Không Làm Lốp Dự Phòng Nữa

Chương 2




Phần 2/2

5

Tôi chưa từng nghĩ tới sẽ có một ngày tình cảm của tôi dành cho Tống Đại Nham sẽ biến mất trước khi trái tim tôi ngừng đập.

Không rõ nguyên nhân, thậm chí tôi còn không biết tình cảm bắt đầu phai nhạt từ lúc nào.

Thật ra mấy năm gần đây anh ấy đã đối xử với tôi tốt hơn nhiều rồi, ngay cả Tiểu Hòa thỉnh thoảng gặp tôi cũng phải cảm khái một câu. Rằng may mà năm ấy vật vã như thế rồi cuối cùng cũng ráng vượt qua được, Tống Đại Nham bây giờ chính là chàng rể vàng cực kỳ đạt tiêu chuẩn, vừa có tiền lại đẹp mã còn không ham gái gú, cũng coi như tôi đã khổ tận cam lai.

Tôi chỉ cười cười, không đáp.

Ban đầu tôi chỉ nghĩ rằng mình đang rơi vào thời kỳ chán nản do ảnh hưởng của cảm xúc, thêm một thời gian nữa sẽ ổn thôi.

Tôi chứng kiến sự chu đáo cẩn thận và cực kỳ nhẫn nhịn của Tống Đại Nham. Có lẽ ngay cả Cố San San cũng chưa từng được anh ấy chiều chuộng như thế, chắc đời này anh ấy cũng không nhún nhường ai vậy nữa.

Nhưng tôi vừa nhìn anh ấy đã thấy phát phiền phát cáu. Tình huống này kéo dài một khoảng thời gian cho đến một hôm tôi cảm mạo sốt cao.

Đầu óc tôi quay mòng mòng lịm đi trên giường. Nửa đêm tỉnh lại trong căn phòng tĩnh lặng, tôi cố nhịn cảm giác choáng váng vịn tường đi ra ngoài phòng khách rót cốc nước thì bắt gặp anh đang nấu cháo ở dưới bếp.

Cơ thể cao kều hơi khom lại canh chừng một cái nồi đất nhỏ, anh khẽ lẩm bẩm: “...dùng lửa nhỏ om ba mươi phút…”

Tôi nhấp một ngụm nước, lặng lẽ về phòng ngủ.

Không biết bao lâu sau anh ấy đi vào đánh thức tôi, trên mặt bàn đặt sẵn bát cháo của cửa hàng chuyên giao tận nhà. Tôi không hỏi gì. Ăn xong anh thu dọn, không biết tay chân vụng về va vào đâu mà khẽ xuýt xoa. Tôi lập tức ngẩng đầu hỏi: "Sao vậy?"

Anh trầm tư một chút, sau đó ra vẻ ấm ức lắm giơ tay ra trước mặt tôi. Trên mu bàn tay có một vết rộp, chắc là do bỏng. Anh nói: "Lúc đầu anh định nấu cháo..."

"Thế cháo đâu?"

Anh dừng một chút rồi nói: "Không nuốt nổi, bị anh đổ hết rồi."

Chắc chắn anh đang giả vờ đáng thương. Năm đó anh đánh nhau với người ta vì Cố San San đến gãy xương mà vẫn thản nhiên như thường không rên lấy một tiếng, bây giờ cái vết bỏng bé xíu này thì thấm vào đâu.

Nhưng tôi vẫn ma xui quỷ khiến mềm lòng, trước khi nhận ra mình làm gì thì đã kéo tay anh đến gần nhẹ nhàng thổi thổi và hỏi: "Đã bôi thuốc chưa?"

Tay anh cứng đờ trong nháy mắt. Không để tôi kịp phản ứng anh đã đột ngột ôm tôi vào lòng, siết thật chặt, hàm dưới đè trên đỉnh đầu tôi. Anh làm tôi hơi đau nhưng tôi vẫn lẳng lặng mặc kệ anh ôm. Một lúc lâu sau, tôi nghe thấy giọng anh dịu dàng trầm ấm như sợ đánh thức gì đó.

Anh nói: "Hi Hi, em cứ thế này đi. Em đừng biến thành người anh không quen nữa."

Tôi im lặng không trả lời.

Chúng tôi dường như đã quay trở lại như lúc trước. Tôi giỏi che giấu cảm xúc của bản thân mà.

Tôi cũng không phân biệt nổi tôi và anh ấy đến cùng là tình yêu lắng đọng qua năm tháng hay chỉ là thói quen của nhau mà thôi.

Tôi đang chờ một ngòi nổ.

