Không Làm Thế Thân – Hứa Quân Tam Sinh

Quyển 1 - Chương 3: Quyển 1 - Chương 3




Edit: Cải Trắng

Nguyễn Tri Vi chạy như bay về đoàn làm phim, nhìn lớp mồ hôi mỏng dính bết trên làn da thôi cũng đủ biết cô chạy vội cỡ nào. Cô thở hồng hộc khi vừa đặt chân tới phim trường, Tiếu Mông Mông đang đứng dưới tàng cây vẫy tay: “Vi Vi, tớ ở đây!”

“Đến lượt chúng ta chưa?” Nguyễn Tri Vi thở dốc.

“Chưa.” Tiếu Mông Mông tức trợn mắt: “Tớ thua luôn rồi. Nãy nữ chính bảo trạng thái của cô ta không tốt, xin phép lát nữa quay tiếp nên nhà làm phim bảo chúng ta vào quay trước. Giờ cái cô đóng vai nữ chính ấy lại bảo mình ổn rồi, có thể quay tiếp nên chúng ta phải chờ. Nữ chính ghê gớm thật, quay ngày biến thành quay đêm luôn. Phục!”

Nữ chính của đoàn tên An Duyệt Nhiên, nổi lên nhờ tai tiếng, thường xuyên lên hot search bằng tin đồn tình ái với người khác. Với tư cách là diễn viên có thâm niên trong nghề lâu nhất đoàn, An Duyệt Nhiên không những xấu tính xấu nết mà kỹ năng diễn xuất cũng cực kém. Cô ta ở đoàn làm phim hoành hành ngang ngược nên Tiếu Mông Mông rất ghét cô ta.

“Suỵt!” Nguyễn Tri Vi ra dấu cho cô bạn im lặng. Đoàn làm phim là nơi tai vách mạch rừng, Tiếu Mông Mông lại là người mồm nhanh hơn não, rất dễ bị bọn họ nắm thóp.

“Tớ biết rồi!” Tiếu Mông Mông bĩu môi, quay qua thấy Nguyễn Tri Vi lạ lạ, ngạc nhiên nói: “Vi Vi, cậu vừa đi làm gì thế? Vội vội vàng vàng mà bay cả lớp trang điểm.”

“Không có gì.” Nguyễn Tri Vi không thể nói thật.

“Thần bí vậy làm gì không biết.” Tiếu Mông Mông cau mày, nhưng không gặng hỏi nữa, dẫn cô đi gặp thợ trang điểm: “Cậu đi dặm lại lớp trang điểm đi, vừa hay bên chuyên viên trang điểm đang rảnh.”

“Ừm.”

Nguyễn Tri Vi và Tiếu Mông Mông đều là diễn viên vô danh đến từ công ty nhỏ, không thể hưởng đãi ngộ có phòng riêng và trợ lý sinh hoạt như nữ chính An Duyệt Nhiên, thường thường gia nhập đoàn làm phim đều là tự mình đến tự mình đi, thợ trang điểm cũng dùng chung với đoàn nốt.

“Hè nóng rất dễ làm chảy lớp trang điểm nhưng da em khá tốt, không bị chảy nhiều lắm…” Thợ trang điểm cười nói trong lúc dặm lại lớp trang điểm cho Nguyễn Tri Vi.

Nguyễn Tri Vi cười đáp lại, lòng thấp thỏm không yên.

Lòng cô vẫn đang nghĩ tới Thẩm Yến. Nãy cô hỏi mấy giờ anh bay mà anh không trả lời.

Hay là cô tranh thủ xong việc sớm đi tiễn anh nhỉ? Vừa rồi cô rời khỏi khách sạn, sắc mặt anh tệ lắm.

Đúng lúc này, trường quay nháo nhào, thu hút ánh mắt của tất cả mọi người.

Hóa ra là nữ chính An Duyệt Nhiên lại NG.

Quay nguyên một ngày mà An Duyệt Nhiên không qua nổi mấy cảnh, đạo diễn tức điên nhưng vẫn phải đè nén tính khí nói với cô ta vài câu rồi quay qua dùng loa thông báo: “Nghỉ ngơi cả đi! Duyệt Nhiên điều chỉnh lại trạng thái rồi quay tiếp.”

Chịu, lại phải đợi.

