quan hệ giữa con gái mình và người tên Giải Ngọc Thành này, thậm chí còn không biết sự tồn tại của người kia.

Điều khiến Lâm Dư do dự chính là cậu không biết có nên liên lạc với Giải Ngọc Thành hay không, nếu lỡ như Giang Tuyết Nghi chỉ là nản lòng nên muốn đi đây đó bớt buồn, lúc về bị chồng trước cùng người nhà phát hiện ra thân phận tình nhân bí mật này, liệu cô có giận dữ mà nghĩ quẩn hay không….

Tiêu Trạch phân tích vừa đúng vừa có lý: “Tình nhân nhỏ cũng làm rồi, còn biết giận dữ với xấu hổ hay sao?”

Lâm Dư đúng là khó phản bác lại: “Vậy chúng ta gọi điện hỏi thử anh Giải chút nha?”

Hai người đi ra nhà ăn lấy hai phần rồi quay trở về, lúc vào phòng còn đóng kín cửa y như đi vụng trộm. Tiêu Trạch bấm dãy số của Giải Ngọc Thành, trong lúc chờ gắp miếng thịt sườn lên ăn, còn Lâm Dư ngồi bên cạnh hút một hớp miến thịt bằm, lắng tai nghe tiếng động.

Bốn, năm tiếng vang lên, thì bên kia đã bắt máy, giọng Giải Ngọc Thành vẫn cứ vang dội như thường: “Đội trưởng Tiêu? Anh ăn cơm chưa?”

“Đang ăn.” Từ trước đến giờ Tiêu Trạch vốn không thích ba cái kiểu giả lả làm nền trò chuyện, liền đi thẳng vào vấn đề hỏi, “Gần đây anh có liên lạc được với Giang Tuyết Nghi không, hình như cô ta mất tích rồi, người trong nhà cũng đã báo án.”

Giải Ngọc Thành liền phản ứng dữ dội: “Đệt! Cô ta nói thế cho anh nghe à? Đừng có tin, nếu như cô ta tìm tới anh, với tình tình của anh chắc sẽ không quan tâm đâu nhỉ… lẽ nào cô ta dùng mỹ nhân kế sao?”

Lâm Dư cố dữ lắm mới gắp được miếng dưa chua, giờ nó lại bay về trong hộp cơm, cậu đoán là Giải Ngọc Thành chắc cũng không biết đã xảy ra chuyện gì, hơn nữa nếu lấy tư duy đứng ở góc độ của một người đàn ông tồi, khi nghe nói tình nhân cắt đứt bị mất tích, phản ứng đầu tiên không phải là lo lắng, mà chính là nghi ngờ đối phương đang mạt mình.

Tiêu Trạch nào có nghĩ nhiều như vậy, liền thẳng thắn: “Mẹ chồng trước của Giang Tuyết Nghi hay tìm Tiểu Dư đoán mệnh, hôm nay cũng mới vừa nghe, chắc là gia đình của Giang Tuyết Nghi cũng không biết anh, cho nên chúng tôi mới định hỏi thử xem anh có biết tung tích của cổ ấy hay không.”

Giải Ngọc Thành thông suốt mà “Ồ” một tiếng: “Từ sau cái hôm cô ta đòi tự sát chúng tôi cũng chưa gặp lại, chắc là cô ta muốn trốn vài ngày, hay là để xế chiều tôi đi tỉm thử xem.”

Tiêu Trạch có vẻ khá nhạy cảm: “Nghe giọng nói của anh cứ như không quan tâm lắm vậy.”

“… Trời ơi đ*t mẹ nó.” Giải Ngọc Thành mắng một câu, “Vậy mà anh cũng nghe ra được hả? Thôi được rồi, tôi đúng là không có ý định đi tìm, mẹ nó chơi xong cả rồi, quan tâm nhiều để làm gì nữa? Hơn nữa, nếu như ba mẹ cô ta biết tôi đang bao nuôi con gái họ, tìm tôi đòi tiền tổn thất thì làm sao đây? Chồng trước cô ta còn vấn vương tình cũ, muốn tìm tôi đánh một trận thì sao? Hiện tại tôi trên có cha già dưới có con thơ, nếu như họ đe dọa làm hại cha hay con gái tôi thì tính gì?”

