Không Gian Làm Ruộng: Vợ Nhà Nông Thần Y Xấu Xí

Chương 121: Chặn Đường




Thấy con và con dâu nhị phòng tức muốn hộc máu rời đi, Lương lão cha vẫy vẫy tay, “Để chúng đi đi.”



Bạch Lê Hoa nhặt thịt khô trên đất lên, đánh giá sức nặng một chút, sợ là đã đem hết toàn bộ thịt khô trong nhà đi rồi.



Vốn dĩ nàng không tính đổ thêm dầu vào lửa, nhưng Tiết Thải đã đi trước nàng một bước ồn ào lên, “Oa, nhiều như vậy, bọn họ không thèm chừa chút nào cho chúng ta sao?”



Biểu tình của Lương lão cha càng thêm cô đơn lạnh lẽo.



“Được rồi.” Bạch Lê Hoa vuốt Tiết Thải đầu nói, “Sau này phòng của bọn họ để cho Tiểu Thải ở đi, Đại Lang ca, huynh giúp đỡ thu dọn một chút.”



Có phòng riêng nghĩa là gì? Chính là mỗi tối không cần nghe tiếng ngáy rợn người nữa, Tiết Thải vô cùng hưng phấn, nhảy cẫng lên, “Đệ tự làm được, ai da……”



Vết thương trên đùi hắn còn chưa lành, lúc này nhảy cẫng lên khiến chân bị thương chạm đất, đau nhăn nhúm cả mặt.



Bạch Lê Hoa chạy nhanh qua xem miệng vết thương của hắn, lải nhải, “Đệ cẩn thận một chút đi.”



“Không sao đâu!”



Tiết Thải nhịn đau nói, nhưng vẻ mặt đau đến nhe răng trợn mắt đã bán đứng hắn, nhưng đau đớn cũng không che dấu được sự hung phấn của hắn, tránh tay của Bạch Lê Hoa ra, nhảy lò cò vào phòng.



Lương Đại Lang nhanh chóng chạy theo.




Trước khi vào nhà, hắn nghe rõ Bạch Lê Hoa nói, “Cha, người yên tâm, bọn hắn đi thì đi đi, con và Đại Lang sẽ đối xử tốt với người và nương.”



Trong lòng ấm áp, khóe miệng cong lên thành một đường cong ấm áp.



“Huynh mau giúp đệ dọn cái này qua đi.” Tiết Thải nhìn chung quanh căn nhà chỉ có bốn bức tường, thật sự không có gì để dọn, nghĩ tới nghĩ lui cũng chỉ có thể chỉ vào móc treo quần áo rồi phân phó Lương Đại Lang, “Ai, huynh cười gì thế?”



Lương Đại Lang sờ mặt mình, nhíu mày, “Không biết đệ đang nói gì.”



Tiết Thải mắt trợn trắng, cũng không thèm để ý, tiếp tục nhìn quanh lãnh địa của mình.




Đáng tiếc bên trong lãnh địa chỉ có một cái giường.



Bên ngoài, Bạch Lê Hoa hiểu lòng của Lương lão cha, phân gia rồi không biết về sau hai nhi tử sẽ thế nào, chỉ sợ ngày càng xa cách, gặp chuyện cũng không giúp nhau, hơn nữa thấy thái độ bạch nhãn lang của Nhị Lang thì chắc chắn tim cũng lạnh rồi.



Nhưng thiên hạ này không có tiệc nào không tàn, nhà này sớm muôn gì cũng phải phân.



Đạo lý này người khác nói cũng vô dụng, phải để cho tự bọn họ nghĩ thông suốt mới được.



Bạch Lê Hoa trấn an hai câu thì đi bắt hai con gà mái lại đem về rừng trúc.




Bên kia, Lý Tiểu Ngọc và Lương Nhị Lang ra tới đường mới hối hận, nóng lòng đi, bây giờ ngay cả chỗ đặt chân cũng không có.



Nhưng cũng may có bạc ở trên tay, có thể trực tiếp đi mua nhà ở.



Hai người vừa đi vừa thương lượng, cũng không chú ý, ở phía trước cách đó không xa, Lý Đại Lực miệng ngậm cọng cỏ buồn chán dựa vào thân cây, bên cạnh hắn còn có một phụ nhân đang đứng.



Đúng là nương của Lý Tiểu Ngọc.



Lý Tiểu Ngọc ngừng chân lại, kéo Lương Nhị Lang muốn đi ngược lại, nhưng Lý Đại Lực đã nhìn thấy bọn họ, chân chó chào đón bọn họ, “Muội tử, ca tới đón ngươi về nhà.”



Lúc này, trên mông hắn còn hai vệt máu dài làm cho nương của Lý Tiểu Ngọc đau lòng hỏng rồi, đuổi theo, “Đại Lực, con đi chậm một chút.”



Lý Đại Lực chạy nhanh đưa mắt về phía nàng ra hiệu, “Không đáng ngại, nương ngươi mau đỡ Tiểu Ngọc!”



Bà hiểu ý, chạy nhanh đỡ lấy Lý Tiểu Ngọc, trong miệng lải nhải, “Ngọc Nhi, con gầy quá, đi, về nhà nương làm đồ ăn ngon cho con.”



Ngọc Nhi, xưng hô này ngay cả lúc nhỏ cũng không có thân cận như vậy.