Không Hẹn Mà Đến

Chương 26




Trời đã trưa, hai người tìm một quán ăn nhanh bên đường để lấp đầy bụng. Trong lúc chờ bữa ăn, cô không nhịn được nghiêng người về phía anh, nhỏ giọng hỏi: “Tại sao người ta nói Trương Minh Hạo bị Phương Kiến Thiết hại chết? Là bởi vì anh ta chơi xấu Phương Kiến Thiết, Phương Kiến Thiết muốn trả thù, hay là anh ta muốn điều tra các khoản nợ xấu, Phương Kiến Thiết có tật giật mình?”

Dáng vẻ lo lắng của cô khiến Cao Tuấn hơi buồn cười, không hiểu tại sao, anh đột nhiên nổi hứng trêu đùa, cố ý làm ra vẻ bí ẩn, nhìn trái nhìn phải, nghiêng người ghé vào tai cô, hạ giọng nói: “Trương Minh Hạo không có chơi xấu Phương Kiến Thiết, sau khi Phương Kiến Thiết rời chức chủ tịch Ngân hàng Nam Châu, chuyển công tác làm chủ tịch Tập đoàn Đầu tư Tài chính Nam Châu, có thể xem là thăng chức.”

Nguyễn Chân Chân quay đầu nhìn anh, hơi trố mắt, càng thêm khó hiểu.

Cô vốn có gương mặt búp bê, khuôn mặt to bằng lòng bàn tay, bắt mắt nhất là đôi mắt hạnh nhân to, lại đen trắng rõ ràng, lúc này đang hơi trố ra, trông càng tròn trịa trong trẻo, trong đó lộ ra sự thẳng thắn hồn nhiên không tương xứng với độ tuổi, còn có vài phần trẻ con.

Dường như anh chợt hiểu ra, tại sao cô được đặt là “Chân Chân”, một cái tên trẻ con như vậy.

Hai người cách nhau rất gần, anh lại ngẩn ngơ nhìn chằm chằm cô như vậy, ban đầu cô rất kinh ngạc, sau đó có chút lúng túng, vội vàng ngồi trở lại, giả vờ cúi đầu nhìn đồng hồ, tìm chủ đề để nói: “Đã bao lâu rồi, sao vẫn chưa đem thức ăn đến?”

“Có nhiều người đặt món, đừng vội, cứ từ từ chờ.” Anh trả lời, cơ thể cũng tránh ra sau, tiếp tục đề tài trước đó, “Mâu thuẫn giữa Phương Kiến Thiết và Trương Minh Hạo có lẽ xuất phát từ khoản vay. Không lâu sau khi Trương Minh Hạo nhậm chức, việc kiểm soát rủi ro cho vay của Ngân hàng Nam Châu ngày càng nghiêm ngặt, nhiều khoản vay mới đã bị tạm ngưng, điều này ngược lại hoàn toàn với chính sách trước đây của Phương Kiến Thiết.”

Nói như vậy, xem ra lại dính líu đến Hứa Du Ninh, với tư cách là giám đốc bộ phận tín dụng, hành động của Trương Minh Hạo chắc chắn sẽ ảnh hưởng rất lớn đến công việc của anh.

Cảnh tượng trước đó bỗng hiện lên trước mắt Nguyễn Chân Chân, Thẩm Nam Thu chỉ vào con sông rộng lớn, hỏi cô: “Hai mươi ngày trước khi Du Ninh qua đời, Trương Minh Hạo, chủ tịch ngân hàng Nam Châu, đã nhảy xuống sông tự sát ở đó. Nguyễn Chân Chân, cô nói xem tại sao anh ta tự sát?”

Chỉ mới vừa rồi, Thẩm Nam Thu thực ra đã nói rõ đáp án cho cô, không phải tại sao Trương Minh Hạo tự sát, mà là tại sao Hứa Du Ninh lại gặp tai nạn xe hơi, anh và Trương Minh Hạo đều bị người ta hại chết, một người là “tự sát”, một người là “tai nạn xe hơi”.

Nhất định phải gặp lại Thẩm Nam Thu, với tiền đề là không bị “Cao Tuấn” theo dõi và kiểm soát. Cô là người hướng nội, cho dù trong đầu có đủ loại suy nghĩ cũng không thể hiện bất cứ điều gì lên mặt, cô cố ý hỏi một câu ngu ngốc: “Nói thế nào cũng là vấn đề công việc, sao phải giết người chứ?”