Hiện tại dìu một cụ ông cụ bà băng qua đường cũng có thể bị vu vạ, mối quan hệ giữa người với người ở xã hội hiện đại đúng thật là thiếu tin tưởng lẫn nhau, tốt xấu gì Giải Ngọc Thành đã từng bên cạnh vui vẻ cùng Giang Tuyết Nghi, cuối cùng chỉ thành ra sự thật tàn nhẫn đến mức độ này, cũng có thể thấy được cả hai người họ ngoại trừ quan hệ thể xác, thì không có bất cứ tình cảm gì.

Sau khi cúp điện thoại, Tiêu Trạch nói: “Em yên tâm, nếu đã báo án, khi lực lượng cảnh sát tìm hiểu hết ngọn nguồn sẽ tìm tới anh ta mà thôi, lúc đó có ra sao anh ta cũng phải phối hợp điều tra.”

Lâm Dư nhai miếng dưa chua thở dài, vừa đồng cảm với Giang Tuyết Nghi gặp trúng người xấu xa, lại cảm thấy người thứ ba nên bị xui xẻo. cậu tóm lấy tay trái tiêu trạch, rồi nhẹ nhàng nắm lấy ngón tay của đối phương sờ nắn.

Có cảm giác dường như có chút ký ức, mỗi một khớp xương đều mang lại cho cậu cảm giác rất quen thuộc.

Tiêu Trạch tham gia cuộc họp giao lưu hai ngày, bởi vì bản thân vẫn còn đang trong nhiệm vụ, cho nên điều chỉnh quy trình tiến hành bộ phận trong bộ phận của anh trước, mà lực lượng cảnh sát ở trên đảo cũng không có phát hiện gì mới cho nên đã tạm thời rút đi, vì vậy anh và Lâm Dư chuẩn bị quay về đảo.

Lúc về thành phố không mang vali theo, cho nên lúc đi cũng chỉ có một thân thoải mái, cả hai đi đi về về hai ba ngày, cho nên không kịp chào hỏi bà Mạnh một tiếng, hoặc đi đến trình diện Xinh Đẹp.

Lâm Dư nhận ra bản thân cứ đem những phiền não của người khác chuyển qua mình, suốt ngày hết lo nước tới thương dân như tượng phật bồ tát.  Khi tàu hỏa di chuyển qua một cánh đồng, cậu dựa vào cửa sổ cố điều chỉnh lại tâm tư của mình, đem tất cả những ưu phiền không liên quan ném hết ra sau đầu.

Chờ đến khi trở lại hòn đảo nhỏ, cậu liền có thể cùng các đồng đội làm việc với nhau, dù cho có khổ cực cũng cảm thấy vui vẻ. Thỉnh thoảng cậu thường hay nghĩ, nếu như cậu không có khả năng đoán mệnh, mà từ lúc bắt đầu là một nhân viên tạm thời trong viện nghiên cứu, vậy mọi chuyện sẽ thành ra như thế nào?

Liệu Tiêu Trạch có còn đứng ở dưới núi vừa cho cậu uống nước mình thì nhìn đường không?

Liệu khi kết thúc một ngày làm việc, Tiêu Trạch có còn căn dặn cậu nhớ lau mặt lau tay trước khi đi ngủ hay không?

Nếu lỡ như cậu quấy nhiễu mọi người, tình cờ còn phá hoại kỷ luật trong đội, có phải là Tiêu Trạch đã sớm đá cậu ra khỏi đội rồi phải không?

“Anh ơi.” Lâm Dư mà có vấn đề gì thắc mắc sẽ liền hỏi ngay, chứ  không giấu giấu diếm diếm, “Nếu như em không đoán mệnh, cũng không có mấy kỹ năng kỳ lạ kia, mà chỉ là một người nhân viên tạm thời bình thường lười nhác, vậy hai ta liệu có ở bên nhau không?”

