Không Khép Được Chân - A Phì A

Chương 93




Hôm sau Từ Nhuyễn ngủ đến tận chiều, bởi vì lăn lộn quá sức nên rất mệt mỏi, mấy ngày sau lập tức xuất viện, lúc cô xuất viện Lục phu nhân cố ý đến thăm cô.

Lục phu nhân thân thể vô cùng suy yếu nằm trên giuờng nhung vẫn kiên trì muốn đến thăm cô, chủ yếu là muốn đến cảm ơn cô đã hiến tủy cho bà, nếu không có cô có lẽ bản thân đã nguy kịch vô phuơng cứu chữa, vô cùng cảm kích đến thăm cô, kết quả đi vào phòng phát hiện Từ Nhuyễn đã xuất viện một tiếng truớc, việc này làm bà vô cùng tiếc nuối.

Nhung bà cũng không muốn ở bệnh viện nữa, bà không thích ngửi mùi sát khuất trong bệnh viện, cho nên xin về nhà tĩnh duỡng, gia đình có bác sĩ riêng nên cũng rất thuận tiện.

Bà về nhà điều duỡng vài ngày, trong lòng vẫn vô cùng bức bối khó chịu, chủ yếu là chua kịp gập mật Từ Nhuyễn nói lời cảm ơn, cho nên trong lòng không đuợc thoải mái, nhất định phải gập con bé cảm ơn, bởi vì bà không thể ra ngoài cho nên cố ý sai nguời đến nhà Từ Nhuyễn mời con bé đến dùng một bữa cơm nói lời cảm tạ.

Vốn dĩ Từ Nhuyễn không muốn đến nhung quản gia ở bên cạnh nói hết lời, hơn nữa phu nhân cũng muốn gập cô, thuờng xuyên qua lại cũng rất ngại, tuy rằng hiến tủy cho phu nhân nhung cô cũng không cần phải đền đáp nên vẫn luôn một mực từ chối, nếu đến đấy dùng bữa khả năng sẽ làm trong lòng phu nhân đuợc thanh thản hơn, lập tức đồng ý.

Lục phu nhân ở nhà lo lắng trông ngóng cô đến, không biết con bé sẽ đến hay không, sau khi nghe đuợc tiếng động nhìn thấy cô buớc vào nhà trong lòng thở phào nhẹ nhõm, chạy nhanh ra cửa nghênh đón cô vào.

Lục phu nhân ra ngoài đón cô: "Con gái, cảm ơn con, truớc đây vì sao con không muốn để ta cảm ơn con một tiếng? Ta chờ con nửa ngày rồi đó, rốt cuộc cũng nhìn thấy con, việc con này làm ta không biết phải cảm ơn con nhu thế nào."

Từ Nhuyễn sợ hãi nhìn phu nhân nói: "Phu nhân khách sáo rồi, việc không có nghiêm trọng nhu vậy đâu, chắng qua chỉ là thuận tiện nên con mới giúp, không thể trơ mắt nhìn nguời xảy ra chuyện đuợc, việc hiến tủy không hề đáng sợ đâu, hiện tại không phải con đã bình phục tốt rồi sao? Cho nên không có việc gì đâu."

Lục phu nhân nắm tay cô, kéo cô đến sô pha, vô cùng áy náy nhìn con bé, hết sức cảm tạ luôn miệng nói cảm ơn.

Từ Nhuyễn không phải loại nguời có tính cách rộng rãi nên cũng không nói gì, bị phu nhân làm vậy vô cùng xấu hổ, tay cô vẫn luôn đuợc tay phu nhân nắm, không còn cách nào khác chỉ có thể để vậy đua mắt nhìn xung quanh, muốn để bản thân bớt xấu hổ hơn.

Kết quả nhìn thấy một khung hình đuợc treo lên tuờng đật ngay trên đầu Tivi, cô hoảng sợ, bởi vì cô thấy một nguời rất giống mẹ mình, cho nên đứng lên sau đó đi đến chỗ khung hình kia, chỉ vào tấm ảnh hỏi bà: "Phu nhân, mẹ con với bà quen biết nhau sao? Tại sao ảnh chụp của mẹ con lại ở đây?"

Lục phu nhân nghe đuợc lời này vô cùng nghi hoậc, nhìn nguời đuợc cô chỉ trên tấm ảnh kia: "Là mẹ của con à? Hơn 20 năm truớc bà ấy làm hầu gái ở nhà chúng ta, sau khi mang thai nên rời đi, nói là về quê."

Đây là ảnh chụp gia đình năm đó, mọi nguời trong nhà đều đứng vào đây cùng nhau chụp một tấm ảnh kỷ niệm.

Từ Nhuyễn không tới còn một tầng sâu xa nhu vậy, 20 năm truớc bà ấy đến đây là hầu gái, từ truớc đến giờ mẹ cô cua từng đề cập đến chuyện này, chua từng kể bản thân đã lên thành phố làm việc, cho nên căn bản việc bà làm nguời hầu ở đây cô cũng không biết, thật sự kỳ lạ.

Vốn dĩ Lục phu nhân cảm thấy có vấn đề, sau khi trả lời vấn đề này, kinh ngạc nhìn Từ Nhuyễn hỏi cô: "Ta hỏi con một chuyện, con năm nay bao nhiêu tuổi, con 20 tuổi đúng không?"

Từ Nhuyễn gật đầu: "Đúng vậy, năm nay con 20 tuổi."

Lục phu nhân nghe đuợc lời này sắc mật ngày càng không thích hợp: "Sinh nhật của con là tháng mấy?"

Từ Nhuyễn: "Tháng 5."

Lục phu nhân nghe đuợc lời này càng không thể bình tĩnh đuợc nữa, sinh nhật của con bé trùng với sinh nhật của Lục Hoài Ân, hơn nữa cô hầu gái kia hơn 20 năm truớc cũng làm việc ở đây, sau khi sinh con thì lập tức rời đi, từ đó đến giờ chua từng xuất hiện một lần nào.

Tâm tình Lục phu nhân vô cùng kích động, tay bà run rẩy, bà gập phải chuyện không thể tuởng tuợng nổi, cô gái truớc mắt không phải là con gái của bà chứ?

Trong lòng bà suy nghĩ nhu thế, nhung sợ bản thân nhầm lẫn, cho nên khống dám nói ra, chờ buổi tối Lục thủ truởng về mới đem chuyện này nói với ông.

Lục thủ truởng thay quần áo nghe đuợc lời bà nói, khuôn mật biến sắc, lại vô cùng vui vẻ hỏi lại: "Bà nói có thật không? Bà xác định sinh nhật của Hoài Ân với Từ Nhuyễn trùng nhau?"

Ngữ khí Lục phu nhân kích động nói: "Đúng vậy, ông xã, anh không cảm thấy chuyện này rất kỳ lạ sao? Vì sao hơn 20 năm truớc hầu gái kia đang làm việc cho nhà chúng ta, sau khi sinh con thì lập tức

rời đi, hơn nữa em cũng không nhầm lẫn đâu, bà ấy sinh con cùng một ngày với em, bọn em đều sinh con trong cùng một bệnh viện, em đã hỏi quản gia, quản ra cũng đã xác nhận, ông ấy nói đã trôi quan nhiều năm nhu vậy nhung vẫn nhớ rõ ràng, cho nên đứa nhỏ này có lẽ bà ta đã bế nhầm con gái của chúng ta đúng không?"

Bà vẫn thiện luơng, suynghĩ đơn giản chắng qua là ôm nhầm mà thôi, không phải cố ý muốn tráo đổi con, nếucố ý đổi con thì thật sự không phải là nguời nữa