Cao Tuấn nghe vậy cười cười, không nói gì. Đúng lúc này, phục vụ mang thức ăn đến, cả hai đều đã đói bụng không chịu nổi, đồng loạt cầm đũa lên, nhất thời ngừng nói chuyện.

Mới ăn được một nửa, Tô Văn đột nhiên gọi điện cho Nguyễn Chân Chân, hỏi: “Bây giờ cậu đang ở đâu? Có việc gì không?”

“Đang ở bên ngoài, không có việc gì cả.” Cô trả lời.

Tô Văn lại hỏi: “Ở cùng Cao Tuấn sao?”

Nguyễn Chân Chân vô thức giương mắt nhìn Cao Tuấn ở đối diện, ừm một tiếng, trong điện thoại im lặng một lát, mới nghe Tô Văn nói: “Tớ gặp tai nạn khi lái xe, vừa mới đến bệnh viện, cậu có thể qua đây một lát không?”

Vì chuyện của Hứa Du Ninh trước kia, Nguyễn Chân Chân nghe thấy hai từ tai nạn liền hoảng hốt, do quá lo lắng nên khi đứng dậy, đùi cô đã va mạnh vào mép bàn ăn, suýt nữa làm lật bàn ăn. Cao Tuấn nắm lấy cánh tay cô: “Sao vậy? Xảy ra chuyện gì rồi?”

Sắc mặt cô tái nhợt, giọng run rẩy trả lời: “Tô Văn bị tai nạn xe.”

Ngay lúc này, điện thoại của anh cũng reo lên, Cao Tuấn liếc nhìn màn hình, do dự một lát mới nhấc máy, vừa “A lô” một tiếng, liền nghe thấy Lão Lục mắng mỏ trong điện thoại: “Anh ơi, toang rồi, em tông phải cái cô họ Tô kia rồi.”

Nguyễn Chân Chân không nghe thấy giọng nói trong điện thoại của anh, nhưng cảm thấy bàn tay anh đang nắm tay cô đột nhiên siết chặt. Cô giương mắt, còn chưa kịp hỏi câu nào, bàn tay anh lại nới lỏng, khẽ nắm cánh tay cô, liền nghe anh mơ hồ trả lời: “Được, tôi biết rồi, anh cứ giải quyết như bình thường trước, tôi còn chút việc ở đây, sau này chúng ta gặp mặt hãy nói.”

Anh cúp điện thoại, cúi đầu giải thích với cô: “Không có gì, khách hàng gặp chút chuyện, sau này tôi sẽ giải quyết, chúng ta đi xem Tô Văn trước.”

Dựa vào phản ứng vừa rồi của anh, chắc chắn không phải là khách hàng gặp chút chuyện, hơn nữa còn là luật sư giả, làm gì có khách hàng nào! Nhưng cô không rảnh để nghi ngờ, cũng không có tâm tư suy xét, chỉ vội vàng đến bệnh viện, khi đến đó, Tô Văn vừa làm kiểm tra xong, đang đeo nẹp cổ cứng đờ ngồi trên xe lăn, khi nhìn thấy cô, còn nhoẻn miệng cười toe toét, nói: “Không sao, không sao, đừng lo lắng.”

Nguyễn Chân Chân thật sự sợ hãi, lao đến nhìn Tô Văn từ trên xuống dưới, hỏi: “Có chuyện gì vậy? Tổn thương đốt sống cổ, nghiêm trọng không?”

Tô Văn vô tư xua tay, nói: “Không nghiêm trọng, cái này nhìn có vẻ đáng sợ, nhưng thật ra cũng không sao. Tớ chỉ bị va chạm nhẹ, cổ bị thương một chút, bác sĩ nhất quyết bắt tớ phải đeo cái này, nói là cần phải quan sát.”

“Thật sự không sao chứ?” Nguyễn Chân Chân lại hỏi.

Tô Văn nói: “Tớ lừa cậu làm gì? Thật sự không sao, tớ gọi cậu đến đây vì tớ không thể lái xe khi đeo cái này, cậu phải giúp tớ lái xe về.”

Cô ấy nói như vậy, không chỉ Nguyễn Chân Chân thở phào nhẹ nhõm, mà ngay cả sắc mặt Cao Tuấn cũng hơi dịu đi, suy nghĩ một chút, hỏi: “Sao lại xảy ra tai nạn? Tài xế gây tai nạn đâu? Không đến bệnh viện với cô à?”

