Không Phải Em Không Yêu

Không Phải Em Không Yêu - Chương 13: Xúc động khó dứt




Edit: Thố Lạt

Thiệu Tây Bội lùi về phía sau một bước, tránh né ánh mắt dịu dàng của Tiếu An theo bản năng.

Vấn đề cô vẫn luôn né tránh cuối cùng cũng bị anh lôi hết lên.

Cô và Dung Tiễn, Tiêu An là bạn học bốn năm đại học, quan hệ bình thường rất tốt, bao năm nay Tiêu An đối tốt với cô như vậy, không cần Dung Tiễn nói, trong lòng cô cũng tự biết rõ.

Nhưng càng rõ, càng không biết làm sao.

Cô ít khi chủ động tìm anh, từ trước đến nay qua lại với anh không hề lộ chút mờ ám nào, hoàn toàn chỉ xem anh như bạn bè, nhưng mà cô cũng biết, tình cảm không thể khống chế dựa vào lùi bước và tránh né.

Giống như bản thân cô vậy, vô số lần muốn rời xa Phó Chính, vô số lần hối hận, vô số lần không muốn tiếp tục si mê, nhưng vẫn đứng tại chỗ tiến thoái lưỡng nan, khó mà dứt bỏ, thống khổ không chịu nổi.

Nhân sinh nếu như lần đầu gặp gỡ.

"Tiêu An." Cô nắm chặt tay, ngẩng đầu nhìn anh, "Bây giờ trong lòng em rất loạn, anh để em bình tĩnh một chút, được không?" Tiêu An nghe được câu trả lời của cô, ánh mắt có chút ảm đạm, nhưng ánh mắt thâm sâu nhu tình dưới ánh trăng vẫn không giảm chút nào, anh đứng lại một lúc, nửa ngày sau mới nói không giảm phong độ, "Được, anh đưa em đến nhà dì Mộc trước rồi về."

Dù sao cũng là thanh niên nòng cốt trong giới cảnh sát thành phố S, dù sao cũng là người đàn ông từng truy bắt trùm ma tuý ở Mỹ không chút nương tay, nếu anh đã mở miệng, chính là không thể quay đầu.

Thiệu Tây Bội nắm chặt quần áo trên người, gật đầu theo anh đi về phía trước.

***

Sáng sớm Cố Linh Nhan vừa mở mắt đã nghe thấy giọng con gái làm nũng ngoài cửa.

"Anh Đơn, bây giờ anh có thấy khá hơn chút nào không?"

Ngôn Hinh vốn ngủ bên cạnh đến chảy cả nước miếng cũng bị giọng nói ngứa tai này làm tỉnh, dụi dụi trợn trừng mắt, "Chuyện gì đây? Mẫn Khả Khả?"

Cố Linh Nhan híp mắt, cẩn thận nghe ngóng không nghe thấy tiếng trả lời của Đơn Cảnh Xuyên, nằm trên giường một hồi, vẫn không kìm nén nổi mà xuống giường.

"Chậc chậc, Cố Linh Nhan." Ngôn Hinh duỗi lưng, lười biếng nói, "Chỉ từng nghe trâu già gặm cỏ non, chưa từng nghe cỏ non ăn trâu già, ban đầu hêu đánh kêu giết người ta, bây giờ nhìn xem người cậu đầy hồng tâm kìa..."

Vừa dứt lời đã bị một cái gối nhét kín miệng, Cố Linh Nhan tức giận nhảy sang một bên đánh răng, "Cậu nói bớt vài câu đi, còn nói linh tinh nữa mình sẽ thu phục cả cậu và Mẫn Khả Khả đấy!"

Mấy tiểu lưu manh có ý định làm Đơn Cảnh Xuyên bị thương đã bị Ngôn Kỳ đưa vào cục giam giữ, ngại chính sách cứng rắn của Đơn Cảnh Xuyên, cư dân trong trần nhỏ chen nhau làm thủ tục, trung tâm điều khiển đã chật kín người từ sớm.

Đơn Cảnh xuyên kiên quyết không nán lại trên giường bệnh thêm phút nào, quấn băng vải đôn đốc ở trung tâm, Mẫn Khả Khả dính cạnh anh như nụ hoa, không dám mở miệng nói chuyện với anh, lại dùng ánh mắt đắm đuối đưa tình nhìn anh.

Mấy cảnh sát bên kia cửa thường xuyên qua lại đã quen với Cố Linh Nhan, một trong số đó bá vi cô, nhíu mày, "Cô nhóc, em xem người ta nâng ngực đùi đẹp, em nhìn lại sân bay của em kìa, cục trưởng hoa lạc nhà ai còn chưa biết..."

Cố Linh Nhan huých tay, "Chưa biết cái em gái nhà anh, anh mới là sân bay, cả nhà anh đều là sân bay!"Một hộ già bên này vẫn chưa chịu thua đôi co với Đơn Cảnh Xuyên, hùng hùng hổ hổ xông tới, bô bô nói một tràng vẫn thấy đối phương khng6 hề phản ứng.

