Không Ổn Chút Nào

Chương 13




Chuyến bay của Cố Trù là vào tám giờ rưỡi sáng thứ hai.

Sau tối thứ sáu về nhà Phó Chấp Viễn thì y vẫn ở đây qua cả cuối tuần, rốt cuộc Phó Chấp Viễn cũng không nhịn được mà vội vàng giục y nhanh về thu dọn hành lý.

"Nếu em không về nhà thì hành lý định như nào?" Phó Chấp Viễn vừa mới tắm xong, trên bàn bếp còn đang bày cơm hộp, Cố Trù dọn ra rồi vẫy vẫy tay với anh.

Phó Chấp Viễn vừa đi tới thì Cố Trù đã vươn tay ôm lấy eo anh, hai người một ngồi một đứng, chặt chẽ mà dính sát vào nhau.

Cố Trù vùi mặt vào bụng Phó Chấp Viễn, vừa cười vừa nhẹ nhàng dụi dụi vài cái.

"Cười cái gì?" Phó Chấp Viễn hỏi. Anh bị Cố Trù cọ hơi ngứa, vừa mới cọ quậy một lát thì đã bị Cố Trù tóm lại, hai tay y lần xuống bao lấy mông anh.

"Anh mềm quá." Cố Trù nói, bàn tay không an phận mà nắn bóp vuốt ve.

Phó Chấp Viễn hoảng hốt, lập tức muốn bỏ trốn.

Bốn mươi phút trước anh vừa mới bị Cố Trù đè trên sofa làm một hồi, sofa kia thật sự không thoải mái, từ lúc làm xong đến giờ chân anh vẫn chưa hết run, đi đường trông có hơi buồn cười.

"Không làm gì, chỉ ôm anh thôi mà." Cố Trù như đoán được đầu anh đang nghĩ gì, y vội mở miệng nói, tay lại thành thật nâng lên đặt trên eo Phó Chấp Viễn. Eo của anh rất nhỏ nhưng sờ lên vẫn có chút thịt mềm mại, anh không phải là người hay tập thể hình, không giống như Cố Trù.

Phó Chấp Viễn giơ tay lên xoa xoa tóc Cố Trù, trong lòng cũng chẳng vui vẻ gì, dù sao thì hai người mới xác định quan hệ không đến hai ngày mà Cố Trù đã phải đi Tây Ban Nha mất rồi. Anh chưa bao giờ thực sự trải nghiệm một mối quan hệ yêu xa, nhưng anh cực kì ghét khi phải rời xa người yêu của mình.

Mối tình đầu của anh kết thúc khi anh tham gia hội nghị nghiên cứu khoa học ở Siberia, mối tình thứ hai thì kết thúc sau khi Lâm Khiếu Chi đi công tác ở Nam Phi quay về.

Trong trải nghiệm mà anh có, cứ một trong hai người ra nước ngoài là sẽ để lại ký ức chẳng mấy tốt đẹp, vậy nên Phó Chấp Viễn không khỏi cảm thấy hụt hẫng khi phải rời xa Cố Trù vào lúc tình cảm mãnh liệt như thế này.

Cánh tay buông thõng bên hông được người nắm lấy, tay của Cố Trù rất lớn, có thể bao trọn lấy bàn tay anh.

Y dựa đầu lên người Phó Chấp Viễn ủ rũ lẩm bẩm: "Thật là lo lắng mà."

"Lo lắng cái gì?" Phó Chấp Viễn hỏi.

"Lo là đến khi em về thì vợ yêu đã bỏ đi cùng người khác rồi."

"..."

Không đợi Phó Chấp Viễn nói tiếp thì Cố Trù đã buông anh ra rồi kéo anh ngồi xuống ghế bên cạnh, tươi cười nhìn anh.

Còn Phó Chấp Viễn thì cau mày, rõ ràng là lời vừa rồi của Cố Trù khiến anh thấy bối rối. Tay lại được nắm lấy lần nữa, lòng bàn tay của Cố Trù thật nóng.

"Sao mà thế được." Phó Chấp Viễn quay mặt đi, nhỏ giọng phản bác Cố Trù.

"Sao lại không thế được?" Cố Trù tỏ vẻ rất nghiêm túc, "Anh đẹp như vậy kia mà."