Cổ của Tô Văn không tiện, khó khăn ngẩng đầu lên nhìn anh, cười hì hì nói: “Đừng nhắc nữa, tôi cũng không biết sao lại xảy ra tai nạn, tôi đang lái xe đi tìm chỗ đậu xe yên lành, đột nhiên bị ai đó tông, suýt chút nữa gãy cổ tôi rồi.”

Đang nói chuyện, trong hành lang có một chàng trai vóc dáng thấp bé đi tới, trong tay cầm một xấp hóa đơn, vừa đi vừa nhìn, vô tình giương mắt lên, thấy Nguyễn Chân Chân và Cao Tuấn bên cạnh Tô Văn, sắc mặt hơi sững sờ, do dự một lát mới đi tới, dáng vẻ thận trọng hỏi: “Hai vị là bạn của cô Tô sao?”

Nguyễn Chân Chân nhíu mày, trầm ngâm quan sát cậu ta, chỉ cảm thấy bóng dáng người này có phần quen thuộc, hình như đã nhìn thấy ở đâu đó, lại nhất thời không nhớ nổi. Đang nghi hoặc thì nghe Tô Văn bên cạnh hét lớn: “Chính là thằng nhóc này tông tôi.”

Chàng trai vội vàng cười xòa chắp tay, luôn miệng xin lỗi: “Xin lỗi, xin lỗi, tôi thực sự không cố ý.”

Có bạn bè ở bên cạnh, Tô Văn đột nhiên cảm thấy tự tin, tức giận mắng: “Cậu nói cậu không cố ý là xong rồi sao? Cậu phải chịu hoàn toàn trách nhiệm đấy? Cậu tông tôi gây ra tổn thất lớn, không những phải sửa xe, mà tôi còn phải nhập viện, phải trì hoãn bao nhiêu công việc, cậu biết không?”

“Tôi đền, tôi đền hết, được chứ?” Đối phương vội vàng đồng ý.

“Cậu nhất định phải đền!” Tô Văn giơ tay chỉ vào Cao Tuấn bên cạnh nói, “Đây là luật sư của tôi, cụ thể đền bù như thế nào, cậu có thể nói chuyện với anh ta.”

Chàng trai đó giương mắt nhìn Cao Tuấn, cười nhạt nhẽo: “Được, được.”

Tô Văn liên tục nháy mắt với Cao Tuấn, Cao Tuấn khẽ gật đầu tỏ vẻ đã hiểu, quay sang nhìn chàng trai, nhàn nhạt nói: “Xin chào, tôi tên là Cao Tuấn, khách hàng của tôi bị thương nặng, cảm thấy vô cùng khó chịu, cần phải ở lại bệnh viện tiếp tục quan sát, chúng ta ra ngoài nói chuyện chút đi.”

“Được, được.” Chàng trai không nói hai lời, đi theo Cao Tuấn ra ngoài.

Hai người họ vừa rời đi, Tô Văn tức giận nói: “Chết tiệt, tự nhiên gặp chuyện này, Cao Tuấn nhất định phải xử đẹp thằng nhóc đó!”

Nguyễn Chân Chân trầm tư, ánh mắt vẫn hướng về phía Cao Tuấn rời đi, đột nhiên hỏi Tô Văn: “Ban nãy cậu đi đâu vậy? Đang yên đang lành sao bị người ta tông?”

Tô Văn đáp: “Đừng nhắc nữa, cậu biết Lão Nghiêm không? Lão Nghiêm đang làm truyền thông á, trưa hôm nay anh ta tổ chức một buổi tụ tập, đều là cựu học sinh của trường trung học số 1 Hằng Châu, gọi điện bắt tớ phải đến. Tớ không từ chối được, nên chỉ có thể lái xe đến đó, kết quả vừa đến bên ngoài nhà hàng, đột nhiên bị người ta tông phải.”

Nguyễn Chân Chân nghe xong liền dao động, như chợt nhớ ra gì đó, cũng không thèm để ý tới Tô Văn, xoay người vội vàng đuổi theo ra ngoài.

Trong hành lang có nhiều người qua lại, cản trở tầm nhìn của cô, nhưng cũng che khuất bóng dáng của cô, Nguyễn Chân Chân đi theo Cao Tuấn và chàng trai đó từ xa, bám đuôi đến tận cổng, lúc này mới thấy họ dừng lại trên đại lộ trước tòa nhà. Cô không dám bước lên nhiều, nấp sau cây cột lớn liếc trộm bọn họ, nhìn thấy Cao Tuấn trầm mặc đứng đó, chàng trai vừa định tiến lên trước, liền bị ánh mắt của anh ngăn lại.