Đơn Cảnh Xuyên hai tay chống cắm hồi lâu mới hạ bút, thu lại ánh mắt đang đặt ở chỗ cô gái nhỏ và mấy cảnh sát đang cãi nhau ngoài cửa, xanh mặt, "Chuyện gì?" Nói xong, bà lão kia run rẩy không dám nói thêm gì nữa vội vàng bỏ chạy.

Lúc nghỉ trưa vài người vây quanh một bàn ăn cơm, Cố Linh Nhan cúi đầu và một miếng lớn, khuôn mặt nhỏ nhắn ăn đến ùng mang trợn má, Mẫn Khả Khả nhấp cơm như hoa nhường nguyệt thẹn, hai anh em nhà họ Ngôn nhìn trái nhìn phải, Đơn Cảnh Xuyên im lặng ăn vài miếng, bỗng nói với Cố Linh Nhan, "Chiều nay em hãy về trường với Ngôn Hinh, ngày ngày chỉ biết trốn học, còn ra thể thống gì nữa."

Anh nói chuyện luôn nghiêm khắc, khẩu khí hôm nay có vẻ không tốt, Cố Linh Nhan nghe xong sửng sốt một hồi, nhìn Mẫn Khả Khả khó nén đắc ý, "Bốp" bạ lực ném đũa lên bàn, "Được thôi! Là tôi thích lo chuyện bao đồng đến gặp anh, bây giờ tôi về ngay, không cần anh đuổi!" 

Nói xong kéo Ngôn Hinh đang gặm dùi gà, không thèm lấy túi xông thẳng ra cửa, Ngôn Kỳ nhìn Đơn Cảnh Xuyên mặt mày xanh mét, đứng dậy cũng định đi ra ngoài, "Tôi đưa túi cho các em ấy, cả xe cũng không có, tiện tôi đưa các em ấy về luôn."

"Ừ, đưa họ về rồi đến thẳng cục đi, tôi để Tiếu An cũng về thẳng, chỗ này của tôi vài ngày là xong rồi." Đơn Cảnh Xuyên có nề nếp, buông đũa dựa vào ghế nói.

Một bàn ba người đi, đồ ăn trên bà vẫn còn nóng, Mẫn Khả Khả có phần tò mò không hiểu sao sắc mặt Đơn Cảnh Xuyên lại khó coi như vậy, dịu dàng hỏi, "Anh Đơn, anh ăn thêm chút đi, em...."

"Bọn anh sẽ cho người đưa em về, nơi này thực sự rất hỗn loạn, ở lại lâu ba em sẽ lo lắng," Anh nhíu mày lạnh lùng nói, "Em từ từ ăn, anh về trung tâm xem một chút."

...

Gần chín giờ tố Ngôn Kỳ về, Đơn Cảnh Xuyên mới xử lí xong gần 2 phần 3 thủ tục di dời, chưa ăn miếng cơm nào, thấy anh trở lại nhíu mày hỏi, "Sao cậu lại về?"

"Có thể không về sao." Ngôn Kỳ trợn trừng mắt, nhảy lên bàn bắt chéo hai chân cầm hộp cơm trên tay, "Không về cậu biến mình thành xương khô thì sao?"

Đơn Cảnh Xuyên không chút đổi sắc, ngồi lại lên ghế, từ tử mở cơm hộp ra, "Họ đến trường chưa?"

Ngôn Kỳ cười như không cười, "Đã chín giờ rồi, dù tôi là ôc sên cũng đã đưa họ đến nơi, cậu yên tâm."

Anh cũng không nói gì thêm, chỉ cúi đầu ăn cơm, Ngôn Kỳ nhảy xuống từ trên bàn, đi đến phía sau vỗ một cái lên vai anh, "Tôi nói này, có lúc nào cậu có thể không thâm trầm không? Có biết thương hoa tiếc ngọc không vậy! Họ chạy từ trường đến thăm cậu, cậu dạy cô ấy bảo cô ấy về, cậu rõ là..." 

Biểu tình trên mặt đồng chí phó cục vẩn nghiêm túc, qua nửa ngày mới chậm rãi nói, "Cô ấy ở đây, lỡ như những người đó nhắm vào cô ấy thì sao."

Ngôn Kỳ sửng sốt, nửa ngày sau mới mở miệng cười lớn, nói như an7 trộm, "A! Quả nhiên anh trai đít nồi của chúng ta có hứng thú với cô nhóc! Sao cậu không đưa người ta về nhà phá thân xử nam của cậu đi..."

Vừa dứt lời Đơn Cảnh Xuyên bên kia lập tức lấy một xấp tài liệu trên bàn quăng về phía anh, Ngôn Kỳ nghiêng người, cuời tít mắt nói, "Đừng thẹn, tôi biết cậu cảm thấy quá già, như ông chú quái đản."

Đơn Cảnh Xuyên máy môi, lạnh lùng mở miệng, "Có phần giống đang tàn phá đoá hoa của Tổ Quốc."