Phó Chấp Viễn cảm thấy mình không thể chịu nổi kiểu nói 'dầu mỡ' này của Cố Trù thêm nữa.

"Đâu phải ai cũng để ý mặt mũi." Thế nhưng anh vẫn chấp nhận hùa theo...

"Đúng, nhưng gương mặt này của anh ai nhìn cũng sẽ động lòng đó." Cố Trù nói tiếp, khóe miệng cong lên cố nén cười.

"..."

"Anh có vui không? Đại mỹ nhân." Cố Trù dán sát bên mặt Phó Chấp Viễn, cười cười trêu ghẹo.

Phó Chấp Viễn mở to hai mắt ngạc nhiên nhìn Cố Trù, nửa ngày mới nghẹn ra một câu: "Nói cái quỷ gì vậy?"

Hết 'vợ yêu' lại đến 'đại mỹ nhân', anh tự hỏi liệu có phải Cố Trù bị đập đầu hỏng rồi không, thế nhưng Cố Trù vẫn chỉ cười rồi lại duỗi tay đến ôm anh, không thèm giải thích gì. Cái ôm này quá dịu dàng, đôi môi Cố Trù cọ bên tai anh cũng quá ướt át khiến cho anh chẳng còn tâm tư mà nói những lời khác.

Hai người cứ mải ôm ấp nhau đến khi cơm hộp sắp lạnh rồi thì mới bắt đầu ăn.

Chín giờ tối Cố Trù mới rời khỏi nhà Phó Chấp Viễn, vốn dĩ y muốn đưa anh đi cùng mình nhưng hôm sau Phó Chấp Viễn còn phải đi làm, mà nhà Cố Trù lại khá xa công ty anh nên cuối cùng đành từ bỏ.

Thật ra lý do chủ yếu vẫn là Cố Trù không muốn sáng mai Phó Chấp Viễn tỉnh dậy thì bên cạnh anh đã không còn ai, còn mình thì lại xách vali ra sân bay mất rồi.

Sau khi rời khỏi nhà Phó Chấp Viễn, y cảm thấy bản thân như hoàn toàn biến thành một người mặc kệ tất thảy vì tình yêu, rất nhiều lần y định bảo tài xế quay đầu xe trở về.

Nếu không thì không đi Tây Ban Nha nữa, cứ ngốc tại Trung Quốc cũng khá tốt mà ha?

Thế nhưng giây tiếp theo Cố Trù lại tự cười bản thân, cho dù y nhỏ hơn Phó Chấp Viễn vài tuổi nhưng rốt cuộc vẫn là người trưởng thành.

Cố Trù về tới nhà thu dọn hành lý, đồ đạc của y cũng không nhiều lắm chỉ vừa đủ một cái vali, trước nửa đêm là đã dọn xong rồi.

Sau khi tắm rửa xong thì y nhận được tin nhắn wechat của Phó Chấp Viễn, anh chúc y lên đường bình an.

Cố Trù nhìn bốn chữ đơn giản trong tin nhắn rồi bật cười.

___________

Tây Ban Nha và Trung Quốc chênh nhau bảy giờ đồng hồ.

Mấy ngày nay khi Cố Trù mới sang lúc nào cũng luống cuống tay chân, mặc dù trước đây y đã từng là giám đốc dự án nhưng khi tiếp nhận một dự án mới thì cũng không tránh khỏi nhiều việc không quen.

Liên tục vài ngày y đều phải ở lại văn phòng tăng ca đến 9 giờ mới được về nhà, còn ban ngày thì phải tham gia hết cuộc họp này đến cuộc họp khác cùng với rất nhiều người khác nhau kèm theo đủ thể loại ngôn ngữ.

Cho dù bận bịu như thế nhưng y vẫn tranh thủ những lúc rảnh rỗi để trò chuyện với Phó Chấp Viễn.

Trong di động của Cố Trù có cài hai báo thức, một cái là giờ thức dậy bình thường của y, một cái được cài lúc 6 giờ sáng, cũng là 11 giờ đêm tại Trung Quốc, y sẽ gọi điện cho Phó Chấp Viễn.

Thật ra hai người cũng chưa từng hẹn nhau làm chuyện này, chỉ là sau lần đầu tiên Phó Chấp Viễn nhận được cuộc gọi chào buổi tối từ Cố Trù thì đã trở thành sự ăn ý của bọn họ.

