Không Làm Vai Phản Diện Bệnh Kiều Đâu!
Cố Dục đã hiểu.
Hắn lộ ra chút ý cười nhu hòa, xoa mái tóc quăn vừa xõa tung vừa mềm mại của Tô Đào.
"Sau này còn có rất nhiều thời gian, không cần quá vội."
"Tôi cũng rất muốn, nhưng vẫn phải từ từ."
Vì thế, Cố Dục vẫn luôn đè nén bản tính của chính mình.
Tất cả mọi người cho rằng hắn là mặt trăng ở chân trời, tuyết trên núi cao, sạch sẽ lạnh lùng, không có cách nào chạm tới, chỉ có chính hắn mới biết, từ nhỏ đến lớn, trong lòng hắn đang giam giữ một con dã thú phóng túng dữ tợn.
Chỉ là con dã thú này rất ít khi đụng đến con mồi, hắn cũng không có húng thú đối với các loại đồ vật có thể dễ lấy như trở bàn tay, nên vẫn luôn không mất khống chế.
Chỉ có lần đó, hắn thật sự tức giận.
Cũng may đó là Bé Đào của hắn, Bé Đào ngọt ngào nhiều nước, và đồng dạng khát vọng hắn.
Chỉ nghĩ đến đây, là có thể khiến Cố Dục yên tâm.
Tô Đào vẻ mặt ngây ngốc.
Lời này của Cố Dục là bày tỏ ý tứ của hắn đối với Đường Tiểu Điềm, còn khuyên cậu học hành chăm chỉ đừng nên yêu đương?
Nhưng vì phòng ngừa Cố Dục thật sự cắm rễ ở đây, ở hai lần thi kế tiếp, điểm thành tích của Tô Đào gần như là Max.
Các thầy cô giáo không ngờ lúc này lại nhảy ra một con ngựa đen (*), mỗi người đều thích gọi Tô Đào trả lời vấn đề, Tô Đào ứng đáp trôi chảy, còn được giáo viên chủ nhiệm rủ đi tâm sự, cậu kín đáo đem toàn bộ công lao giảng dạy cho Cố Dục.
(*) Ngựa đen: Dùng để chỉ những ngôi sao đang lên, những người đã cống hiến hết mình và không ngại những người chơi mạnh mẽ để trở nên nổi tiếng trong một lần sẩy chân.
Lúc này các bạn học mới phát hiện, thiếu niên tối tăm hàng năm rũ đầu xuống nằm sắp, cuộn trong góc thế mà lại là một anh đẹp trai có mái tóc quăn xõa tung mặt có chút trẻ con phì phúng ra sữa.
Bộ dạng bị Cố Dục ngẫu nhiên dọa cũng rất đáng yêu!
Bọn họ hình như đã có chút hiểu, vì sao Cố Dục luôn lễ phép không gần gũi với những người khác mà lại đi giúp đỡ Tô Đào tận tâm tận lực như vậy.
Bạn thân Đường Tiểu Điềm là người chú ý đến hai người nhất trong lớp.
Cô muốn nói, Cố Dục hotboy trường học lạnh lùng cấm dục rõ ràng đã động lòng rồi, học chung với hắn ba năm có khi nào hắn nhiệt tình giúp đỡ bạn học như vậy đây!
Những người khác vì hâm mộ Tô Đào được Cố Dục phụ đạo cho nên cố tình nói, thành tích tăng nhanh, cũng không nắm được trọng điểm!
Đều đã lớp 12, lớp học gần như đều là người trưởng thành rồi, lại là lớp chọn, giáo viên chủ nhiệm không cần phải quan sát tiết tự học tối, mà những bạn học cũng có ý thức học tập rất tốt.
Bạn thân trộm kéo tay áo Đường Tiểu Điềm, bày ra vẻ mặt quỷ ném cho cô một cục giấy.
"Nhanh nhìn kìa, Cố Dục đang sờ cổ Tô Đào."
Đường Tiểu Điềm không biết nói gì liếc nhìn cô bạn thân đang đỏ mặt một cái, tự nhiên quay đầu nhìn lại.
Quả nhiên, tiết tự học tối Cố Dục ngồi bên cạnh Tô Đào, một chỗ ngồi nhỏ, hai nam sinh và cặp sinh đôi y như nhau kề sát một chỗ.
Cái gọi là sờ cổ, là tay Cố Dục đặt tay lên trên cổ Tô Đào.
Không biết vì sao, Đường Tiểu Điềm ở đây cảm nhận được sự cảnh cáo trong lãnh địa của một loại dã thú.
Nhưng mà…
Tâm trạng cô phức tạp xoa nhẹ tờ giấy, quả nhiên, sau khi Tô Đào phát hiện cô đang nhìn, cong môi cười một cái với cô, bên khóe môi lõm xuống má lúm đồng tiền nhỏ xinh.
Có chút tùy tính, như là đang chào hỏi bạn bè bình thường, nhưng trên khuôn mặt mềm mại đáng yêu của cậu càng lộ vẻ ngọt ngào ngoan ngoãn.
Má lúm đồng tiền bị Cố Dục ấn xuống không còn nhìn thấy, mắt thấy hai người ghé vào nhau không biết đang nói gì, động tác của Cố Dục rất bá đạo, như đang dỗ dành.
Toàn bộ quá trình được cô bạn thân chú ý hưng phấn đến mức có thể cầm bút viết mười ba tờ giấy thi, Đường Tiểu Điềm vỗ vỗ gương mặt nóng lên, nhịn không được buông ra tiếng thở dài.
Cố Dục không phát hiện, bạn thân cũng không phát hiện, nhưng cô làm đương sự, là người hiểu rõ nhất.
Lần đó Tô Đào muốn xin phương thức liên lạc với cô, tuy rằng sau này không có nói chuyện, nhưng gặp cô ôm bài tập sẽ giúp cô chia sẻ, mỗi khi phát hiện cô nhìn lên sẽ đáp lại cô một chút.
Nhưng không chịu nói rõ, Đường Tiểu Điềm cực kỳ khó chịu đối với loại thân mật mịt mờ này, muốn tìm Tô Đào nói chuyện lại không có nổi can đảm.
Mỗi lần cô đi về phía Tô Đào, ánh mắt lạnh lùng của Cố Dục khẽ đảo qua, tựa như quái thú bảo vệ bảo bảo vật của riêng mình, chân Đường Tiểu Điềm mềm nhũn, lập tức đi đường vòng.
Bên kia, Tô Đào rất tức giận khi vừa cười một cái đã bị ấn xuống.
Cậu khí thế dữ dằn vén tay áo lên, ý bảo Cố Dục đi ra ngoài đấu tay đôi với mình.
Quản trời quản đất quản không khí, đừng nghĩ rằng cậu là nam chính nên tôi không dám đánh!