Tuy nhiên tôi không ngờ ngòi nổ sẽ xuất hiện nhanh như vậy.

Sau khi hạng mục kéo dài hai quý kết thúc, nhóm tôi định đi liên hoan thả lỏng một chút.

Trước khi ra khỏi công ty tôi nhắn cho anh một tin, dạo này anh hay rảnh rỗi đến đón tôi tan tầm lắm. Anh phản hồi tin nhắn rất nhanh: "Được, anh ở nhà chờ em."

Tôi nhìn tin nhắn, mím môi cười nhẹ.

Bởi vì nhóm hạng mục đông người nên chúng tôi đặt phòng bao. Liên hoan xong đã gần mười một giờ. Trên đường từ phòng bao đi ra đại sảnh, tôi thoáng thấy Cố San San.

Cố San San luôn là ác mộng của tôi. Cô gái này không hẳn ưu tú xuất sắc gì cho cam nhưng mỗi khi cô ta xuất hiện thì phòng tuyến tâm lý của tôi chỉ chực chờ sụp đổ. Tôi sẽ không tự chủ được mà tự ti, đây là ám ảnh tâm lý do tổn thương sâu sắc từ thời đại học để lại.

Tôi thấy hơi ngạt thở, đèn treo tường của khách sạn bỗng trở nên óng ánh hết sức chói mắt. Nét mặt tươi cười của cô ta khiến tôi vừa quen vừa lạ. Dời mắt sang một chút, tôi thấy người đàn ông ngồi đối diện Cố San San.

Tôi đã quen thuộc Tống Đại Nham đến mức cách hơn 5 thước tôi cũng có thể cảm nhận được hơi thở của anh chứ đừng nói là thấy sau gáy. Rõ ràng mấy giờ trước anh vừa nhắn tin bảo sẽ ở nhà chờ tôi.

Cơn choáng váng chỉ kéo dài khoảng một cái chớp mắt, sau khi thấy rõ tình huống tôi bỗng tỉnh táo lạ thường. Những cảm xúc cuộn trào trong lòng tích tắc biến mất như chưa hề tồn tại. Cố San San ngẩng đầu nhìn sang, trông thấy tôi thì hơi sửng sốt sau đó khẽ vuốt cằm dè dặt cười.

Tôi cũng cười và bước tới đó.

Sắc mặt Tống Đại Nham tái đi một chút, thấy tôi anh giải thích như bản năng: "Anh không nói dối em."

Tôi bình tĩnh nói: "Bạn bè cũ gặp nhau ôn chuyện chút thì có cái gì mà anh phải cuống lên. Cô Cố hiếm khi về nước làm khách, anh là chủ nhà cũng nên đứng ra tiếp đãi cho phải phép."

Vẻ mặt của anh rất quái lạ, dò xét như kiểu không ngờ tới phản ứng này của tôi. Tôi bình tĩnh nở nụ cười, nói: "Anh cầm chìa khoá nhà không? Em quên mang rồi."

Anh vô thức đứng dậy, cầm áo khoác trên thành ghế, nói: "Anh về cùng em luôn."

Tôi lắc đầu: "Không cần đâu, làm gì có ai mời cơm người ta đang dở dang nửa bữa lại đi về bao giờ. Hai người cứ ăn nốt nhé, em đi trước."

Tôi không biết vẻ mặt mình tự nhiên và bình tĩnh đến nhường nào. Kỳ lạ là hôm nay thấy người yêu cùng ăn tối với cô gái mà mấy năm trước tôi chỉ nghe tên thôi đã như sắp ra trận, thế nhưng tôi thật sự không hề nghĩ ngợi bất cứ điều gì.

Nội tâm hoàn toàn bình thản, tôi trở về nhà tắm rửa, thậm chí ngủ thiếp đi lúc nào không hay.

6

Nửa đêm chợt tỉnh, tôi bắt gặp một bóng người trên ghế salon ngoài phòng khách với đốm lửa lập loè giữa hai ngón tay. Cả phòng toàn mùi khói, tôi sặc đến ho khan. Bật đèn lên, tôi giật mình thấy anh ngồi trầm tư ở đó: "Sao anh còn chưa ngủ?"

Anh không nói chuyện, tôi đứng yên ở cửa phòng ngủ nhìn anh. Anh dí điếu thuốc vào gạt tàn rồi mở miệng nói: "Anh và cô ấy thật sự không có gì. Vừa nhắn em xong thì cô ấy gọi điện thoại cho anh. Lúc đầu anh không tính đi nhưng cô ấy bảo sắp định cư ở Mỹ rồi nên đây là lần cuối cùng về nước, muốn tạm biệt anh tử tế."