Phó Chấp Viễn sẽ nhanh chóng tắm xong rồi ngồi trên sofa hoặc trên giường, chờ đợi Cố Trù gọi video đến. Trong video Cố Trù sẽ còn ngái ngủ, đầu tóc bù xù, giọng nói cũng hơi khàn khàn.

Hôm nay cũng vậy, Phó Chấp Viễn cầm một ly sữa nóng ngồi trên sofa, trong video nhìn Cố Trù buồn ngủ cực kì, đôi mắt y bên nhắm bên mở nhưng vẫn cố gắng nói chuyện với Phó Chấp Viễn.

"Nhìn em mệt mỏi quá." Phó Chấp Viễn uống một ngụm sữa bò, nói tiếp, "Không thì em đi ngủ tiếp đi, không phải hôm nay 8 giờ phải ra ngoài rồi sao?"

Anh nhớ rõ hôm qua Cố Trù nhắn anh rằng hôm nay y có một cuộc họp với mấy vị bên chính phủ, phải đi sớm để chuẩn bị trước.

"Không sao, em muốn nói chuyện với anh." Cố Trù ngáp một cái, lật người kéo mở rèm cửa, bầu trời bên ngoài cũng không sáng sủa.

Thành thật thì hai người cũng không có quá nhiều điều để nói, Phó Chấp Viễn cúi đầu uống sữa, di động trên tay bị cầm lệch đi.

"Hướng điện thoại về phía anh đi." Cố Trù đột nhiên nói, "Anh cho em nhìn trần nhà làm gì."

Phó Chấp Viễn khựng lại một lát rồi bật cười: "Anh vừa uống ngụm sữa thôi."

Trong màn hình Phó Chấp Viễn mặc áo phông màu xanh xám, hình như áo hơi rộng nên trùm trên người anh lỏng lẻo, cánh tay lộ ra càng có vẻ nhỏ gầy hơn. Đèn cây bên cạnh sofa đang bật, ánh đèn chiếu sáng nửa gương mặt anh.

Camera trước của điện thoại không rõ ràng lắm, qua màn hình chỉ thu được vẻ đẹp mơ hồ của anh. Mỗi khi Phó Chấp Viễn đeo kính ở nhà luôn vô tình mà lộ ra cảm giác nhu hòa mềm mại.

Anh cầm ly sữa bò uống một ngụm, có vẻ thấy nóng nên mày hơi nhăn lại, đến giây kế tiếp lại tươi cười hỏi Cố Trù hôm nay lại định ăn cơm hấp hải sản sao.

Bây giờ là 6 giờ 15 phút sáng, trong chung cư công ty ở tầng dưới có người bắt đầu nói chuyện, là một bác gái người Tây Ban Nha rất lớn tiếng, Cố Trù không nghe rõ mà vẫn cảm thấy rất ồn ào.

Y nhìn bóng dáng Phó Chấp Viễn đang hơi rung lắc trong video, bỗng nhiên cảm thấy rất muốn anh.

Đột nhiên khuôn mặt Phó Chấp Viễn dán sát vào điện thoại, đôi mắt anh phóng to trong video làm y hơi giật mình.

"Tự dưng mắt anh khó chịu quá, có phải là có gì vướng trong đó không?" Anh vươn tay kéo mí mắt xuống, đôi mắt không ngừng chớp chớp có vẻ rất khó chịu.

Cố Trù bật cười: "Video mờ quá, em không nhìn giúp anh được."

Người ở bên kia vẫn đang ngồi dụi mắt, sau khi xoa xoa một hồi thì mới trông thoải mái hơn chút, than một câu: "Phiền thật đó, là lông mi."

"Phó Chấp Viễn." Cố Trù chờ anh đeo kính lên rồi gọi anh.

"Hở?"

"Hôn em cái đi."

"..."

Im lặng kéo dài 5 giây, Cố Trù nhìn khuôn mặt Phó Chấp Viễn trong video dần dần phóng to lên, cuối cùng chỉ còn lại đôi môi dán vào camera, chạm nhẹ một chút rồi nhanh chóng lui ra.

"Không thể hiểu được đòi hỏi của em đấy, màn hình điện thoại anh dơ chết được."

Ngay cả khi đã làm rồi thì Phó Chấp Viễn vẫn không nhịn được phàn nàn.

