Tôi đương nhiên sẽ không tin lời của bệnh nhân mất trí nhớ. Kỷ Từ Mộ bị chấn động não, phụ huynh hai nhà đều đang ở nước ngoài, tôi canh giờ hợp lý đi gọi điện cho họ.
Sau khi nói chuyện điện thoại xong, nhìn vào phòng bệnh VIP, là một người vợ trên danh nghĩa, tôi quyết định ở lại.
Kỷ Từ Mộ có vẻ rất cảm động, nắm chặt tay tôi nói chuyện, có điều anh ta gặp tai nạn, vừa mới tỉnh dậy, trước đó lại bị kích động, mới nói một lúc đã thiếp đi.
Gần đây đóng phim nên tôi đã có thói quen dậy sớm, buổi sáng khi tỉnh dậy vẫn còn rất sớm, tôi ra ngoài đọc kịch bản, đột nhiên cửa phòng bệnh mở, tôi ngẩng đầu thì đối mặt với biểu cảm hoang mang lo lắng của Kỷ Từ Mộ.
"Sao vậy?"
Thấy tôi, Kỷ Từ Mộ thở phào, anh ta đi đến ngồi xuống cạnh tôi: "Bà xã, anh nằm mơ, cứ tưởng hôm qua gặp được em chỉ là một giấc mơ thôi."
Tôi sững sờ, vội nói sang chuyện khác: "Anh thấy sao rồi? Đỡ hơn chưa?"
Kỷ Từ Mộ nghiêng đầu tựa vào vai tôi, tay vòng qua ôm eo tôi: "Chắc là do vừa mới tỉnh dậy đã sợ hãi quá, bây giờ có hơi chóng mặt."
Tôi: "..."
Thôi.
Anh ta bị chấn động não, bây giờ ấu trĩ cũng có thể thông cảm được.
"Em đỡ anh về phòng bệnh nghỉ ngơi nhé."
Anh ta lập tức từ chối: "Không cần, nằm ở bệnh viện cả ngày rất khó chịu. Bà xã, em cứ bận việc của em đi, không cần lo cho anh đâu, anh ngồi đây với em là được rồi, anh hứa sẽ không làm phiền em."
"Thế thì tùy anh."
Kỷ Từ Mộ im lặng một lúc lâu, dè dặt hỏi: "Bà xã, chắc em sẽ không chê anh đấy chứ?"
Tôi lặng lẽ nhìn anh chủ động nắm lấy tay mình, cứ có cảm giác... Yêu đương thời đi học.
Có điều cũng không khó chấp nhận.
"Không đâu."
Nghe đáp án của tôi, anh ta dường như vui lên một chút: "Bà xã, em yêu anh nhiều thật đấy!"
Tôi: "?"
Đâu ra kết luận này vậy?
Tôi nghiêng đầu ngắm Kỳ Từ Mộ, thật khó liên hệ khuôn mặt này với cụm từ lụy tình.
Thôi, anh ta nói gì thì là cái đó vậy.
...
Ở bệnh viện gần một tuần, sau khi chắc chắn không có vấn đề gì lớn, có thể về nhà nghỉ ngơi, chúng tôi làm thủ tục xuất viện.
Trong một tuần này tôi và Kỷ Từ Mộ đã thân với nhau hơn, cảm giác mất tự nhiên trước đó cũng đã biến mất.
Không biết có phải vì anh ta mất trí nhớ hay không, anh ta và cái người tôi nhờ thám tử điều tra trước khi kết hôn hoàn toàn trái ngược.
Từ lúc ở chung, tôi phát hiện anh ta không hề lạnh lùng mà ngược lại còn rất dính người.
Về đến nhà, anh ta đi dạo khắp nơi, dường như rất bất mãn: "Bà xã, em có cảm thấy nhà của chúng ta quá lạnh lẽo không?"
"Có à?"
Vì tính chất công việc, bình thường tôi không hay ở nhà, với tôi chỉ cần có nơi ở thoải mái là được, vậy nên tôi không hề chú ý trong nhà có trang bị cái gì.
"Lạnh lẽo thật mà, trong nhà không có gì cả, anh cũng không thấy ảnh cưới của chúng ta, và còn... Thôi không sao, chúng ta chỉ mới kết hôn, tương lai còn dài, chúng ta vẫn còn rất nhiều thời gian để trang trí tổ ấm."
Kỷ Từ Mộ hào hứng lên kế hoạch cho cuộc sống tương lai, tôi chỉ lặng lẽ nghe, thấy ánh mắt anh ta tràn ngập hy vọng, tôi lịch sự không nói gì làm mất hứng.
Cảm giác này...
Tôi đã quay rất nhiều bộ phim, từ đô thị hiện đại đến cổ đại dân quốc, tiên hiệp huyền huyễn, mọi kịch bản tôi đều đã diễn, vậy nên có thể xem là đã trải nghiệm hết các kiểu tình yêu.
Tôi cứ tưởng những việc vụn vặt ngày thường sẽ không khiến mình có quá nhiều cảm xúc, ngờ đâu...
Thật mới lạ.
Có lẽ do Kỷ Từ Mộ là chồng hợp pháp của tôi, cũng có thể do khuôn mặt anh tuấn của anh ta, tôi thật sự không thể từ chối người đàn ông có khuôn mặt lạnh lùng lại ỷ vào việc mất trí nhớ mà làm nũng.