Không Giấu Được Nhịp Tim

Chương 8




9.

Tối hôm đó, kim chủ đã biến mất mấy ngày tự nhiên online lại.

Tôi liền chủ động gửi tin nhắn cho cô ấy, tiếp tục bổ sung những lợi ích khi gả vào nhà giàu.

"Phu nhân nhà giàu đều sẽ có tủ quần áo của riêng mình, bên trong đều là các loại trang sức, quần áo hàng hiệu kiểu dáng mới nhất, túi xách cũng là phiên bản giới hạn."

"Chỉ là một phòng thay đồ mà còn lớn hơn so với căn nhà bình thường, mấu chốt nhất chính là những thứ trên đây đều chỉ là tảng băng nổi thôi, còn có thể xa hoa hơn nữa."

Kim chủ trả lời trong giây lát:

"Nếu như chị gái có cơ hội gả vào nhà giàu, thì chị sẽ gả sao?"

Câu hỏi này hỏi quá đúng lúc rồi.

Tôi muốn nói, có lẽ không.

Nhưng bây giờ tôi là một người tư vấn tâm lý, và đã nhận của kim chủ 50.000 tệ rồi, phải mở rộng tình huống thôi.

"Đương nhiên, gả cho nhà giàu không phải là giấc mơ của bao người phụ nữ hay sao? Nếu tôi có được may mắn này, thì cả đời cũng sẽ không hối hận!"



Đoạn chat vẫn luôn hiển thị rằng người kia đang nhập...

Tôi nghĩ rằng Kim chủ có cảm xúc và đang viết một đoạn dài về tình cảm để chia sẻ với tôi.

Kết quả là, năm phút trôi qua, cô ấy gửi một câu ngắn ngủi, vẫn là đặt câu hỏi về tôi.

"Tôi nhớ rõ, lần trước cô còn khuyên tôi chia tay cơ mà?"

Hả?

Tôi không phải là thiếu chuyên nghiệp đến mức đó chứ?

Tôi sợ đến mức mà ngay lập tức lật lại lịch sử trò chuyện.

Sau đó cố gắng biện minh cho nó:

"Cô gái xinh đẹp à, lần trước là do tôi quá chủ quan."

"Bởi vì tôi và bạn cũng từng trải qua không khác biệt cho lắm, tên bạn trai kẹo kiệt hẹn hò với tôi được gần hai năm rồi lại là tổng tài bá đạo, tôi tức giận vì anh ấy đã lừa gạt tôi, cho nên có ác cảm về việc chuyện lấy chồng già giàu đó mà."

"Nhưng mà, hắn ta lại rất thành tâm mà quỳ trên tấm ván giặt đồ, nên tôi đã tha thứ cho hắn ta, hơn nữa hôm nay tôi còn đến nhà hắn ăn cơm, phát hiện người nhà anh ấy đều rất tử tế, hoàn toàn không có lục đục nội bộ hay lừa gạt tôi gì cả."

"Cho nên, bạn nên nhanh chóng ngồi vào vị trí vững vàng đó, cơ hội mất rồi, sẽ không đến nữa đâu!"

Tôi hoàn toàn không có cảm giác áy náy gì khi thêm thắt vào câu chuyện tí nào, cũng không lo lắng về việc bị vạch trần.

Thậm chí có chút tự mãn và thầm đắc ý, tôi thật đúng là một cô gái vừa dễ thương vừa thông minh mà.

Sử dụng câu chuyện của riêng mình để gây ấn tượng và thuyết phục Kim Chủ, mà không hề có bất kỳ sự cứng nhắc nào.

Kim chủ rốt cục cũng quyết tâm rồi, gửi một vài biểu tượng cảm xúc để cảm ơn tôi.

Tôi vui mừng khôn xiết vì 50.000 tệ cuối cùng đã hạ cánh an toàn, có thể yên tâm nằm trong tài khoản ngân hàng của tôi rồi.



Tuy nhiên, kim chủ lại đột nhiên hỏi tôi:

"Người chị em, bạn trai của chị tên là gì, trong nhà làm việc gì, chúng ta giữ liên lạc, lần sau cùng uống trà chiều nhé."

Cái này...

Làm thêm một công việc bán thời gian nhưng thế mà lại còn có thể lẻn vào vòng tròn của các phu nhân nhà giàu sao?!

Dưới sự tấn công liên tục của cô ấy, tôi bất đắc dĩ đánh hai chữ [Giang Sướng] trong khung chat.

Sau khi do dự hai giây, thì nhấp vào Gửi.

Tôi nghĩ trong bảy tỉ người thì xác suất mà kim chủ gặp Giang Sướng, gần như bằng 0.

Tôi chắc chắn là sẽ không bị lộ.

10

Ngày hôm sau, trưởng nhóm của chúng tôi mời ăn kem, có đủ loại.

Là một người đam mê kem, tôi không cẩn thận nên bị cảm lạnh.

Thật trùng hợp, ngay khi tôi chảy nước mắt nước mũi, thì Giang Sướng gọi điện thoại cho tôi.

Anh ta gọi, thì tôi cúp máy.

Chúng tôi cuối cùng cũng đến giới hạn rồi với gần mười lần gọi, tôi thật sự không nổi, liền nhận lấy.

"Có việc gì?"

Khi tôi vừa nói, thì giọng mũi khàn đặc.

"Cảm lạnh?" Rốt cuộc là yêu nhau gần hai năm, mặc dù tôi có cố gắng che giấu giọng mũi lại, thì vẫn bị anh ta nghe ra.

"Nói một chút, ăn mấy cây kem rồi?" Hiếm khi, người đàn ông này không tức giận mà còn có tâm trạng hỏi tôi ăn mấy cây kem.

Nếu là trước kia tôi bị cảm lạnh vì ham ăn, thì hắn ta nhất định sẽ đen mặt lại mà trách mắng tôi, vì thế nói:

"Nếu không có việc gì thì tôi cúp máy đây."

"Nhân viên chuyển phát nhanh vừa mới gọi điện cho anh, nói máy chơi game anh mua trên mạng đến rồi, nó được đặt ở ngoài cửa, em mở cửa mang nó vào nhà giúp anh nhé."

Tôi có chút khó chịu, cả người đều đã chuyển đi rồi thì còn mua đồ ở đây làm gì? Mấu chốt lại là tôi đi lấy.

Người đàn ông kia giải thích, "Là anh quên thay đổi địa chỉ nhận hàng, lần sau sẽ chú ý."

Đã như vậy rồi, thì tôi cũng không thể quá keo kiệt được, huống chi tôi ngày hôm qua còn tự tiện lợi dụng tên của hắn, đi lừa gạt Kim chủ mà.

Vì vậy, tôi chỉ nhấn mạnh nói:

"Lần này tôi chỉ có thể miễn cưỡng mà giúp anh cầm hộ, lần sau đừng mắc lỗi nhỏ như quên đổi địa chỉ nhận hàng nữa, so với hình tượng tổng tài bá đạo của anh thì rất không phù hợp đấy."

Nhưng khi tôi mở cửa, tôi lập tức chết lặng!

Tôi bị lừa rồi.