Cố Trù cười, y nghĩ nếu lúc này Phó Chấp Viễn ở bên cạnh mình thì tốt rồi, y có thể nhìn thấy gương mặt anh trở nên đỏ bừng, đôi mắt liên tục chớp chớp, nói một câu rất đúng lý hợp tình nhưng phản ứng thì lại xấu hổ ngại ngùng.

Giống như một con vật nhỏ đáng yêu.

Gần đây công việc của Phó Chấp Viễn lại nhàn nhã hơn nhiều, anh và Cố Trù đã yêu xa được một tháng như vậy.

Cũng may là ngày thường mặc dù anh không hay đi chơi ăn uống nhưng vẫn có cuộc sống của riêng mình, vậy nên cũng không có vẻ quá cô đơn.

Thế nhưng anh không thể không thừa nhận rằng trong những khoảnh khắc nào đó, anh thực sự rất nhớ rất nhớ Cố Trù, mà mức độ của sự nhớ nhung này còn vượt ra khỏi dự đoán của anh.

Có một hôm thực tập sinh đặt mua qua mạng một loại mì rất ngon, Phó Chấp Viễn nhớ Cố Trù là người phương nam nên rất thích ăn món này, nên anh đã hỏi cô bé địa chỉ mua hàng rồi nhanh chóng thêm nó vào giỏ hàng của mình.

Anh nói với Cố Trù qua điện thoại là đợi đến khi y về nước, trước đó hai ngày anh sẽ đặt giao hàng, vậy là y vừa về tới nhà là có thể ăn rồi.

Anh gửi cho Cố Trù ảnh chụp món mì trên trang cá nhân của thực tập sinh, lập tức nhận được phản hồi của Cố Trù.

– Có vợ quan tâm thật là tốt, em ăn đồ bên này sắp muốn nôn luôn rồi.

Phó Chấp Viễn nhắn lại.

– Chú ý từ ngữ.

Ở bên Cố Trù đã về khuya, không thấy y phản bác anh nữa.

Đến buổi tối Phó Chấp Viễn chuẩn bị đi ngủ thì mới nhận được tin nhắn thoại của Cố Trù gửi đến, y nói: "Vâng, chồng à~"

Phó Chấp Viễn trợn tròn mắt rồi lập tức cười thành tiếng.

Ngay khi Phó Chấp Viễn cho rằng mọi chuyện cứ yên bình trôi qua thế này cho đến khi Cố Trù trở về thì bỗng nhiên trong cuộc sống của anh lại xuất hiện một đoạn nhạc đệm, một đoạn nhạc chẳng hay ho chút nào.

Vị hôn thê của Lâm Khiếu Chi tìm đến anh.

Hôm ấy Phó Chấp Viễn tan làm, anh vừa hoàn thành báo cáo sơ bộ cho dự án mới, trong lòng định về nhà ngủ lười một mạch rồi xin nghỉ mấy ngày để về quê.

Xe vừa lăn bánh thì anh bị ánh sáng đèn pha của chiếc xe BMW màu đỏ rực đối diện chiếu thẳng tới, Phó Chấp Viễn nghĩ bụng chắc chỉ là ai đó lỡ tay bật đèn thôi, đang định đi tiếp thì có một người phụ nữ mặc áo dạ bước xuống từ chiếc xe kia, nhấc chân bước về phía anh rồi còn giơ tay lên vẫy vẫy.

Nhưng Phó Chấp Viễn rất chắn chắn là anh không hề quen biết người phụ nữ này.

Anh sững sờ một lát, người phụ nữ kia đã đi đến bên cạnh ghế lái, nâng tay ý bảo anh hạ cửa sổ xe xuống.

Phó Chấp Viễn ấn mở cửa kính, người phụ nữ hơi cong lưng, trên người có mùi nước hoa rất nồng, là mùi hương mà Phó Chấp Viễn hay ngửi thấy khi đưa mẹ đi dạo phố ở mấy trung tâm thương mại.

"Cô là?" Phó Chấp Viễn lên tiếng.

Người phụ nữ nhìn anh hồi lâu bằng ánh mắt dò xét rồi nhếch miệng châm chọc: "Còn rất đẹp trai."