Khoảng cách quá xa, cô không nghe được cuộc trò chuyện, chỉ nhìn thấy tay của chàng trai đó liên tục ra hiệu, hình như đang giải thích gì đó. Đột nhiên Nguyễn Chân Chân nhớ ra, quả thực cô đã gặp chàng trai này, ngay trước cửa nhà mình, lần đó cậu ta che mặt, đâm một nhát vào cánh tay của Cao Tuấn, sau đó chạy trốn bằng lối thoát hiểm…

Hóa ra là cậu ta!

Lão Lục cũng không ngờ lại xảy ra chuyện như vậy, cực kỳ chán nản: “Thật là xui mà! Luật sư Cao nói có một buổi tụ họp với đồng hương, em không nghĩ nhiều, lái xe đưa anh ta qua đó, vừa cho anh ta xuống xe bên ngoài nhà hàng, xe của Tô Văn liền đến. Màu sắc của xe cô ta rất bắt mắt, em nhìn một cái đã nhận ra, đầu óc lập tức căng thẳng, hiểu ra hai người này là đồng hương, nhất định cô ta cũng đến tham gia buổi tụ họp. Vậy không phải là toang rồi sao, đến lúc gặp mặt Cao Tuấn thật, thân phận của anh sẽ bị bại lộ!”

Cao Tuấn khẽ mím đôi môi mỏng, nhàn nhạt liếc nhìn xung quanh, hỏi Lão Lục: “Buổi tụ họp đồng hương gì? Ai tổ chức?”

Lão Lục lắc đầu: “Sao em biết được? Hỏi nhiều quá sẽ khiến người ta nghi ngờ.”

“Vậy Tô Văn có nhìn thấy luật sư Cao chưa?” Cao Tuấn lại hỏi.

Lão Lục vẫn lắc đầu, do dự nói: “Chắc chưa, cho dù nhìn thấy thì cũng chỉ thấy một bóng lưng, chắc sẽ không nhận ra. Anh à, em thấy anh nghĩ nhiều rồi.”

Cao Tuấn im lặng không nói, đang định lên tiếng, nhưng hình như nhận ra gì đó, bỗng ngẩng đầu nhìn về phía sau Lão Lục. Lão Lục sửng sốt, không khỏi quay người nhìn theo anh, liền thấy bóng dáng của Nguyễn Chân Chân xuất hiện ở cổng. Lão Lục vô thức lùi lại nửa bước, cách xa Cao Tuấn hơn một chút.

Nguyễn Chân Chân không cẩn thận để lộ bóng dáng của mình, dứt khoát đi thẳng về phía trước, nhìn về phía Cao Tuấn, lúc này mới quay sang nhìn Lão Lục, mặt vô cảm nói: “Hóa đơn đâu? Tôi phải lấy hoá đơn để nhận báo cáo kiểm tra.”

Lão Lục sững sờ, vội vàng đưa xấp hoá đơn trong tay ra, mỉm cười nói: “Đây, tất cả đều ở đây.”

Nguyễn Chân Chân lạnh mặt nhận lấy, lại nói với Cao Tuấn: “Anh đến đây một lát, tôi có chuyện muốn nói với anh.”

Cô nói xong thì dẫn đầu đi vài bước sang một bên, khi Cao Tuấn đi tới, cô cố ý vươn tay kéo cánh tay anh qua bên cạnh, nghiêng người tránh ánh mắt Lão Lục, hạ thấp giọng nói: “Tô Văn muốn tôi nói với anh, hù dọa người này, nghĩ cách đòi thêm tiền bồi thường cho cô ấy.”

Cao Tuấn cụp mắt nhìn nhìn cô, cẩn thận quan sát biểu cảm của cô, nhẹ giọng đáp: “Biết rồi.”

Lúc này cô mới buông anh ra, lớn giọng hơn, cố ý nói chuyện để Lão Lục nghe thấy: “Tô Văn cảm thấy rất khó chịu, tôi đi xem báo cáo kiểm tra trước, hỏi bác sĩ vài câu, nếu không khỏe thì để cô ấy nằm viện trước, theo dõi thật kỹ.”

Cao Tuấn phối hợp gật đầu: “Cô đi đi, tôi sẽ xử lý chuyện ở đây.”