Tiêu Trạch cảm thấy giả thiết này khá là thú vị, suy nghĩ xong bèn trả lời: “Vậy em thử nghĩ xem, lúc trước hết hút dương khí của anh, còn tuyên bố muốn cua anh, cái thói theo đuổi người ta của em có liên quan gì với ngành nghề đoán mệnh hay không? Lỡ như em chỉ là nhân viên tạm thời, đoán chắc em cũng có một trăm lẻ tám chiêu chọc anh tức chết.”

Lâm Dư không dám khẳng định chắc chắn: “Nhưng em chỉ là nhân viên tạm thời, anh cũng có thể động lòng hả?”

Tiêu Trạch nói: “Anh thích em đâu phải vì trong người em có khả năng đặc biệt, lần đầu tiên em khiến anh động lòng chính là khi đau lòng cho Lập Xuân, thế nên thứ anh thích là phẩm chất con người em, dĩ nhiên là cũng rất vừa ý dáng dấp nữa.”

Lâm Dư không đặt giả thiết nữa, mà ôm một bụng hài lòng chờ tàu hỏa vào ga, cũng may là có anh Ba lái xe đứng ngoài trạm xe lửa đón, cho nên không cần mất nhiều công sức đón xe. Dọc trên đường đi, Lâm Dư nghe anh Ba kể rất nhiều chuyện, ví như mấy ngày nay chơi gì, ăn cá nhiều bao nhiêu, chơi bài thắng được bao nhiêu tiền, lúc này mới thấy hối hận khi cùng Tiêu Trạch đi về thành phố.

“Đừng tán dóc nữa.” Tiêu Trạch ngắt ngang, “Lực lượng cảnh sát đã rút rồi sao?”

“Rút rồi!” Ánh Ba đang lái xe, bỗng híp mắt, “Không khám xét chỗ khác, đoán chừng là chỉ ném cánh tay, cũng không tìm ra người nào khả nghi ở trên đảo, đúng là làm cư dân trên đảo chấn động một phen.”

Hòn đảo nhỏ hoang vắng này không liên quan mật thiết với bên ngoài, trên danh nghĩa là do các thị trấn quản lý thay phiên, hiện tại cục cảnh sát trị trấn đã xin trợ giúp từ trên thành phố, thế nhưng e là sự liên kết giữa hai bên chắc cũng đem lại năng suất cao gì.

Nếu như đây là do người bên ngoài đến vứt thi thể, vậy sau khi xét nghiệm ra thân phận thi thể xong, có lẽ án kiện sẽ chuyển giao cho lực lượng cảnh sát tương ứng nơi bị hại ở, mà cho dù thế nào đi nữa, thì trong một thời gian ngắn sắp tới hòn đào nhỏ này sẽ không có vị du khách nào dám tới chơi.

Khi quay về đảo mọi người không chậm trễ nữa, liên hoan một trận tưng bưng xong luền bắt đầu khua chiên gõ mõ đi khảo sát. Phải đuổi kịp deadline chính là việc khiến người ta đau khổ nhất, mỗi một tổ nhỏ khi xuất phát, đến khi kết thúc, mỗi người ai cũng giống như hồng quân tham gia trường chinh(*).

(*) trường chinh: (đoàn đông người) làm cuộc hành trình dài lâu vì mục đích lớn

Lâm Dư ngồi ở trong đình dưới chân núi nghỉ chân, tất cả các mẫu thu thập được đều phải vác trên lưng, cũng hết cách, cư dân trên đảo không ai sẵn lòng chịu giúp đỡ, bởi vì bọn họ không dám đi lên núi. Cậu đổ bình nước dội lên mình mấy cái, sau đó móc ra quyển sổ nhỏ xem công việc đã sắp xếp cho mình, để xem buổi tối bản thân có thể nghỉ sớm chút hay không.

Mở ra xem, buổi tối cậu phải sàng mẫu, đây chính là công việc mà cậu ghét nhất luôn, mỗi khi sàng hai cánh tay như muốn rụng rời khỏi thân thể, sàng xong cũng gầy đi mấy vòng. Khi cậu cảm thấy nghi ngơi đã ổn bắt đầu quay trở về, đang đi nửa đường thì gặp Tiểu Tổng, cậu đến gần nịnh bợ mà nói: “Anh Tiểu Tống ơi, hôm nay anh đẹp trai ghê, buổi tối có muốn sàng mẫu với em không?”