Tôi gật gật đầu: "Ừm, em biết rồi." Tôi mở cửa sổ, nhìn anh hỏi: "Sao anh còn chưa tắm rửa nữa?"

Anh không để ý tới câu hỏi, vội vàng nói tiếp: "Anh sợ em hiểu lầm. Trên đường lao về anh cứ nghĩ phải giải thích với em thế nào. Lúc về thấy nhà không bật đèn anh còn tưởng em bỏ đi mất rồi. Bật đèn lên mới thấy em đang ngủ trong phòng."

"Em ngủ say đến mức anh mở cửa cũng không biết." Anh ngẩng đầu nhìn tôi, khuôn mặt anh tuấn có vẻ hơi suy sụp tinh thần, khóe mắt đỏ ửng chăm chú dán chặt vào tôi. "Thoáng chốc anh nghĩ thà rằng em bỏ đi còn hơn."

Tôi sững lại khẽ giải thích: "Xin lỗi, chỉ là hôm nay em hơi mệt..."

"Em có còn yêu anh không?" Anh đột ngột ngắt lời tôi, hỏi thẳng: "Trong lòng em còn có anh không?"

"Anh không biết em đã nhận ra chưa, em đã rất lâu không chủ động tìm anh, không liên tục lải nhải đòi anh bỏ thuốc, cũng không chiều theo ý anh, ban đêm anh cài nhiệt độ thấp đến mấy em cũng không lăn vào lòng anh nữa. Em có phát hiện ra anh đã cai thuốc ba tháng rồi không?"

Nhất thời vốn từ của tôi nghèo nàn thật sự, tôi không tài nào phản bác được những lời này. Thậm chí không hề biết nguyên nhân tại sao, tôi không thích người khác, anh ấy cũng không hề thay đổi, chính là tự nhiên chuyện thành ra như thế.

Bỗng dưng tôi không yêu anh nữa.

Anh thấy tôi cứ im lặng mãi thì nôn nóng rút một điếu thuốc trên bàn trà, châm lửa. Tính anh trước giờ vẫn luôn nóng nảy. Trong làn khói lượn lờ, anh hơi cam chịu hỏi tôi: "Rốt cuộc em muốn cái gì hả Vương Hi? Em muốn chia tay à?"

Tôi im lặng thật lâu, cuối cùng mở miệng đáp: "Được, chúng ta chia tay đi."

Đây là lần đầu tiên tôi nói chia tay.

Anh búng điếu thuốc trong tay lên mặt bàn, đứng lên đạp bàn trà một cái thật mạnh. Chiếc bàn đá cẩm thạch bị anh đạp nghiêng đi. Anh đỏ hồng mắt rống to với tôi: "Được, chia tay thì chia tay. Em tưởng tôi xa em là không sống nổi chắc?"

Sau đó anh sập cửa rời đi, ‘rầm’ một tiếng đinh tai nhức óc. Không biết đi đâu, chắc là vào trong xe qua đêm.

Tôi đứng nguyên tại chỗ một tiếng đồng hồ rồi bắt đầu thu thập hành lý. Ngày hôm sau mặt trời vừa ló dạng tôi đã xách đồ đến nhà A Hòa.

A Hoà đầy căm phẫn, chỉ vào tôi hỏi: "Cậu nói đi, nói cho mình xem có phải thằng nhãi kia lại phụ bạc cậu không?"

Thức cả đêm nên tôi buồn ngủ đến gật gà gật gù, nghe vậy thì lắc đầu nói: "A Hoà, là mình nói chia tay."

Dạo này câu nói ấy thật ra đã xoay đi xoay lại trong lòng tôi mấy trăm lần nhưng đây là lần đầu tiên tôi thốt được nên lời. Mệt mỏi rã rời, lại có chút nhẹ nhõm, tựa như bản thân tôi vì bị phản bội mà suýt tuyệt vọng chôn mình ở bão cát Sahara bốn năm trước vậy.

Tôi nói: "Mình không yêu anh ấy. A Hoà, hình như mình không còn yêu anh ấy nữa rồi."

Cô ấy kinh ngạc nhìn tôi, miệng mở thật to, giống như nhìn một người mình không hề quen biết.

7

Tôi lại đi Sahara một lần nữa. Đứng giữa sa mạc rộng lớn vô ngần, tôi nhận điện thoại của A Hoà, cô ấy ấp a ấp úng nói với tôi: "Ai kia có tới đây bảo muốn đón cậu về, gầy hốc hác trông cũng đáng thương lắm..."

Nhưng thoắt cái cô ấy đã đổi lập trường hỏi: "Mình đuổi cổ anh ta. Chừng nào thì cậu về?"