Nguyễn Chân Chân quay đầu tức giận trừng mắt nhìn Lão Lục, sau đó rời đi.

Lão Lục nhìn theo bóng lưng cô, vừa định lên tiếng, lại bị Cao Tuấn giơ tay ngăn cản. Hai người đều lẳng lặng nhìn chằm chằm bóng dáng Nguyễn Chân Chân, cho đến khi cô bước vào cổng bệnh viện, Lão Lục mới thở phào nhẹ nhõm, may mắn nói: “Xem ra vẫn chưa bị lộ tẩy.”

Ánh mắt Cao Tuấn vẫn nhìn về hướng cô rời đi, không biết đang nghĩ gì, đột nhiên bước lên đi theo.

Nguyễn Chân Chân cố gắng duy trì dáng đi ổn định, băng qua đại sảnh bệnh viện, rẽ vào hành lang, cô cảnh giác quay đầu lại, thấy không có ai theo sau, trái tim căng thẳng mới hơi buông lỏng, bất giác bước nhanh đến bên ngoài phòng khám.

Tô Văn đang bối rối, nhìn thấy cô đi đến, lập tức đẩy xe lăn về phía trước, sốt ruột hỏi: “Cậu làm gì vậy?”

Nguyễn Chân Chân trấn định lại, nói với Tô Văn: “Bây giờ đừng hỏi gì cả, nhất là ở trước mặt Cao Tuấn! Cậu ở đây trước, tớ đi lấy báo cáo kiểm tra cho cậu.”

Cô nói xong quay người lại, vừa giương mắt liền thấy Cao Tuấn từ bên ngoài trở về, anh bước đi vội vàng, gần như theo sát. Cô hít một hơi, lặng lẽ tiến lên hai bước, vẻ mặt như thường hỏi: “Nói chuyện như thế nào rồi? Thái độ của người đó ra sao?”

Ánh mắt Cao Tuấn tối sầm, thầm quan sát cô, nhưng biểu hiện của cô quá tự nhiên, khiến người ta không thể nhìn thấy kẽ hở nào.

Cô lại thúc giục, bất giác lộ ra vẻ cấp bách: “Nói chuyện đi!”

Sự nghi ngờ của anh hơi tiêu tan, cong môi cười với cô, trả lời: “Người đó sợ rắc rối, muốn mau chóng giải quyết riêng.”

Nói là giải quyết riêng, nhưng thực ra là không thông qua cảnh sát giao thông, hai bên “tự thương lượng”. Kết quả kiểm tra của Tô Văn đã có, ngoại trừ một số vết bầm tím ở mô mềm, thì không có vết thương nào khác, sau khi ba người bàn bạc, Nguyễn Chân Chân đưa Tô Văn về nhà dưỡng thương trước, Cao Tuấn ở lại đây tiếp tục thảo luận việc bồi thường với người đó.

Cao Tuấn giúp đỡ, đưa hai người họ lên xe. Anh nhìn kỹ tấm cản trước xe đã biến dạng do bị tông, lại đi vòng sang phía tài xế, cúi xuống, nhìn Nguyễn Chân Chân qua cửa sổ ô tô được hạ xuống một nửa, dặn dò cô: “Hãy cẩn thận khi lái xe trên đường.”

Nguyễn Chân Chân gật đầu, nói: “Yên tâm đi, đã là lão tài xế rồi.”

Không biết anh nghĩ đến cái gì, kéo khóe miệng cười cười với cô, đứng dậy lùi một bước, nhìn cô cẩn thận lái xe ra khỏi bãi đỗ xe.

Người trong gương chiếu hậu ngày càng nhỏ và xa hơn, cho đến khi không nhìn thấy nữa.

Tô Văn sớm đã không nhịn được nữa, lập tức hỏi Nguyễn Chân Chân: “Rốt cuộc là sao? Cậu đang làm gì đấy? Thần thần bí bí như vậy.”

Qua sự việc ngày hôm nay, Nguyễn Chân Chân đã xác định Tô Văn và Cao Tuấn không phải là đồng bọn, rõ ràng cũng bị Cao Tuấn lừa gạt, bây giờ nghe cô ấy hỏi, suy nghĩ một lát, nói: “Cậu gọi điện cho Lão Nghiêm, hỏi xem Cao Tuấn có đến buổi tụ họp hôm nay không?”

