Không Gian Làm Ruộng: Vợ Nhà Nông Thần Y Xấu Xí

Chương 62: Tiện Nghi Cho Bọn Họ




Thời đại này, họp chợ đều hội tụ ở chỗ này, tùy ý tìm chỗ bày quán nhỏ, kéo dài đến tận cửa trấn, tiếng rao hàng hết đợt này đến đợt khác, người người chen chúc.



Lương Đại Lang vẫn luôn trầm mặc theo ở phía sau, ngẫu nhiên sẽ vươn tay che chở nàng, miễn cho nàng bị người chen chúc.



Là người thận trọng.



Dọc theo đường đi, Bạch Lê Hoa nhìn đông nhìn tây, Lương Đại Lang lên tiếng hỏi: “Còn cần mua gì sao?”



“Không cần.” Bạch Lê Hoa nhìn đồ vật tràn đầy trong tay hắn, lắc đầu: “Đi thôi, chúng ta về nhà mẹ đẻ đi.”



Lương Đại Lang gọi nàng lại.



“Lê Hoa, nàng yên tâm, tuy rằng nhà chúng ta có chút nghèo, nhưng chờ ta thi đậu công danh, lãnh bổng lộc, tuyệt đối sẽ không bạc đãi nàng.”



Bạch Lê Hoa không rõ nội tình nhìn nam nhân trước mặt có vẻ mặt quẫn bách.





Nhìn đồ vật trong tay hắn, lúc này mới sực hiểu.



Chẳng lẽ hắn cho rằng mình thật sự không về nhà mẹ đẻ là vì không có tiền? Bây giờ thấy nàng mua nhiều đồ như vậy đem về thì đau lòng?



“Lương đại ca, chàng hiểu lầm rồi, mấy thứ này, là ta mua về cho nhà chúng ta.” Bạch Lê Hoa nói, “Thịt ba chỉ có thể làm thịt kho tàu, mua mỡ heo và dầu hạt cải là để nấu ăn cho ngon, mua hạt giống là vì chúng ta mới vừa xới miếng đất kia, mua gà mái gà con nuôi để đẻ trứng.”



Nghe được ba chữ “Nhà chúng ta” này, trong lòng Lương Đại Lang ấm áp dễ chịu, rồi lại chần chờ nói: “Vậy Bạch gia……”



“Cho cái này nè!” Bạch Lê Hoa vẻ mặt giảo hoạt chỉ chỉ lòng heo trên tay mình.



Lương Đại Lang vẻ mặt đầy hắc tuyến, lòng heo này, trước giờ không ai muốn, cho chó cũng không thèm ăn.



Bây giờ cầm về Bạch gia cũng quá kỳ cục đi.




Nhìn vẻ mặt Lương Đại Lang không tán đồng, Bạch Lê Hoa trộm cười, gấp không chờ nổi muốn nhìn đến biểu tình “Người nhà” của nàng.



Mà nếu cẩn thận tính toàn, tuy hôm nay bọn họ mua nhiều đồ, nhưng tổng cộng cũng chỉ có một hai lượng bạc mà thôi.



Một lượng bạc là một xâu tiền một ngàn văn.



Nơi này giá đồ rẻ, thịt heo hai mươi văn một cân, mỡ lá chín văn tiền một cân, một con gà mái thì hai trăm văn, một con gà con thì hai mươi văn.



Sau lưng Lương gia là rừng trúc, đến lúc đó nhờ Lương lão cha bện rào bằng tre, đem rừng trúc vây lại thành một khu, gà lớn, gà nhỏ, gà rừng toàn bộ nuôi thả ở bên trong, gà mái hơn một năm tuổi đúng lúc có thể bắt đầu đẻ trứng, gà con thì từ từ nuôi lớn, có thể ăn thịt hoặc bán lấy tiền cũng được.




Nghĩ dù sao cũng sẽ không lỗ vốn.



Chỉ là do Lương gia quá nghèo, không có chi phí gì mà thôi, hơn nữa năm kia có một nhà giàu thôn bên cạnh, nuôi hơn hai mươi con gà, kết quả gà bị bệnh chết toàn bộ nên không dám nuôi, mở hậu viện như vậy rất lãng phí rừng trúc.




Lương Đại Lang vẻ mặt do dự, “Hay là đem hai con gà này cho bọn họ đi?”



Bạch Lê Hoa đoạt lấy gà mái tự mình ôm, “Không được, ta còn trông cậy vào chúng nó đẻ trứng đấy.”



Nếu người nhà kia đã từng đối xử tốt với nàng, nàng chắc chắn sẽ không keo kiêt, mà nói gì thì nói, lòng heo này là đồ tốt đó, chỉ là hơi dơ mà thôi.



Nhìn bộ dáng này của nàng, Lương Đại Lang đột nhiên bật cười, “Thôi nàng cứ đem qua đi mà, nếu không bọn họ còn tưởng nhà chúng ta khắt khe với nàng đấy.”



Bạch Lê Hoa hừ nhẹ một tiếng, “Chàng khắt khe với ta bọn họ mới cao hứng đấy.”



Lương Đại Lang không hiểu biết gì về gia đình của nàng, lúc trước thành hôn người nhà Bạch gia không lộ mặt, chỉ nghĩ mặt cũng chưa lộ, hắn chỉ cho rằng bọn họ đem khuê nữ gả thấp nên tránh đi để khỏi bị khi dễ, cho nên dù trong nhà hắn nghèo nhưng cũng không keo kiệt với nàng, lúc này nghe thấy lời lầm bầm của Bạch Lê Ho, nghĩ lại, nói không chừng chính là vì nhà hắn nghèo bọn họ mới gả nàng cho hắn.



Không khỏi nói, “Cho bọn họ lòng heo còn tiện nghi cho bọn họ.”