Phó Chấp Viễn không trả lời mà định rời đi, anh cảm thấy người này không có ý tốt, nhưng ngay sau đó, câu tiếp theo của người phụ nữ lại ngăn anh ấn đóng cửa kính xe.

Cô nói: "Tôi là vợ của Lâm Khiếu Chi, Trương Doanh. Anh có rảnh nói chuyện chút không?"

Không khí trong xe rất ngột ngạt, Trương Doanh ngồi ở ghế phụ, mùi nước hoa trên người cô quá nồng khiến Phó Chấp Viễn không nhịn được cau mày. Hai người im lặng một lúc thì Trương Doanh lấy bao thuốc lá từ trong túi ra, rút một điếu kẹp giữa hai ngón tay.

"Có thể hút thuốc không?" Cô nghiêng đầu hỏi.

"Được." Phó Chấp Viễn gật đầu.

Trước kia Lâm Khiếu Chi cũng hay hút thuốc trên xe anh, thỉnh thoảng sẽ có tàn thuốc rơi vãi, không đợi Phó Chấp Viễn khó chịu thì gã đã ngoan ngoãn lái xe đi rửa.

Nước hoa xen lẫn mùi khói thuốc ập vào mặt, Phó Chấp Viễn chỉnh lại cặp kính trên sống mũi, suy nghĩ một lát rồi mở miệng hỏi: "Cô đến tìm tôi có việc gì sao?"

Trương Doanh hít một hơi thuốc rồi búng tàn ra ngoài cửa sổ xe, khuyên tai Chanel đung đưa theo động tác của cô, lóe lên ánh sáng chói mắt.

"Tôi nhìn thấy tin nhắn wechat của anh và chồng tôi." Trương Doanh nói thẳng không vòng vo, "Nội dung thật khiến người ta kinh ngạc."

Nói xong cô còn cười cười, cứ như không định trách móc gì.

Phó Chấp Viễn cứng người.

"Vốn dĩ tôi cũng chẳng hứng thú lục lọi điện thoại của anh ấy đâu, là anh ấy nhờ tôi tìm giúp một file hồ sơ trong lịch sử trò chuyện." Trương Doanh lại búng một ít tàn thuốc, nói tiếp: "Nếu không phải anh ấy ghim khung chat của anh ở trên cùng thì tôi cũng chẳng thấy được."

Phó Chấp Viễn không nói gì, anh nhìn Trương Doanh.

"Anh rất thích anh ấy à?" Trương Doanh tiếp tục, "Nói thật thì việc này cũng không hiếm, tôi biết đàn ông thỉnh thoảng có những thú vui kì lạ, cho nên tôi sẽ không truy cứu chuyện quá khứ."

"Tôi..." Phó Chấp Viễn định phản bác nhưng Trương Doanh lại không cho anh cơ hội mở miệng.

"Chồng tôi nói anh ấy đã sớm chia tay và cắt đứt liên hệ với anh rồi, có đúng vậy không? Phó tiên sinh, đối với việc phải tranh chồng với một người đàn ông như thế này, thật ra tôi đang rất là khó chịu."

"Đúng vậy, chúng tôi đã cắt liên lạc từ lâu rồi."

"Vậy thì tốt rồi. Hôm nay tôi tới tìm anh không phải là định náo loạn mà tôi chỉ muốn nhờ anh, nếu như anh ấy lại đến tìm anh thì tôi mong rằng anh có thể cứng rắn không đáp lại anh ấy, đàn ông mà, dù ham chơi nhưng cứ đợi một thời gian là ổn rồi."

Trương Doanh hút xong rồi ném tàn thuốc vào gạt tàn ở trên xe.

"Ừ." Có lẽ do khói thuốc hoặc cũng có thể do mùi nước hoa trên người Trương Doanh, Phó Chấp Viễn cảm thấy rất đau đầu, trong người cực kì không thoải mái, "Cô nói xong chưa? Tôi phải đi về."

Bây giờ anh chỉ muốn về nhà.

Trương Doanh gật đầu rồi mở cửa xuống xe, hình như bỗng dưng nhớ ra điều gì nên lại quay người lại, cong lưng nhìn Phó Chấp Viễn qua cửa sổ xe.

"Phó tiên sinh, chắc là anh đã kiểm tra sức khỏe rồi nhỉ? Lúc anh chơi bời với chồng tôi ấy." Trương Doanh hạ giọng, "Tôi rất sợ cái này đó."