Mặt mày Tiểu Tống xám xít, còn lộ ra sự hoảng sợ: “Tiểu Dư, mới vừa nãy anh phát hiện có một chiếc giày cao gót ở dưới tảng đá.”

Trong lòng Lâm Dư nhảy lên một cái bộp, giày cao gót? Có phải là người chết hay không? Cậu hốt hoảng nhìn ra phía xung quanh, cố gắng tìm kiếm thân ảnh của Tiêu Trạch để xin giúp đỡ, không ngờ Tiểu Tống còn nói thêm: “Đáng sợ ghê luôn, bởi vậy tối nay anh phải đi ngủ sớm, em tự sàng mẫu đi.”

Lâm Dư hết thấy đau eo đau chân gì sất, cứ thế mà đuổi đánh người ta đến khi về homestay.

Buổi tối mọi người ngồi ở phòng khách vừa nghỉ ngơi, vừa sắp xếp tư liệu cũng như bổ sung biên soạn, còn Lâm Dư một mình trong sân làm việc, cậu không cần Tiêu Trạch đến giúp mình. Nếu như ngay cả việc đơn giản này cũng phải để đội trưởng là Tiêu Trạch nhúng tay vào, thì mọi người sẽ cho là Tiêu Trạch đối xử bất công mất.

Cậu bắt đầu làm từng sọt từng sọt một, đến khi làm xong hai cánh tay cũng trở nên êm ẩm sưng đau, còn bị căng cứng hết như bị vòng sắt xiết lại, gan bàn tay thì chà đến chai sần. Cậu dọn dẹp xong liền trở vào nhà, vừa xuất hiện liền bị thét bắt ngồi xuống nghỉ ngơi, lúc sau mọi người còn quyên góp cho cậu cả một bàn đồ ăn vặt, cậu ngồi uống sữa chua nhìn quanh một vòng, hiện tại bỗng dưng không còn thấy mệt mỏi gì nữa.

Tiểu Tống ngồi ở bên cạnh cũng lên tiếng: “Lại đây, anh xoa bóp cho em.”

Lâm Dư giơ cánh tay trái ra cho đối phương xoa nặn, lúc xoa gần tới nách thì cảm thấy có hơi ngứa, liền co giật rồi như muốn cười rộn lên. Sau đó cậu dựa vào ghế ghế sô pha nhắm hai mắt lại, đưa tay kia sờ soạng một bàn tay khác, Tiểu Tống ở bên cạnh nói: “Hôm nay quên mang găng tay theo, cọ sát riết muốn hư tay luôn rồi.”

Lâm Dư cau mày, sờ lên khớp xương dưới chỗ da thịt: “Đây là tay của anh Bân nè.”

Vừa mở mắt ra, quả nhiên là anh Bân đang ngồi cạnh Tiểu Tống đưa tay đến, mọi người cảm thấy thần kỳ, vì vậy liền bảo Lâm Dư nhắm mắt sờ đoán thêm mấy lần nữa, cuối cùng cũng sờ hết toàn bộ người trong phòng, mà Lâm Dư còn dựa vào cảm giác đoán đúng hết không nhận lầm một ai.

Cha mịa nó ơi, cái này có hơi bị lợi hại à nghen.

Gương mặt của Lâm Dư  lúc này thâm trầm như dòng nước, cậu lặng đứng dậy, sau đó chỉ để lại một bóng lưng thiếu niên gầy gò. Đợi đến khi bước vào phòng đóng cửa lại xong, người ra vẻ kia bắt đầu bụm miệng rít gào trong im lặng, hưng phấn đến mức nhảy lên giường lăn mấy vòng vẫn chưa chịu bình tĩnh lại.

Tiêu Trạch đi ra từ buồng tắm, rồi khoanh tay dựa vào cánh cửa: “Sàng mẫu sàng tới bản thân ra bệnh động kinh luôn hay sao?”

