Không Muộn

Chương 10




Thật kỳ lạ!

Rõ ràng tôi từng nói dù ở giai đoạn nào, anh vẫn là anh.

Nhưng khi anh thật sự lấy lại trí nhớ, đối mặt với anh đã hoàn toàn bình phục, tôi lại thấy không được thoải mái.

Không thể nói là khó chịu, chỉ là không tự nhiên như đối mặt với anh lúc trước.

Vì mới đánh nhau, tay Kỷ Từ Mộ có hơi trầy da, tôi cúi đầu bôi thuốc cho anh, anh cũng không chủ động nói gì, trong phòng hết sức im ắng.

Không biết có còn fan biết địa chỉ của phòng kia hay không, tôi và Kỷ Từ Mộ không quay lại đó, sau khi nhờ trợ lý mang quần áo và đồ dùng tới, căn phòng lại rơi vào sự im lặng.

Kỷ Từ Mộ cúi đầu nhìn tôi, tôi chăm chú bôi thuốc cho anh, không hề ngẩng đầu.

Bầu không khí hết sức kỳ lạ, bôi thuốc cho anh xong tôi muốn nói gì đó để phá tan bầu không khí xấu hổ nhưng bỗng dưng phát hiện khoảng cách giữa chúng tôi quá gần nhau.

Tôi định lùi lại, tay nắm cổ tay anh vô tình nhận ra mạch đập bất thường. Tôi kinh ngạc nhìn anh, ngay giây sau đến gần hơn, tôi nghe tiếng tim anh đập thình thịch.

Nhớ tới tiếng chuông cảnh báo ở bệnh viện, tôi theo phản xạ hỏi: "Anh... Anh không sao chứ?"

Kỷ Từ Mộ thản nhiên trả lời: "Không sao."

Tôi lùi lại đứng dậy, thấy tai anh đỏ ửng, cảm giác xa lạ mới được xua tan một ít.

Tôi đi rót nước cho anh, không trêu anh nữa.

Một lúc sau, anh chủ động nói: "Em còn nhớ câu hỏi anh hỏi khi anh mất trí nhớ không? Hình như anh đã hiểu... Suy nghĩ của anh lúc đó rồi."

Tôi giật mình, giữ im lặng.

Thấy tôi không trả lời, anh mỉm cười: "Lúc đó anh không nhớ quá khứ của chúng ta, cũng chưa quen em, càng không có ký ức của mấy năm nay. Khoảng thời gian đó với anh như một giấc mơ vậy, tỉnh lại rồi tất cả đều biến mất. Không giấu gì em, thời điểm đó anh chưa trưởng thành, trong đầu có rất nhiều suy nghĩ trẻ con, thậm chí khi đọc báo cáo kiểm tra sức khỏe anh còn nghĩ liệu có phải mình không hề mất trí nhớ chỉ là năm 25 tuổi vô tình gặp tai nạn, nên anh của 19 tuổi xuyên không đến tương lai hay không. Thời điểm đó anh sợ hãi, không biết người em thích là ai, lo một ngày nào đó tỉnh dậy sẽ xuyên không về lại, sợ tỉnh dậy anh sẽ không còn đoạn ký ức đó, sợ sẽ không còn gặp lại em..."

Tôi kinh ngạc, không ngờ anh sẽ nói như vậy, cũng không ngờ khi mất trí nhớ anh lại nghĩ thế.

Nhớ đến câu trả lời của mình lúc đó, tôi chột dạ.

"Hình như là... Ông trời biết anh nhút nhát nên cho anh về thời điểm mình dũng cảm nhất, dùng con người thật của mình đối mặt với em. Bây giờ nhớ lại hình như là trong họa được phúc."

Giọng anh rất dịu dàng, hoàn toàn trái ngược với kiểu tủi thân làm nũng trước đó nhưng vẫn khiến tôi cảm thấy thoải mái.

Tôi nhìn anh, hỏi ra hoài nghi trong lòng: "Anh nhớ lại từ khi nào vậy? Chắc không phải là lúc đánh nhau đụng đầu nên nhớ lại đấy chứ?"

"Không phải, là lúc lấy lời khai ở đồn cảnh sát. Cảnh sát hỏi anh là gì của em, tại sao lại xuất hiện ở đó, trả lời xong anh đột nhiên nhớ lại tất cả."

Kỷ Từ Mộ nhìn tôi, ngay khi tôi tưởng anh còn gì nữa muốn hỏi thì anh lại nói: "Mệt rồi thì ngủ đi, anh tháo trang sức bôi kem dưỡng da cho em."

"Anh biết làm à?"

"Hồi phục trí nhớ không có nghĩa là quên hết những gì xảy ra khi mất trí nhớ, cũng đâu phải anh mới giúp em lần đầu."

Tôi ngáp một cái, nghe thế thì nhắm mắt lại: "Vậy nhờ anh."

"Yên tâm ngủ đi, có anh ở đây."