Gương mặt Phó Chấp Viễn cứng lại, anh im lặng chốc lát rồi hít sâu một hơi, hai tay nắm chặt vô lăng. Anh nghiêng đầu nhìn Trương Doanh, nhìn đôi hoa tai Chanel khoa trương nặng nề của cô rũ xuống hai bên má, làm cho gương mặt cô trở nên tối lại.

"Cô Lâm, nếu tôi thật sự có vấn đề gì thì chồng cô ngủ với tôi nhiều lần như thế, anh ta cũng đã sớm mắc bệnh rồi."

Nói xong Phó Chấp Viễn ấn đóng cửa xe, đạp chân ga rồi lái xe đi trước gương mặt xanh mét của Trương Doanh.

Lái đi một đoạn rồi Phó Chấp Viễn vẫn cảm thấy buồn bực, anh dừng xe cạnh một bãi đất trống rồi mệt mỏi gục đầu xuống. Thật ra thì những hành động đó của Trương Doanh cũng không phải quá khích, nhưng anh vẫn thấy trong ngực rất khó chịu.

Lúc này đã là 9 giờ tối, ở Tây Ban Nha mới là rạng sáng 4 giờ.

Mấy ngày nay Cố Trù rất bận, thời gian hoàn thành dự án còn gần nửa tháng nữa, hầu như ngày nào đến 12 giờ đêm y cũng mới về nhà, lúc này chắc hẳn vừa mới ngủ.

Phó Chấp Viễn mở wechat, vô thức mà ấn gọi Cố Trù, lúc nhận ra thì lại nhanh chóng tắt đi.

Qua tầm ba phút sau không ngờ Cố Trù lại gọi đến.

Vào khoảnh khắc Phó Chấp Viễn nghe thấy giọng Cố Trù, anh không nhịn được khóc lên. Anh cảm thấy bản thân rất vô dụng, rất kém cỏi, rất muốn chạy trốn, nhưng hơn hết lại càng rất nhớ Cố Trù.

"Anh sao thế?" Thực ra Cố Trù rất buồn ngủ, nhưng vừa nghe thấy tiếng sụt sịt của Phó Chấp Viễn thì y đã lập tức bật dậy từ ổ chăn, vươn tay bật đèn ngủ lên.

"Không có gì." Phó Chấp Viễn lí nhí.

"Không có chuyện gì thì sao lại khóc?" Cố Trù hỏi.

Phó Chấp Viễn không trả lời, anh vô cùng uể oải, việc vừa nãy bị kỳ thị trộn lẫn cùng sự nhung nhớ dành cho Cố Trù dâng lên bao vây anh, đánh sập anh.

"Vợ của bạn trai cũ tới tìm anh." Phó Chấp Viễn lau nước mắt đi, nói.

Đầu bên kia ừ nhẹ một tiếng, im lặng đợi anh nói tiếp.

"Người ta nói gì?" Cố Trù thấy Phó Chấp Viễn không có động tĩnh gì, mở miệng hỏi.

"Muốn anh đừng liên lạc với gã ta nữa." Phó Chấp Viễn trả lời, lại rất nhanh nói thêm, "Anh đã sớm không liên lạc với gã ta nữa, còn chặn số từ lâu lắm rồi."

Giọng Phó Chấp Viễn nghe rất mệt mỏi, kèm theo sự yếu ớt và chán nản khiến cho Cố Trù không khỏi cũng cảm thấy khó chịu thay anh.

"Cô ta còn hỏi anh đã làm kiểm tra sức khỏe chưa." Phó Chấp Viễn nói tiếp, "Chắc là cảm thấy loại người như anh rất thác loạn, rất dơ bẩn, sợ rằng sẽ lây bệnh cho cô ta và chồng đi."

"Phó Chấp Viễn." Cố Trù nghe câu sau của anh thì nhẹ gọi một tiếng.

"Cố Trù, em có từng bị kỳ thị chỉ vì thích đàn ông không?" Phó Chấp Viễn hỏi.

"...Chưa từng." Trước kia Cố Trù sinh sống ở Châu Âu, có lẽ là do hoàn cảnh và môi trường đều cởi mở hơn.