Lâm Dư nằm nghiêng, hơi cuộn tròn một chân lại, một tay chống sau gáy, tay kia ngoắc ngắc, cố bắt chước thần thái của Tiêu Nghiêu nói: “Ta đây vốn là tiên nhân hạ phàm, thế mà lại bì tình ái của thế tục làm mờ mắt, số phận đúng là…”

Tiêu Trạch lên giường: “Tiên nhân, ngày mai chúng ta phải đặt máy khoan thăm dò, cùng với chuẩn bị thu xếp hiện trường.”

Cánh tay vốn đang đầu của Lâm Dư ngã vào trên gối, sau đó cậu lăn vào lồng ngực Tiêu trạch, rồi gửi mớ hình hôm nay thu thập mẫu chụp được cho ông Giải xem, vừa có sâu vừa có chim nhỏ, còn có các loại thực vật cậu không biết nữa. Khi gửi thành công, cậu tắt máy trở mình ôm vị tình nhân chốn thế tục của mình ngáy o o một trận.

Ban đêm vẫn thoang thoảng tiếng sóng biển, còn kèm theo tiếng gió hệt như ai đó đang than khóc, Lâm Dư rầu rĩ lầm bầm: “Đừng khóc nữa mà…”

Thế nhưng tiếng khóc kia vẫn chưa chịu ngưng lại, còn có cả tiếng chửi bới ngày một rõ ràng. Cậu bèn đi xuống giường tới bên cửa sổ, lúc này càng nghe thấy rõ mồn một hơn. Thanh âm kia là của một người phụ nữ, dường như đang cùng ai đó cãi vã, nội dung cuộc đối thoại có hơi thô lỗ tục tĩu, giọng nói lại chói tai nghe mà muốn rùng mình.

Hơn nữa có hơi quen tai.

Là Giang Tuyết Nghi.

Khung cảnh cửa sổ thoáng chốc biến thành một màu đỏ, là máu đang rỉ từ phía trên xuống, một bàn tay bỗng vỗ vào chính giữa cửa kính, ngón tay giữa còn mang một chiếc nhẫn kim cương. Lúc này Lâm Dư bất thình linh mở mắt ra, thở gấp nhảy dựng trên giường, vì cổ họng đang khô khát cho nên không thể thét lên nổi.

Tiêu Trạch bật đèn bàn lên: “Làm sao vậy?”

Cậu dùng hết tay chân cố bò đến trước người Tiêu Trạch: “Anh, bộ thi thể có phải là của… Giang Tuyết Nghi hay không?”

Cậu kể lại giấc mộng mơ hồ mới vừa nãy cho Tiêu Trạch nghe, nếu như là người khác kể, Tiêu Trạch nhất định bỏ mặc, mà Lâm Dư thì khác, cậu thật sự có kỹ năng khác người. Tiêu Trạch ngồi dậy dựa vào đầu giường, dựa theo giả thiết của Lâm Dư bắt đầu thêu dệt ra.

Đầu tiên là Giang Tuyết Nghi mất tích, đúng lúc bọn họ cũng đào ra cặp cánh tay, nếu như cặp cánh tay kia thật sự là của Giang Tuyết Nghi, vậy thì chắc chắn đối phương đã bị ám sát, mà kẻ tình nghi đứng đầu ngọn sóng không ai khác chính là  Giải Ngọc Thành.

Bởi vì Giải Ngọc Thành muốn cùng Giang Tuyết Nghi hủy bỏ mối quan hệ bao nuôi mà nảy sinh mẫu thuẫn, cho nên Giải Ngọc Thành có động cơ giết người.

Lâm Dư đã chảy mồ hôi lạnh ròng ròng, hình ảnh Giải Ngọc Thành dẫn con gái đi đến hiệu sách bỗng hiện lên mồn một trước mắt, có ai giết người xong có thể thản nhiên như vậy sao? Hơn nữa giấc mộng của cậu cũng rất đỗi mơ hồ, chỉ có giọng nói là của Giang Tuyết Nghi, còn cánh tay và đống máu kia vẫn chưa chắc, cũng có thể là hình ảnh giọng nói kia là hai giấc mộng hoàn toàn khác nhau, không thể chỉ dựa vào phỏng đoán mà định tội cho một người khác được.