Nhóm nhân viên ai cũng tức nhưng không dám nói gì, chỉ biết im lặng giải tán nghỉ ngơi.

An Duyệt Nhiên bị mắng nhưng không dám đôi co với đạo diễn nên quay qua trút giận lên trợ lý của mình. Cô ta gọi trợ lý tới, chỉ thẳng vào mặt mắng: “Cô, chính cô đấy, quỳ xuống cho tôi! Cô nghe thấy chưa? Quỳ xuống cho tôi! Nóng thế này sao tôi diễn được hả? Cô đúng là đồ vô dụng, thuê cô về làm trợ lý chỉ tổ phí tiền. Quỳ nhanh lên, tôi bảo cô quỳ xuống!”

Ngồi xa thế này vẫn nghe thấy tiếng thét của An Duyệt Nhiên, Tiếu Mông Mông tỏ vẻ không có gì bất ngờ: “Nhìn đi, nữ chính của chúng ta lại chơi lớn rồi.”

Trợ lý của An Duyệt Nhiên là một cô gái trẻ tuổi, nhoáng cái đã bị mắng tới chảy nước mắt nhưng không dám cãi lại, chỉ biết im lặng nhẫn nhịn. An Duyệt Nhiên càng nhìn càng ngứa mắt: “Sao, cô tủi thân à? Tôi dùng tiền thuê cô làm việc chứ không phải thuê cô tới đây trưng bản mặt ấm ức cho tôi xem. Quỳ xuống cho tôi!”

Trợ lý nhỏ khựng lại trong giây lát, cuối cùng vẫn chậm chạp làm theo mệnh lệnh của cô ta, nhấc chân quỳ xuống, cúi đầu thật sâu.

Sau khi trợ lý quỳ xuống, An Duyệt Nhiên kéo cái ghế chỗ bóng râm ngồi xuống, nâng chân gác lên lưng trợ lý, cảm thán: “Ra vẻ gì không biết. Cuối cùng chân cũng được thoải mái rồi!”

Từ góc Nguyễn Tri Vi nhìn sang, cô trông thấy hết vẻ mặt quẫn bách, ấm ức của cô trợ lý nhỏ.

Cảnh tượng ấy làm cô bứt rứt khó chịu.

An Duyệt Nhiên nguôi giận rồi mới cho trợ lý đứng lên, ra lệnh cho cô nàng quạt cho mình, lát sau lại sai người đi mua đồ, thật sự là không cho người ta ngơi tay giây nào.

Trợ lý nhỏ không cáng đáng hết được việc cô ta giao, hết cách đành nhờ nhân viên trong đoàn làm phim hỗ trợ mình: “Chị ơi, chị có thể đi mua giúp em một cốc café không đường không ạ? Giờ em có việc bận phải làm, không đi được mà chị An lại muốn uống trong vòng 15 phút, gọi cơm hộp cũng không kịp…”

Nhân viên trong đoàn làm phim tuy thương cảm cho số phận của trợ lý nhỏ nhưng trời nóng như thế này, chẳng ai muốn làm chân chạy vặt cho người khác cả, liên tục lắc đầu từ chối: “Xin lỗi, tôi đang có việc phải làm”; “Tôi bận lắm”…

Nguyễn Tri Vi và Tiếu Mông Mông dặm lại lớp trang điểm xong ra đứng dưới đèn đọc kịch bản, học thuộc lời thoại. Rất nhanh sau đó, cô trợ lý nhỏ nhờ tới Tiếu Mông Mông nhưng cô ấy không giúp được: “Ngại quá, giờ tôi không đi được.”

Nhoáng cái, gương mặt trợ lý nhỏ đã đẫm nước mắt. Lúc đi tới chỗ Nguyễn Tri Vi, cô nàng gần như đã bỏ cuộc, không có thì thôi vậy, cùng lắm là bị An Duyệt Nhiên sỉ nhục một trận thôi. Cô nàng nức nở cố gắng nốt lần cuối: “Chào chị…”

Nghe tiếng, Nguyễn Tri Vi ngẩng đầu lên. Vừa nhìn một cái, cô đã đoán được ngay chuyện gì xảy ra, nhẹ nhàng đáp: “Để chị giúp em.”

Gương mặt Nguyễn Tri Vi dưới ánh đèn vô cùng xinh đẹp, làn da trắng như sứ, con ngươi trong veo có hồn, quả thật không khác nào tiên giáng trần.