"Anh từng." Phó Chấp Viễn nhỏ giọng kể lại, "Lúc anh học đại học, có một lần đi chơi uống rượu nhiều quá, lỡ miệng nói ra, kể từ đó bọn họ đều không đối xử với anh như trước nữa."

Phó Chấp Viễn tự giễu cười cười: "Ngay cả thay áo cũng không dám thay trước mặt anh, giống như anh sẽ làm gì họ vậy."

Cố Trù không nói nên lời.

"Sau đó năm ba anh phải đi thực tập, trường cũng không quản nghiêm nên anh dọn ra khỏi ký túc xá, mấy lần có việc trở về bọn họ đều trốn tránh anh."

Phó Chấp Viễn dừng một lát rồi nói tiếp: "Có một lần, anh đứng ngoài cửa nghe thấy cậu bạn ngày trước nằm đối diện giường anh đang lớn tiếng cười đùa, cậu ta hăng hái thảo luận về việc đàn ông thì làm tình với nhau như thế nào, vô cùng ầm ĩ khoa trương. Sau đó, cậu ta hỏi một người khác trong phòng là tại sao lại có thằng đàn ông muốn được thao nhỉ, có phải do là đàn bà đầu thai sai rồi không."

"Phó Chấp Viễn." Cố Trù lại gọi một tiếng cắt ngang lời anh.

"Dù sao cũng là trẻ con mà, tụ tập với nhau buôn vài câu chuyện, bây giờ anh cũng không đặt nặng trong lòng nữa." Phó Chấp Viễn tỏ ra mình chẳng làm sao cả.

"Đừng nghĩ về chuyện này nữa." Cố Trù nhỏ giọng dỗ anh.

"Vậy nên anh không thích kết bạn, cũng không thích lăn lộn ở trong giới."

"Ừ, em biết."

Phó Chấp Viễn chậm rãi nói, Cố Trù chăm chú nghe.

Trước đây hai người đã từng nói chuyện với nhau rất nhiều lần, nhưng lại chưa bao giờ thực sự mở lòng như hôm nay, hay nói đúng hơn là Phó Chấp Viễn thực sự mở lòng như hôm nay.

Không biết đã nói chuyện bao lâu, cảm xúc của Phó Chấp Viễn bình tĩnh hơn nhưng anh vẫn còn hơi sụt sịt, nhìn thoáng qua thời gian, không ngờ là đã nói hơn một tiếng đồng hồ.

Đầu bên kia Cố Trù chỉ im lặng lắng nghe, rất yên tĩnh, nếu không phải thỉnh thoảng y sẽ lên tiếng đáp lại thì Phó Chấp Viễn sẽ nghĩ là y đã ngủ rồi.

Rốt cuộc Cố Trù đã mệt như vậy.

Phó Chấp Viễn nghĩ, có lẽ Cố Trù chưa chắc đã là bến đỗ cuối cùng trong cuộc đời anh, thế nhưng ít nhất thì hôm nay, anh hy vọng Cố Trù có thể lắng nghe những suy nghĩ của anh. Những lời anh chưa từng nói với bất cứ ai, nhưng bây giờ anh muốn nói với Cố Trù, anh không bao giờ muốn tình yêu như một loại 'thức ăn nhanh'.

Cho dù ban đầu bọn họ chỉ là tình một đêm, trước khi xác nhận quan hệ còn lên giường mấy lần.

Thế nhưng Phó Chấp Viễn vẫn giữ suy nghĩ đó.

Người đang cách xa anh gần chín nghìn cây số bỗng nhiên nói: "Bây giờ em rất muốn được gặp anh." Y nói tiếp, "Tại sao em lại không có phép thuật cơ chứ, nếu không thì em có thể biến anh thành nhỏ xíu như lòng bàn tay rồi, sau đó sẽ bỏ anh vào trong túi, đi đâu cũng mang theo."

Phó Chấp Viễn ngẩn người ngồi nghe Cố Trù hồ ngôn loạn ngữ. Anh cứ ngỡ là sẽ phải nghe mấy câu an ủi ngập đầy đạo lý sáo rỗng giống như những người tiền nhiệm, thế nhưng Cố Trù không như thế.

"Em yêu anh."

Cố Trù mang đến cho Phó Chấp Viễn sự an ủi trực tiếp nhất, chân thành nhất và cũng hữu hiệu nhất.