Tiêu Trạch lái xe suốt đêm dẫn Lâm Dư rời khỏi hòn đảo nhỏ này, cả hai muốn đi vào cục cảnh sát trong thị trấn hỏi một chút xem có thể biết được kết quả xét nghiệm chưa, cũng như thăm dò thử xem về chuyện mất tích của Giang Tuyết Nghi, và chuyện cục cảnh sát hai bên phối hợp đã đến đâu.

Chuyện không may chính là, khi nửa đêm đến được cục công án thị trấn, cả hai mới được biết tất cả kết quả xét nghiệm và tổ phụ trách điều tra đã điều lên cục công an thành phố, vì vậy cả hai chỉ còn nước đi lên đó.

Lúc đến nơi trời đã hơn năm giờ sáng, hai người bọn họ với tư cách là người báo án được xếp vào một căn phòng, người đến tiếp đãi là nhóm cảnh sát gặp lúc trước, Tiêu Trạch nói rõ mục đích mình đến đây, cũng thông báo về tình huống mất tích của Giang Tuyết Nghi.

Cảnh sát Lưu mở một tấm hình trên điện thoại ra: “Giang Tuyết Nghi hai cậu nói là người phụ nữ này sao?”

Lâm Dư nhìn xong cũng trở nên cả kinh: “Đúng vậy! Đã xác định được thân phận người chết chưa?!”

“Vẫn chưa, chỉ mới xét nghiệm được vết máu và phần da trên nhẫn kim cương là thuộc về cô ta.” Cảnh sát Lưu nói, “Xét nghiệm báo cáo của thi thể chờ lâu một chút, cơ mà chắc là buổi sáng hôm nay sẽ đưa tới đó, tối hôm qua chúng tôi đã liên lạc với người nhà Giang Tuyết Nghi và lực cảnh sát địa phương, bọn họ cũng đang chờ kết quả.”

“Thím Hồ sẽ đến đây? À không, người nhà Giang Tuyết Nghi cũng đến đây sao?” Lâm dư không nhịn được nhìn xung quanh. Cảnh sát Lưu trả lời: “Đang nghỉ ngơi ở phòng kế bên, ba mẹ và chồng trước đều đến, một nhà ai nấy đều tiều tụy xanh xao.”

Cảnh sát lưu trực ban nên hiện tại mệt rã rời, đi tới mở nước pha trà, còn Lâm Dư hoảng sợ bất an nắm lấy Tiêu Trạch khẽ hỏi: “Anh, chúng ta có nên liên lạc với Giải Ngọc Thành…”

“Cảnh sát khu vực bên kia chắc chắn đã tra ra được anh ta rồi,” Tiêu Trạch lấy điện thoại di động ra, “Nếu như anh ta có chuyện, điện thoại sẽ không có ai bắt máy.”

Tiêu Trạch bấm dãy số Giải Ngọc Thành nhấn nút gọi, Lâm Dư ngồi ở bên cạnh, khẩn trương đến độ lòng bàn tay đổ một lớp mồ hôi nóng.

Vừa vang lên hồi chuông thứ ba, Giải Ngọc Thành đã bắt máy: “Đội trưởng Tiêu?”

“Là tôi đây, lúc này còn tưởng anh đang ngủ sẽ không nghe máy nữa chứ,” Giọng nói của Tiêu Trạch vẫn như lúc thường, “Sau khi tôi nói anh có đi tìm Giang Tuyết Nghi không?”

Giải Ngọc Thành phả ứng dữ dội, dường như muốn thét lên: “Tôi tìm cô ta! Mẹ nó tôi tìm cô ta khắp nơi như điên ấy! Suốt đêm cũng không ngủ, đừng để tôi nhìn thấy, tôi mà thấy sẽ không tha cho cô ta đâu!”

Lúc đầu Lâm Dư cứ nghĩ  Giải Ngọc Thành sẽ chạy trốn, thế nhưng nếu như chạy trốn thì sao có thể thét lên cho người khác biết được chứ? Tiêu Trạch tất nhiên cũng nghĩ như cậu, liền hỏi: “Anh luôn đi tìm cô ta sao?”

Giải Ngọc Thành càng tức giận hơn: “Tìm cô ta cái trứng gi! Tôi tìm vợ tôi!”