Cuối cùng hình như còn chưa từ bỏ ý định, A Hoà lại giãy dụa hỏi một câu: "Lần này hai người đứt thật hả, chả có nhẽ?"

Tôi cười cười, không nói gì.

Sau này A Hoà cuối cùng vẫn phản bội tôi. Lúc tôi vừa xuống máy bay về nước đã thấy Tống Đại Nham đứng chờ. Anh ấy đúng là gầy rất nhiều, nhưng mà tinh thần cũng không tệ lắm, trông thấy tôi thì cười cười, vừa dè dặt vừa lo lắng bồn chồn, nói: "Anh tới đón em về."

Tôi không già mồm cự nự gì, sau khi lên xe mới nói: "Cám ơn anh, phiền đưa tôi đến nhà A Hoà là được rồi."

Anh im lặng nắm tay lái, qua thật lâu mới nói: "Anh biết sai rồi được không em, anh sai rồi."

Tôi nghĩ người kiêu ngạo như anh ấy chắc chắn chưa từng hạ mình xin xỏ ai thế này.

"Anh sai thật rồi. Sau khi em đi nhà vắng tanh không chút hơi ấm. Không có em thì anh cũng không ở đó thêm được dù chỉ một phút." Anh hít sâu một hơi, khép đôi mắt ửng đỏ và lấy một cái hộp vuông nhỏ ra từ túi áo ngực rồi đưa tới trước mặt tôi, nói:

"Chúng ta kết hôn đi, Vương Hi."

Nói không kinh hãi là không thể nào. Người như anh ấy nói văn hoa thì tựa như gió vậy, tự do tự tại. Anh ấy luôn là một người sợ trách nhiệm, cho dù là khi yêu anh nhất, tôi cũng chưa từng ảo tưởng có một ngày anh sẽ cầu hôn tôi.

Nhưng ngoài rung động, tôi lại không có cảm xúc gì khác. Tôi vẫn chưa nghĩ thông, năm đó chính tôi thích Tống Đại Nham đến nhường ấy, bị đối xử thế nào, hèn mọn ra sao cũng cố chấp không buông tay mà vì cái gì sau khi ổn định lại đột nhiên thay đổi.

Tôi nghĩ mãi vẫn chưa hiểu, đến tận khi lần nữa quay trở lại chốn cũ của bốn năm trước mới bỗng ngộ ra.

Tôi không phải một người độ lượng. Thì ra trong dòng chảy thời gian, tôi vẫn luôn ghim những tổn thương, những tuyệt vọng, những lời khẩn cầu đau khổ, những nuông chiều vô độ không nguyên tắc của bốn năm trước.

Suy nghĩ tuyệt vọng cam chịu muốn chết quách cho xong hết mọi chuyện năm đó kết hợp với việc tôi hèn mọn xin quay lại với Tống Đại Nham chậm rãi lên men trong bốn năm bên nhau.

Hoá ra tôi chưa từng quên những tổn thương kia. Tình yêu của tôi chìm nghỉm trong hồi ức day dứt dần dần biến mất, cuối cùng chỉ còn Vương Hi nhặt nhạnh những mảnh vỡ tự trọng và tự yêu bản thân ít ỏi sót lại.

Phản xạ của cô gái này chậm vô cùng, chuyện qua lâu như vậy cô ấy mới giật mình nhận ra phải tự yêu chính mình cho tử tế.

Cô gái ấy chính là Vương Hi tôi.

Lúc đẩy chiếc nhẫn của Tống Đại Nham ra, tôi rất tỉnh táo, tôi biết mình sẽ không hối hận vì quyết định hiện tại. Tôi nhìn Tống Đại Nham, lắc đầu, nhẹ nhõm nói: "Xin lỗi, Tống Đại Nham, tôi không yêu anh."

Hình như anh đã dự đoán được kết cục này, sau khi im lặng rất lâu anh đỏ mắt cười hỏi: "Bây giờ em không yêu thế về sau thì sao? Em đang không thích ai phải không? Nếu như được làm lại liệu em có đồng ý cho anh thêm một cơ hội không?"

Tôi nhìn dòng xe cộ bên ngoài. Thời gian đã chữa lành hết tất cả các vết thương lòng và sự tự ti của tôi, trả lại cho tôi một Vương Hi hoàn chỉnh. Cuối cùng tôi đã học được cách dùng thái độ bình đẳng để đối xử với người khác trong tình yêu.

Chuyện sau này thì ai nói chắc được đâu? Dựa đầu vào cửa sổ xe, tôi khẽ cười.

Hãy để thời gian trả lời đi.

(Hết)