“Hả?” Tô Văn bị cô làm cho bối rối, “Không phải Cao Tuấn vẫn luôn ở bên cạnh cậu sao?”

“Gọi điện cho Lão Nghiêm, ngay bây giờ, hỏi như tớ nói.” Vẻ mặt Nguyễn Chân Chân cực kỳ nghiêm túc, doạ Tô Văn sợ hãi, cô ấy đang đeo nẹp cổ, động tác không khỏi hơi vụng về, chậm chạp lấy điện thoại ra gọi cho Lão Nghiêm.

Điện thoại reo một lúc mới nhấc máy, Tô Văn hỏi theo lời dặn của cô, chỉ nghe hai câu sắc mặt liền thay đổi, tay cầm điện thoại, sững sờ nói với Nguyễn Chân Chân: “Cao Tuấn đang ở đó. Ủa? Không đúng, sao Cao Tuấn lại ở đó? Chẳng phải anh ta đang ở trong bệnh viện à? Nếu Cao Tuấn vẫn luôn ăn cơm với Lão Nghiêm bọn họ, vậy người vừa rồi là ai?”

“Đàm Thâm.” Khóe môi Nguyễn Chân Chân chậm rãi cong lên cười lạnh, “Không ngoài dự đoán, cái người trong bệnh viện đó, tên thật của anh ta hẳn là Đàm Thâm.”

Tô Văn kinh ngạc khó hiểu: “Đàm Thâm từ đâu tới? Người này là ai? Nguyễn Chân Chân, cậu nói rõ cho tớ biết, chuyện quái gì đang xảy ra vậy? Chẳng lẽ Cao Tuấn vừa rồi là giả sao? Cậu đã sớm biết hắn không phải là Cao Tuấn thật à?”

“Cũng vừa mới biết thôi.” Nguyễn Chân Chân cười giễu cợt, “Tên nhóc tông cậu chắc là đồng bọn của hắn, chúng lừa Cao Tuấn thật đến đây dưới danh nghĩa kiện tụng, sau đó Đàm Thâm giả làm anh ta xuất hiện trước mặt tớ. Còn nhớ không? Tớ từng nói với cậu, tớ luôn cảm thấy Cao Tuấn đang cố gắng thao túng tớ, quả nhiên đó không phải là ảo giác của tớ.”

Tô Văn hết sức kinh hãi, kêu lên: “Bọn chúng muốn làm gì?”

“Chúng đến đây vì chuyện của Hứa Du Ninh, bây giờ tớ cũng chỉ biết có bấy nhiêu.” Nguyễn Chân Chân nhẹ giọng nói. Cô lại nhìn Tô Văn, hỏi: “Tên nhóc đó tông cậu như thế nào?”

Nghe cô hỏi điều này, Tô Văn liền nổi cáu, hét lên: “Chết tiệt, nhất định là cậu ta cố ý, đạp ga tông thẳng vào tớ. Tớ đang tìm chỗ đậu xe, không có chút phòng bị, đập đầu vào vô lăng, suýt chút nữa gãy cổ bà đây rồi.”

Trên mặt Tô Văn có vết bầm tím lớn, có thể thấy lúc đó va mạnh như thế nào. Chỉ vì che đậy thân phận của Cao Tuấn. Cũng may Tô Văn ở trong xe, nếu cô ở bên ngoài, chẳng phải họ sẽ trực tiếp tông cô ấy để ngăn cản sao? Nghĩ đến nguy hiểm mà bạn mình gặp phải, Nguyễn Chân Chân gần như không kìm nén được sự phẫn nộ trong lòng, cô nghiến chặt răng, hồi lâu sau mới chậm rãi buông lỏng, thốt ra hai chữ: “Tên khốn.”

Tô Văn ngoài tức giận, càng sợ hãi hơn, nói: “Chân Chân, chúng ta báo cảnh sát đi!”

Nguyễn Chân Chân nghe vậy thì trầm mặc, báo cảnh sát có tác dụng không? Như cô đã bàn bạc với Cao Tuấn thật lúc trước, mặc dù Đàm Thâm giả mạo thân phận người khác đến đây, nhưng nói thật, hắn chưa làm bất kỳ điều gì vi phạm pháp luật, cho dù báo cảnh sát, thì pháp luật cũng không thể làm gì hắn ta.

“Gọi cảnh sát cũng vô dụng.” Cô nhẹ giọng nói.