Trợ lý nhỏ ngẩng người, Tiếu Mông Mông cũng choáng váng.

Nói xong, Nguyễn Tri Vi đứng lên. Nhìn làn da trắng như tuyết ẩn sau chiếc sườn xám xẻ tà, Tiếu Mông Mông vội nắm lấy cổ tay cô: “Trời nóng lắm…”

“Không sao.”

Lúc này, trợ lý nhỏ mới phản ứng lại, vội vàng cúi đầu cảm ơn rối rít: “Cảm ơn chị, cảm ơn chị nhiều lắm ạ! Em, giờ em gửi yêu cầu của chị An qua di động chị nhé.”

“Ừ.”

Hiệu suất làm việc của Nguyễn Tri Vi rất cao. Cô vào siêu thị cạnh đó mua cho An Duyệt Nhiên một cốc café không đường. Trên đường về, cô thầm nghĩ, nếu để Thẩm Yến biết cô giúp người ta không công, chắc chắn sẽ cười nhạo cho xem.



Thẩm Yến từng dạy cô rằng, làm người không được mềm lòng, phải biết đạp lên lưng người khác để nắm lấy danh lợi, phải biết trao đổi quyền lợi, phải đứng được lên chỗ cao nhất thờ ơ nhìn đám người phía dưới chém giết. Sự đồng cảm hay thương hại gì đó không đáng một xu.

Đáng tiếc, cô không học được.

Nghĩ tới đây, Nguyễn Tri Vi thở dài, không khỏi nhớ tới Thẩm Yến. Lúc cô rời khỏi khách sạn, sắc mặt Thẩm Yến rất xấu.

Anh lại giở thói ông lớn rồi, cô phải dỗ anh.

Thế là, Nguyễn Tri Vi lôi điện thoại ra gửi tin nhắn cho anh: [Mấy giờ anh lên máy bay? Em đi tiễn anh nhé?]

Chờ một lúc không thấy anh trả lời.

Lại nữa rồi.

Thẩm Yến đòi hỏi rất nhiều ở cô. Mỗi khi anh gửi tin nhắn, cô phải trả lời ngay lập tức. Bằng không… đại thiếu gia nào đó sẽ không vui. Còn cô thì lại rất hiếm khi nhận được hồi âm của anh, có hỏi anh cũng chỉ đáp lại một cách qua loa lấy lệ.

Tiêu chuẩn kép chính là cụm từ chính xác để miêu tả Thẩm Yến. Anh làm thế chẳng phải là ỷ vào cô thích anh sao?

*

Sau khi đưa café cho trợ lý nhỏ, Nguyễn Tri Vi liền ra đứng chờ cùng Tiếu Mông Mông, sắp tới phân cảnh của bọn họ rồi.

Công ty nhỏ như bọn họ không nhận được tài nguyên quá tốt, lấy ví dụ như vai nữ số ba của Nguyễn Tri Vi đi, lên hình không cần diễn xuất, đẹp là được, quay một lần ăn ngay.

Diễn xong, Nguyễn Tri Vi thu dọn đồ đạc, lén lút gọi cho Thẩm Yến nhưng máy anh báo bận, không liên lạc được.

“Sao thế?” Tiếu Mông Mông cũng đã xong việc, giờ chỉ chờ Nguyễn Tri Vi dọn đồ xong là đi. Nhưng quay qua thấy Nguyễn Tri Vi nôn nóng gọi điện thoại, cô ấy lấy làm lạ.

“Không sao.”

“Mọi người chờ chút! Những diễn viên ai chưa đi thì sau khi kết thúc công việc tập hợp lại đây đi ăn bữa cơm nhé, có người mời!” Đột nhiên, đạo diễn dùng loa thông báo, tiếng vọng khắp phim trường.

Những diễn viên chưa đi nghe thế mừng ra mặt: “Thật hay giả đấy? Về muộn nên được đãi ngộ tốt như này sao?”

Hai mắt Tiếu Mông Mông cũng sáng bừng: “Tôi đi được không? Người như tôi được đi ăn ké không? Không phải chỉ có diễn viên nổi tiếng mới được đi thôi sao?”