“Khi hai người nói cho tôi nghe chuyện Giang Tuyết Nghi mất tích, tôi vốn không quan tâm, sau đó ba mẹ vợ có hỏi tôi là có phải hòa thuận lại với La Mộng rồi không, lúc đó tôi mới biết La Mộng mẹ nó cũng không về nhà lúc lâu rồi!” Tim Giải Ngọc Thành như đổ lửa, “Ba mẹ vợ tôi nói trước khi đi La Mộng có nhận một cuộc gọi, hình như từ một người phụ nữ, La Mộng còn mắng mấy cậu, vậy có thể chắc chắn là Giang Tuyết Nghi đi tìm La Mộng rồi!”

Sự việc hiện tại còn phức tạp hơn so với tưởng tượng, hiện tại Tiêu Trạch và Lâm Dư không nói gì. Giải Ngọc Thành thét xong dần bình tĩnh lại, thế nhưng vẫn còn khá suy sụp: “Ba mẹ vợ tôi đã báo cảnh sát rồi, tôi cũng đã cố tìm hết khắp nơi, mẹ nó đúng là gặp báo ứng mà. Lỡ La Mộng có chuyện, vậy thì con gái tôi làm sao bây giờ! Chó má nó cũng là do tôi làm bậy hết mà ra!”

Tiêu Trạch im lặng một lúc, khẽ nói: “Lúc trước tôi và Tiểu Dư có nhặt được một chiếc nhẫn, đã xác nhận nó là của Giang Tuyết Nghi.”

Giải Ngọc Thành nghe xong ấy vậy cũng không im lặng quá lâu, thế nhưng có chút không tin được: “Xin lỗi, tôi có hơi choáng! Hai người nói chiếc nhẫn phát hiện mấy ngày trước là của cô ta sao? vậy cô ta đã chết rồi! Đ* mẹ.. Vậy vợ tôi đâu chứ!”

“Vẫn chưa xác định thân phận người –” Tiêu Trạch còn chưa nói hết, điện thoại bất thình linh đã bị cúp.

Trên hành lang một tràng bước chân dồn dập dập truyền đến, là cảnh sát lưu dẫn người nhà Giang Tuyết Nghi đi vào, hai người già cùng một người đàn ông, người đàn ông chắc chính là con trai thím Hồ.

Cảnh sát Lưu nói: “Báo cáo kết quả xét nghiệm thi thể đã đưa tới, tổ trường chúng tôi đang đến đây, mọi người chờ một chút.”

Chỉ chờ hai ba phút, nhưng cảm thấy sao nó dài dằng dặc, Tiêu trạch kéo lâm Dư đứng dậy đi đến chờ đợi kết quả. Cha mẹ Giang Tuyết Nghi hiện tại đứng không nổi, cũng không ngồi được, không kiềm chế nổi khóc ào lên.

Tổ trường tổ chuyên án cầm túi hồ sơ đã xuất hiện, mặt ngoài nhìn có vẻ uy nghiêm thế nhưng vẫn có chút mệt mỏi, đối phương cũng không có lòng dạ đâu an ủi động viên người nhà, chỉ rút thẳng báo cáo ra triển khai, tuyên bố một cách máy móc: “Nhẫn kim cương đúng thật là thuộc về Giang Tuyết Nghi, thế nhưng theo như kết quả báo cáo xét nghiệm của thi thể, DNA không trùng khớp với DNA của Giang Tuyết Nghi, ngoài ra ở trong móng tay của người chết cũng phát hiện một mảnh da nhỏ của Giang Tuyết Nghi. Theo như bước đầu suy đoán chúng toi hoài nghi, Giang Tuyết Nghi xảy ra tranh chấp đánh nhau với người chết, sau khi giết chết xong liền chặt thi thể ra từng khúc đem vứt bỏ, trong khi đang tiêu hủy chứng cứ phạm tội thì lại đánh rơi chiếc nhẫn kim cương. Về phần liệu có người thứ ba hợp tác gây án hay không, thì chúng tôi cần  phải điều tra thêm một lúc nữa.”

Cha mẹ của Giang Tuyết Nghi đã kiệt sức mà khóc gọi, thậm chí cụ bà còn ngã ra hôn mê bất tỉnh.