Tô Văn chợt nhớ ra, Cao Tuấn này đến bên cạnh Nguyễn Chân Chân thông qua giới thiệu của mình, không khỏi vô cùng tự trách: “Đều là lỗi của tớ…”

“Bọn họ có chuẩn bị mà đến, không có cậu, họ cũng sẽ tìm cách khác để tiếp cận tớ.” Nguyễn Chân Chân nhận thức rõ, sự việc này không liên quan đến bạn mình, thậm chí tai hoạ hôm nay của Tô Văn là do cô liên lụy. Cô quay đầu liếc nhìn Tô Văn, thấy dáng vẻ thê thảm của cô ấy, lại nhớ tới trước kia mình đã nghi ngờ cô, không khỏi cảm thấy áy náy, “Thật ra là do tớ liên lụy cậu.”

“Chúng ta quen biết nhau gần hai mươi năm rồi, đừng tranh luận những điều vô nghĩa này.” Tô Văn là người rộng lượng, không để tâm đến chuyện này, lại hỏi cô, “Nếu đã không báo cảnh sát, vậy cậu định làm gì?”

Mấy ngày trước, Cao Tuấn thật cũng hỏi cô câu này, lúc đó, Nguyễn Chân Chân chỉ muốn tìm hiểu xem tại sao người đàn ông tên Đàm Thâm này lại đến. Mà lúc này, cô không còn hài lòng nữa. Bọn họ thực sự quá ngang ngược, không chỉ đùa giỡn cô trong lòng bàn tay, mà còn khiến Tô Văn gặp nguy hiểm, sao cô có thể dễ dàng bỏ qua cho bọn họ!

Nguyễn Chân Chân mím chặt môi, một lúc lâu sau mới lẩm bẩm: “Tớ muốn xem xem, rốt cuộc ai thắng ai thua.”

Tô Văn nghe vậy vội vàng ngăn cản: “Chân Chân, đừng làm chuyện ngu ngốc! Còn chưa biết bọn họ có lai lịch gì, lỡ như là những kẻ ngoài vòng pháp luật, cậu đấu với bọn họ, chẳng phải là tự tìm đường chết sao!”

“Đừng lo lắng, trong lòng tớ hiểu rõ.” Ánh mắt cô sáng rực, trầm giọng nói, “Tớ muốn đi tìm Thẩm Nam Thu, không thể để cho Đàm Thâm biết.”

Tô Văn tò mò hỏi: “Thẩm Nam Thu? Cậu tìm cô ta làm gì?”

Nguyễn Chân Chân nói sơ qua chuyện buổi sáng cho bạn mình nghe, lại lấy chiếc bút ghi âm để trong túi ra, đưa cho cô ấy: “Cậu nghe đi, Thẩm Nam Thu nói bóng nói gió, rằng cái chết của Hứa Du Ninh có thể giống như Trương Minh Hạo, bị người ta mưu sát.”

Tô Văn kinh ngạc, vội vàng mở bút ghi âm lên nghe, trong âm thanh nền ồn ào, khó có thể nghe rõ cuộc trò chuyện giữa Nguyễn Chân Chân và Thẩm Nam Thu. Nghe xong lời nói cuối cùng của Thẩm Nam Thu, Tô Văn giương mắt nhìn Nguyễn Chân Chân, nói rất quả quyết: “Nhất định Thẩm Nam Thu biết rất nhiều chuyện!”

Nguyễn Chân Chân cũng nghĩ như vậy, cho nên cô phải gặp lại Thẩm Nam Thu, chỉ một mình cô.

Nguyễn Chân Chân lái xe lên đường lần nữa, lại nói: “Đàm Thâm này rất xảo quyệt, để không lộ ra sơ hở, mỗi lần hắn xuất hiện trước mặt tớ, đều là lúc Cao Tuấn đến Nam Châu xử lý vụ án. Nhưng điều này cũng là một cơ hội, đợi khi hắn nói trở về Bắc Lăng, tớ sẽ đi tìm Thẩm Nam Thu.”

Nhưng Tô Văn lại có quan điểm khác: “Hắn nói trở về Bắc Lăng, thì nhất định sẽ về sao? Thân phận hắn là giả, vậy đi Bắc Lăng làm gì? Có lẽ hắn vẫn luôn ở Nam Châu, nói là về Bắc Lăng, thực ra là ở lại Nam Châu làm việc lén lút, có khi còn âm thầm theo dõi cậu!”

Những lời này như sét đánh giữa trời quang.

Nguyễn Chân Chân mím mím môi: “Vậy phải làm sao?”

