Khi tôi và Kỷ Từ Mộ đến nhà hàng thì mọi người đã có mặt. Chuyện Kỷ Từ Mộ mất trí nhớ không rêu rao ra ngoài, người ở đây đều là bạn bè thân thiết.
Vừa thấy Kỷ Từ Mộ, Mạnh Cửu An liền ám chỉ: "Trước đây khi nghe nói mình đã kết hôn không biết ai la lối, bây giờ bày đặt khoe mẽ!"
Giang Thịnh rung đùi: "Cậu ta muốn diễn vở kịch nhất kiến chung tình để rồi cuối cùng tự vả mặt mình, cậu còn mong cậu ta biết kiềm chế à?"
Kỷ Từ Mộ không hề để bụng: "Đầu óc tôi bây giờ chỉ mới mười chín tuổi, yêu đương nồng nhiệt thì có sao? Mấy cậu tự giữ mình thì có ích lợi gì, không phải từng tuổi này vẫn chưa có vợ hả?"
Tôi: "..."
Thấy mọi người nghiến răng nghiến lợi, tôi đột nhiên mong chờ đến khi anh ta nhớ lại tất cả.
"Nè, đừng có ỷ mình mất trí nhớ mà muốn làm gì thì làm."
Mọi người đùa giỡn đều có chừng mực.
Vui vẻ ăn uống xong, mọi người ở lại chơi trò chơi nói chuyện, tôi ra ngoài gọi điện cho người đại diện.
Tôi mới cúp máy định quay lại thì bị một người ngăn cản: "Tang Ninh, lâu rồi không gặp."
Tôi nhìn người đàn ông đối diện: "Xin lỗi, anh là..."
Anh ta mỉm cười: "Quên giới thiệu, tôi là bạn của Kỷ Từ Mộ, tên Thạch Lộ Nhân, hôn lễ của hai người tôi có đến tham dự."
Bạn bè thân thiết của Kỷ Từ Mộ đều đang ở trong phòng tiệc, người này tự xưng là bạn, rốt cuộc là bạn gì chứ!
Tôi gật đầu: "Chào anh."
Thạch Lộ Nhân bước lên một bước: "Tang Ninh, tôi là người hâm mộ của cô, tôi vốn không định quấy rầy hai người nhưng nghĩ tới nghĩ lui, tôi cảm thấy cô có quyền biết việc này."
Thái độ muốn tốt cho tôi của hắn làm tôi tò mò: "Vậy sao?"
"Tang Ninh, Kỷ Từ Mộ gặp tai nạn giao thông không phải tin tức bí ẩn gì cả, nhưng cô có biết tại sao anh ta lại gặp tai nạn không?"
Vấn đề này tôi đúng là không biết, nghe đâu là do xe trượt bánh nên xảy ra tai nạn.
"Anh biết à?"
Thạch Lộ Nhân hạ giọng: "Tôi biết nhà họ Tang và nhà họ Kỷ liên hôn thương nghiệp, có lẽ cô không biết quá nhiều về Kỷ Từ Mộ. Thời đại học Kỷ Từ Mộ thích một người, không biết vì nguyên nhân gì mà họ không ở bên nhau, nhưng bao nhiêu năm trôi qua, Kỷ Từ mộ vẫn nhớ nhung cô gái đó."
Thời đại học?
Tôi theo bản năng nghĩ đến việc Kỷ Từ Mộ chỉ có ký ức đến năm hai đại học, cái tên này...
Tôi nhìn Thạch Lộ Nhân, dù hắn có ý tốt nhắc nhở hay có mục đích riêng thì tôi cũng không muốn nói chuyện nhiều với con người này.
"Thời buổi này có ai nhớ mãi không quên một người chứ, hơn nữa anh cũng đã nói hôn nhân của chúng tôi là liên hôn, tôi cũng không để bụng việc này, anh còn việc gì khác không?"
Không ngờ tôi sẽ có thái độ như thế, Thạch Lộ Nhân sững sờ: "Nhưng nếu anh ta có mục đích riêng thì sao?"
Tôi nhướng mày, ra hiệu đối phương nói tiếp.
"Tận mắt tôi nhìn thấy màn hình di động của anh ta thời đại học để hình cô gái đó. Mà cô gái đó rất giống cô." Có lẽ sợ tôi không tin, anh ta vội nói tiếp, "Hơn nữa sở dĩ anh ta gặp tai nạn là vì hôm đó anh ta nghe được tin của cô gái kia, định đi tìm cô ấy, kết quả xe chạy quá tốc độ nên bị trượt bánh."
"Theo anh nói thì đây là bí mật, mà đã là bí mật thì làm sao anh biết?"
Thạch Lộ Nhân hơi do dự: "Có người kể tôi nghe, tôi không tiện tiết lộ."
Xem ra bên cạnh Kỷ Từ Mộ có người không kín miệng, thế này thì không tốt lắm.
Thấy tôi vẫn thản nhiên bình thường, Thạch Lộ Nhân sốt ruột: "Tang Ninh, tôi là fan của cô, tôi sẽ không lừa cô đâu. Tôi biết việc này rất khó chấp nhận, nhưng anh ta thật sự không có ý tốt, anh ta chỉ coi cô là thế thân thôi."
Tôi: "..."