Tiêu Trạch mở miệng: “Xin hỏi đã xác định được thân phận người chết hay chưa?”

Tổ trưởng trả lời: “Người chết là một người phụ nữ ba mươi hai tuổi quốc tịch Trung Quốc, La Mộng.”

Lúc trước, Lâm Dư chưa bao giờ liên hệ chuyện Giang Tuyết Nghi mất tích và vụ án giết người lại với nhau, cậu đến đây cũng hoàn toàn là vì giấc mộng mơ hồ đêm trước, mà không nghĩ tới kết quả lại còn dọa người hơn so với cậu tưởng tượng nữa.

Ai có thể nghĩ tới toàn bộ vụ án này còn dính líu tới La Mộng chứ?

Giang Tuyết Nghi là một người phụ nữ khá gầy gò ốm yếu, xem như khóc lóc om sòm khó mà ngăn lại, thế nhưng cô ta thật sự có khả năng sau khi sát hại người ta liền đem đi xa mà chôn hay sao? Coi như có khả năng đi, thế không lẽ cô ta cũng có thể băm thi thể thành tám miếng?

Mà về trường hợp có người thứ ba hợp tác gây án, cảnh sát đã liệt  Giải Ngọc Thành vào diện tình nghi hàng đầu, anh ta đã có động cơ giết người, chính là vợ chồng không hòa thuận, hợp tác cùng tình nhân giết người.

Điều mâu thuẫn ở đây chính là, Giải Ngọc Thành và La Mộng đúng là có ầm ĩ đòi ly hôn, song anh cũng cắt đứt quan hệ với Giang Tuyết Nghi, sao có thể cùng Giang Tuyết Nghi giết La Mộng được? Ngoài ra, Giang Tuyết Nghi lẩn trốn từ lâu, còn Giải Ngọc Thành vẫn nghênh ngang xuất hiện, còn chăm sóc cho ông Giải, đưa đón con gái đi học, người bình thường sẽ bình tĩnh thản nhiên như vậy hay sao?

Cho dù là nhìn từ góc độ nào, một phe là con gái và cha mình, còn phe kia chỉ có Giang Tuyết Nghi, Giải Ngọc Thành chắc chắn sẽ không ngốc đến mức giúp Giang Tuyết Nghi giết vợ mình, sau đó bản thân biến thành đồng lõa được.

Cảnh sát Lưu nói: “Trước mắt đã xác định xong thân phận của hai người trong cuộc, hiện tại chúng toi sẽ chuyển giao toàn bộ văn kiện về người chết và kẻ tình nghi giao cho cảnh sát thành phố, sau khi trở về mọi người nhớ phải phối hợp tốt để cảnh sát điều tra, chúng tôi cũng đã làm hết việc nên làm rồi.”

Cha mẹ Giang Tuyết Nghi ngã rạp xuống đất Tiêu Trạch đi đến giúp một người, còn chồng trước Giang Tuyết Nghi dìu người còn lại.

Hai cụ thở một cách yếu ớt: “Tuyết Nghi.. Con đang ở đâu..”

Tâm tư Lâm Dư lại trôi về chốn xa, tại sao điện thoại lại bị ngắt giữa chừng? Nếu như giả thiết Giải Ngọc Thành cùng Giang Tuyết Nghi giết người có nhiều điểm bất hợp lý,  mà giả thiết Giang Tuyết Nghi giết người cũng chỉ gặp chút trục trặc ở cái khâu chặt thi thể, vậy có phải nói rõ là giả thiết Giang tuyết Nghi một mình ra tính có tính khả thi cao hơn hay chăng?

Cậu bừng tỉnh, bỗng nhớ lại lúc  Giải Ngọc Thành tạm biệt cậu và Tiêu Trạch lúc ở tiệm sách, lúc đó cậu có sờ tay Giải Ngọc Thành tính ra đối phương sẽ có họa sát thân.

Nếu như vụ án mạng này là vì tình cảm mà trả thù, vậy mục tiêu cuối cùng của Giang Tuyết Nghi, lẽ nào thật sự là Giải Ngọc Thành sao?