Tô Văn suy nghĩ một lúc, cắn răng nói: “Thay vì mạo hiểm hành động lúc hắn ta đi, chi bằng hành động khi hắn ta xuất hiện. Tớ tìm cách giữ hắn ta lại, cậu đi tìm Thẩm Nam Thu.”

Nguyễn Chân Chân nghe vậy lại chần chừ, chuyện này càng ngày càng kỳ lạ, càng điều tra càng sâu không thấy đáy, cô không muốn kéo bạn mình vào nguy hiểm nữa. Tô Văn thấy cô do dự không trả lời, gần như đoán được suy nghĩ của cô, vươn tay vỗ vỗ vai cô, có chút bực bội nói: “Đã là lúc nào rồi, cậu còn khách khí với tớ!”

“Tô Văn, chuyện này không liên quan đến cậu.” Cô nói.

“Cậu lại mất não rồi à? Nếu cậu cảm thấy không liên quan đến tớ, vậy bây giờ cậu dừng xe! Đi xuống! Tớ tự lái xe trở về!” Tô Văn trực tiếp mắng cô, thấy cô còn lề mề, tức giận kêu lên, “Nguyễn Chân Chân! Có phải cậu cố tình chọc tức tớ không?”

Nguyễn Chân Chân đành phải ngậm miệng, sau khi im lặng hồi lâu, hỏi cô ấy: “Cậu có cách gì để giữ hắn ta lại?”

“Vậy còn được!” Tô Văn hừ lạnh một tiếng, vươn tay ra đẩy đẩy đầu cô, lúc này mới thôi. Cô ấy duỗi thẳng cổ, bắt đầu suy nghĩ câu hỏi của Nguyễn Chân Chân, một lúc sau nói, “Hai ngày này là cuối tuần, không dễ gây chuyện, đợi thứ hai sau khi cậu đi làm hãy nói. Hai ngày này cậu phải nhẫn nại, tuyệt đối đừng để lộ sơ hở trước mặt Cao Tuấn.”

“Hắn tên là Đàm Thâm.” Nguyễn Chân Chân không nhịn được sửa lại.

Không ngờ Tô Văn lại cực kỳ nghiêm túc nói: “Không, bây giờ hắn ta là Cao Tuấn. Chân Chân, cậu hãy nhớ rằng, chỉ khi lừa được bản thân, mới có thể lừa được người khác.”

Nguyễn Chân Chân nghe vậy nặng nề gật đầu: “Yên tâm, tớ biết nên làm như thế nào.”

Khi xe chạy đến dưới nhà Tô Văn, Cao Tuấn gọi điện đến, nói rằng đã đạt được thỏa thuận sơ bộ với đối phương, đối phương không chỉ thanh toán đầy đủ chi phí sửa xe và chi phí điều trị cho Tô Văn, mà còn bồi thường cho cô 10 nghìn tệ tiền dinh dưỡng và tiền công việc bị mất.

Tô Văn vừa định xuống xe, nghe vậy không khỏi tức giận, giật lấy điện thoại của Nguyễn Chân Chân, thét lên: “Không được! 10 nghìn tệ? Tôi không thể làm việc ít nhất mười ngày với cái cổ này, phải đền cho tôi ít nhất 50 nghìn tệ!”

Cao Tuấn vẫn bình tĩnh, ôn hoà đáp: “Được, tôi sẽ nói chuyện lại với cậu ta.”

Tô Văn trực tiếp cúp máy, ném điện thoại lại cho Nguyễn Chân Chân, cười lạnh nói: “10 nghìn tệ? Cậu nói xem bọn họ nghĩ gì thế? Có hiểu lầm gì về khả năng kiếm tiền của bà đây không?”

Nguyễn Chân Chân thấy rõ hơn cô ấy, hỏi ngược lại cô: “Nếu cậu là thủ phạm, cậu có dễ dàng đồng ý bồi thường 50 nghìn tệ không?”

Tô Văn sững sờ, lắc đầu nói: “Không.”

“Chính là như vậy.” Cô nhếch khóe môi cười nhẹ, không vội nói, “Không phải hắn không biết cậu có thể kiếm được bao nhiêu tiền, mà hắn không dám để lộ mối quan hệ của mình với tên nhóc đó.”

Tô Văn cũng hiểu ra mấu chốt trong đó, không nhịn được mắng: “Mẹ kiếp, quá xảo quyệt rồi!”