Nguyễn Tri Vi cũng ngạc nhiên không kém. Đạo diễn bình thường đâu có hào phóng như này, Tiếu Mông Mông đã không ít lần phỉ nhổ tính keo kiệt của anh ta rồi. Đã thế cơm hộp dành cho vai quần chúng trong đoàn làm phim toàn là loại rẻ tiền nhất.

“Vi Vi, cậu đi ăn không?”

“Tớ…”

Nguyễn Tri Vi đang định từ chối thì Tiếu Mông Mông như nhớ ra gì đó, hưng phấn bảo: “Tớ đoán ra rồi! Chắc chắn là Thẩm Yến mời khách! Cậu nhớ không, chiều nay anh ấy tới đây gặp đạo diễn một lần, chắc chắn tối muốn tụ tập với bạn tiếp nên thuận tiện kéo chúng ta đi liên hoan luôn. Không hổ là người có tiền, mời thôi cũng chi một số tiền lớn như vậy. Mặc dù diễn viên còn ở phim trường không nhiều nhưng cũng kha khá đấy. À, cậu chưa trả lời tớ đâu đó, cậu đi không?”

Lời tới miệng lại nuốt xuống, Nguyễn Tri Vi khẽ đáp: “Đi.”

Vì có người mời khách nên hôm nay mọi người được tan làm sớm. Đạo diễn dẫn theo diễn viên trong đoàn tới nhà hàng đã được đặt trước đó. Nguyễn Tri Vi im lặng đứng lẫn trong đoàn diễn viên, tiếp bước theo sau. Còn ở phía trước, nữ chính An Duyệt Nhiên cong đôi môi đỏ mọng cười đầy quyến rũ.

An Duyệt Nhiên thuộc kiểu hình gợi cảm. Người đẹp trong giới nhiều vô kể, An Duyệt Nhiên cũng không được coi là người đẹp nhất, Tiếu Mông Mông cũng hay châm chọc cô ta rằng: “Dáng người xấu muốn chết, chả hiểu đắc ý cái gì.”

Nhưng An Duyệt Nhiên lại rất cao tay, phàm là phim cô ta đóng, không một nam diễn viên nào diễn cùng thoát khỏi cảnh bị lôi ra tạo scandal. Fan của các nam minh tinh đều cực kỳ ghét cô ta, chửi cô ta đĩ trà xanh. Giờ chỉ cần cô ta lên hot search, mục bình luận toàn là mắng chửi.

Nổi nhờ tai tiếng cũng là nổi, thà có độ thảo luận như thế còn hơn không có tiếng nào. Kể cả cô ta hoạt động không có fan cứng thì với danh tiếng hiện tại, cô ta hoàn toàn xứng đáng có được vai nữ chính của bộ phim <Khói lửa>.

Vừa mở cửa phòng bao, Nguyễn Tri Vi đã trông thấy Thẩm Yến ngồi chờ sẵn bên trong. Anh mặc áo sơ mi đen, nút áo trên cùng không cài, để lộ phần cổ và một đoạn xương quai xanh, toàn thân toát ra hơi thở phóng khoáng cuồng dã. Thấy người tới, Thẩm Yến đứng lên, mỉm cười chào đón: “Đến rồi à.”

Câu này là nói với đạo diễn.

Mắt không thèm ngó ngàng gì tới Nguyễn Tri Vi đứng sau.

Đạo diễn cười nói: “Đợi lâu không? Sau buổi gặp lần trước ở Tuyên Mĩ, chúng ta cũng một thời gian rồi không gặp, làm khó cậu còn tới đây thăm tôi…”

“Nói gì đấy? Ở đây anh là người có tiếng nhất, tài giỏi nhất, không tới thăm anh thì thăm ai?” Thẩm Yến cười khẽ.

“Ha ha ha ha ha, quá khen…”

Nguyễn Tri Vi đứng phía sau nhìn chăm chăm Thẩm Yến. Anh luôn mang lại cho người ta cảm giác bất cần đời như thế, hấp dẫn họ trong vô thức.

Hơn nữa, mạng lưới quan hệ của Thẩm Yến rất rộng. Dường như lĩnh vực nào anh cũng quen vài người có tiếng tăm, họ đều là bạn bè của anh.

“Anh là cậu Hai nhà họ Thẩm đúng không ạ? Ngưỡng mộ đã lâu, nay có thể gặp anh ở đây là may mắn của tôi.” An Duyệt Nhiên đứng cạnh chờ mãi mới tìm được cơ hội chen ngang, bắt chuyện với Thẩm Yến.