Ngôn Kỳ ôm bụng cười lăn lộn trên mặt đất, cuời một hồi, anh bỗng nhớ ra gì đó, "Nhưng mà... Với tiêu chuẩn của lão già cậu đây, cái này..."

"Tô biết." Đơn Cảnh Xuyên nhìn anh, cúi đầu ăn thêm vài miếng, đậy hộp lại, nhíu mày đuổi anh, "Hai ngày tới tôi phải xử lí xong chuyện di dời, cậu cũng phải bận rộn đấy."

Ngôn Kỳ biết anh có tâm tư thâm trầm từ nhỏ, làm việc nghiêm túc cẩn thận, cũng không nói thêm nữa, cười tít mắt lui ra, "Thành, mau xong việc trở về với cô nhóc mềm mại của cậu đi, tiện thể làm vừa lòng tên Phó Chính thối tha kia!"

***

Bất cứ lúc nào Phó Chính cũng rất đáng sợ, bộ dáng không nói gì càng đáng sợ hơn, Lương Kha đã biết vậy từ nhỏ.

Nhưng cô ta lại cảm thấy người đàn ông này vừa nhìn đã không thể dời mắt được.

"Hôm nay cô đến tìm tôi làm gì?" Phó Chính ngồi trước bàn làm việc, không thèm ngẩng đầu ngồi đối diện Lương Kha nói.

"Phó Chính." Lương Kha cười kiều mị, hai răng khểnh hơi nhô ra, "Em đã đi tìm cô ta rồi."

Trng văn phòng im ắng, Phó Chính ngừng bút, nửa ngày sau anh mới ngẩng đầu nhìn người đối diện một cái, sau đó cúi đầu tiếp tục phê văn kiện, lạnh lùng lên tiếng.

Lương Kha quan sát biểu tình trên mặt anh, gõ bàn, "Thủ trưởng Hồ đã nói chuyện với ba em, hai ngày tới sẽ tìm anh nói chuyện, trong lòng anh rõ nhất, cưới em anh sẽ có được bao nhiêu ưu đãi.

"Phó Chính." Cô ta đứng dậy, từ từ đi đến phía sau anh, đưa tay ôm vai anh, ghé sát mặt vào anh, hà hơi, "Nhiều năm như vậy, vì sao anh chạm vào ai, cũng không muốn chạm vào em? Nếu anh không cần vứt bỏ Thiệu Tây Bội ngay, vậy anh muốn em, cưới em, đối với anh không phải vẹn cả đôi đường sa?"

"Nếu anh không yêu ai, chi bằng ở bên một người có thể cho anh lợi ích lớn?"

Phó Chính không đổi sắc mặt, khóe miệng giương lên một nụ cười lạnh, "Quả thật không sai, vậy chúc cô đạt được như ý."

Lương Kha lập tức cười rạng rỡ, mắt đẹp loé sáng, "Được, anh hãy chờ tin tốt của em."

...

Lần này Phó Thiên về nước không định quay lại Mỹ, có lúc học giáo trình kinh doanh trong trường, có lúc theo Phó Chính đến thực tập ở thị uỷ, anh nhỏ tuổi khiêm tốn hiền lành, các cán bộ và nhân viên thị uỷ rất thích anh.

Lương Kha rời đi không bao lâu anh đã đến, bí thư hành chính ngoài cửa của Phó Chính thấy anh, vội đến nghênh đón, khẽ hỏi, "A Thiên à, hai hôm nay mọi người đều mong cậu đến, mấy ngày nay cục trưởng đưa chương trình mấy tháng sau cho mọi người xử lí, còn sa thải vài người..."

Phó Thiên cười cười, sờ vũi, "Tính anh em mọi người vẫn chưa rõ sa."

Bí thư bất đắc dĩ lắc đầu, "A Thiên em có thể giúp mọi người giảm bớt công việc là được, mấy ngày nay tôi đã không về nhà ăn tôi rồi."

Vừa mở cửa liền thấy giấy tờ trước mắt Phó Chính chất cao như núi, ngh thấy giọng anh, Phó Chính gật đầu nhìn về phía anh, "Đến đây."

"Anh." Phó Thiên ngồi trên sofa cạnh bàn anh một lúc, bỗng mở miệng nói, "Khoai sọ nhà chị Bội Bội thật thích đùa, hôm qua đi qua nhà chị ấy, Khoai Sọ còn cướp gối ôm với em, nhưng chị Bội hình như bị cảm, nghe nói hai hôm trước chị ấy còn phát sốt nữa."

Phó Thiên nói không nhanh không chậm, nói xong cũng không xem phản ứng của Phó Chính, tiện tay giúp Phó Chính xử lí giấy tờ.

Hai người làm đến gần tối, Phó Chính dừng lại, ánh mắt thâm sâu nhìn bàn giấy tờ nửa ngày, cầm áo khoác. ung dung nói vớ Phó Thiên, "Anh ra ngoài bàn công chuyện một chút."

Phó Thiên ngẩng đầu nhìn anh, nén cười gật đầu.