Thẩm Yến dời mắt sang An Duyệt Nhiên, cười lịch sự đáp lại.

Thấy Thẩm Yến phản ứng như vậy, An Duyệt Nhiên phấn khởi. Cô ta bắt đầu chủ động tiến sát lại chỗ Thẩm Yến.

Ngay lúc này, Nguyễn Tri Vi nhìn sang hướng khác, không tiếp tục quan sát bọn họ nữa.

“Mẹ nó, An Duyệt Nhiên lại thế rồi… Đệch, cô ta nghĩ người đàn ông cũng thích dáng vẻ đó à, ai mà thích cho nổi cái loại phụ nữ đĩ điếm như thế chứ.” Tiếu Mông Mông thấy An Duyệt Nhiên giở trò thì tức, quay qua mắng mỏ với Nguyễn Tri Vi.



Nguyễn Tri Vi không nói gì, chỉ chọn hai chỗ ở mé bàn tròn ngồi xuống với Tiếu Mông Mông.

Mọi người ồn ào tìm chỗ ngồi xuống. Ở phía bên kia, Thẩm Yến ngồi ở vị trí trung tâm, hai bên trái phải lần lượt có đạo diễn và An Duyệt Nhiên chiếm cứ. Còn phía Nguyễn Tri Vi, vị trí bàn tròn ngay sát cửa chỉ có mấy diễn viên không nổi ngồi. Ngoài ra, cạnh cô cũng có một vị trí trống, ấy là vị trí của nam chính. Hiện anh ta đang có việc bận nên không biết có thể tới không.

Nguyễn Tri Vi và Thẩm Yến ngồi cách nhau nửa bàn tròn. Rõ ràng mới cách đây không lâu, bọn họ còn cùng nằm trên một chiếc giường, vành tai kề tóc mai, ở trong tư thế thân mật nhất của nam nữ. Thế mà giờ đây họ lại như hai người xa lạ, ngồi cách nhau ở khoảng xa nhất.

Cô không ngẩng lên nhìn Thẩm Yến, chỉ nghe tiếng Tiếu Mông Mông liến thoắng bên tai: “An Duyệt Nhiên đặt cả tay lên vai Thẩm Yến rồi kìa. Cô ta dí sát người vào anh ấy thế làm gì, sợ người ta không hiểu ý mình à. Đúng là không bỏ qua bất cứ cơ hội tìm kim chủ nào…”

Thẩm Yến đâu có từ chối, Nguyễn Tri Vi thầm nhủ trong lòng.

Thẩm Yến có rất nhiều tin đồn tình ái, Nguyễn Tri Vi thường xuyên trông thấy những bức ảnh chụp anh đi bên cạnh những cô minh tinh khác, được nói lập lờ nước đôi là niềm vui mới. Những bức ảnh ấy không phải anh tiễn họ về nhà thì cũng là bị chụp lén lúc dạo phố.

Nguyễn Tri Vi từng hỏi Thẩm Yến nhưng anh đều nói là gặp dịp thì chơi, giống như việc cô đóng phim vậy, không có dính líu gì khác.

Nguyễn Tri Vi không quá hiểu sự nghiệp của anh và các mối quan hệ nên không hỏi sâu. Cô tin anh. Dù sao thì thân phận và địa vị của cô và Thẩm Yến cũng chênh lệch lớn, giữa hai người nhìn thế nào cũng là cô trèo cao nên anh không việc gì phải lừa dối cô cả.

Lúc này đây, nhìn khung cảnh mập mờ giữa Thẩm Yến và An Duyệt Nhiên, cô chỉ thấy vô cùng chói mắt.

Nhân viên phục vụ của nhà hàng đứng bên cạnh gọi món, sau khi kiểm tra hết một vòng món ăn vừa gọi, người đó nhiệt tình đề cử: “Món best seller của nhà hàng chúng tôi là hoành thánh nhân tôm, thịt tôm không bị bở, vỏ hoành thánh mỏng, nhân đẫm, hương vị rất ngon, thực khách nào thử qua đều nhớ mãi không quên. Mọi người muốn ăn thử không ạ?”

“Cho lên.” Thẩm Yến gõ tay lên bàn, nói.

“Mỗi người một bát phải không ạ? Mọi người có kiêng gì không?”

“Không.”

“Tôi cũng không.”

Thẩm Yến lại lên tiếng bảo: “Một bát không hành, còn lại làm như bình thường.”

Nghe vậy, Nguyễn Tri Vi ngước mắt lên, nhìn lướt qua anh một cái. Thẩm Yến vẫn không nhìn cô nhưng tâm trạng cô lúc này không còn suy sụp như trước nữa.

Hóa ra, Thẩm Yến nhớ rõ cô không ăn hành.

Lòng Nguyễn Tri Vi được tưới chút mật ngọt, nhoáng cái đã thổi bay sự chua xót.

“Nay tớ thấy tài khoản review đồ ăn ở thành phố Bắc đăng bài về lẩu ếch này, chờ về đó chúng ta đi ăn đi…” Tiếu Mông Mông tiếp tục nói chuyện với Nguyễn Tri Vi, nhưng nói được nửa cô ấy khựng lại, không nhịn được hỏi: “Ấy, Vi Vi, sao tự dưng tâm trạng cậu tốt thế?”

“Thế á?”

“Ừ, khóe miệng cậu nhếch cả lên rồi kìa.”

Nguyễn Tri Vi cầm điện thoại di động lên soi bản thân qua cái bóng phản chiếu. Cô trong lớp phản chiếu nhếch khóe môi cười nhẹ, lông mày cũng nhướng lên, tinh thần sáng láng, chỉ vì một câu Thẩm Yến nói “một bát không hành”.

Tâm trạng cô luôn dễ bị Thẩm Yến điều khiển.

Bầu không khí trên bàn ăn cực kỳ náo nhiệt.

Những người ngồi xung quanh Thẩm Yến luôn tìm cơ hội để bắt chuyện với anh, bất kể là ai chủ động bắt chuyện, anh đều yên lặng mỉm cười lắng nghe, còn nghe được bao nhiêu thì không biết.

Người ngồi ở bàn có người vừa nghe vừa trò chuyện, có người nghe không rõ dứt khoát tự nói chuyện của mình. Nguyễn Tri Vi và Tiếu Mông Mông là một trong số đó. Tiếu Mông Mông trước giờ luôn rất hoạt ngôn, còn Nguyễn Tri Vi lại sắm vai người lắng nghe.

Thỉnh thoảng, Nguyễn Tri Vi lại liếc mắt nhìn Thẩm Yến, nét mặt dịu dàng hơn rất nhiều.

Đồ ăn được mang lên, lúc bát hoành thánh cuối cùng được chuyển sang, người phục vụ cất giọng hỏi: “Xin hỏi, bát không hành là của ai ạ?”

Hai mắt Nguyễn Tri Vi sáng lên, chờ Thẩm Yến trả lời.

Thẩm Yến lên tiếng thật, nhưng anh lại chỉ vào An Duyệt Nhiên ngồi cạnh, từ tốn nói: “Đây.”

Khoảnh khắc ấy, bên tai Nguyễn Tri Vi nhưng vang lên tiếng phấn rạch lên bảng đen, két một tiếng chói tai, khiến đầu óc cô xoay mòng mòng, trái tim căng thẳng, tinh thần mơ hồ.

Cô trơ mắt nhìn người phục vụ đi qua đặt bát không hành xuống trước mặt An Duyệt Nhiên.

Cô trơ mắt nhìn mọi người ồn ào trêu đùa: “Ồ…”

“Thẩm thiếu biết chăm sóc người khác quá.”

Đạo diễn cũng cười trêu: “Cậu lúc nào cũng thế.”

Tiếng ồn ào rơi vào tai Nguyễn Tri Vi, An Duyệt Nhiên ngồi ở đối diện không nhịn được đắc ý, nhưng vẫn phải nén vui sướng đáp: “Cảm ơn Thẩm thiếu đã quan tâm, tôi chỉ thuận miệng nói thôi, không ngờ anh lại nhớ kỹ vậy.”



Tia chờ mong trong mắt Nguyễn Tri Vi bị dập tắt trong tích tắc.

Bóng tối nhanh chóng bao trùm.

Mọi người ai ai cũng vui vẻ, chỉ có mình Nguyễn Tri Vi sắc mặt ảm đạm.