Không Phải Em Không Yêu

Không Phải Em Không Yêu - Chương 31: Khó về




“Con mẹ nó!” Cố Linh Nhan vô thức tỉnh dậy từ trong mộng, sau đó liền đau đến mức nhe răng trợn mắt.

Đơn Cảnh Xuyên vẫn luôn ngủ không sâu, người trong ngực khẽ động là anh liền mở to mắt, nắm chặt cánh tay trầm giọng hỏi: “Sao vậy?”

“Anh nói xem?” Cô tức giận trừng anh, ở dưới chăn hung hăng đạp anh một cái: “Đều tại anh!”

Đơn Cảnh Xuyên sững sờ, anh chưa bao giờ có loại kinh nghiệm này, tối hôm qua thực ra anh và Cố Linh Nhan đều hồi hộp, không biết trả lời cô như thế nào, anh ho một tiếng, nhẹ nhàng quay mặt sang chỗ khác.

Sau khi tỉnh dậy tiểu xù lông cảm thấy toàn thân không thoải mái, vì vậy dứt khoát không muốn ngủ nữa, đảo tròng mắt để đùi lên trên bụng anh, với tay kéo mặt của anh lại, như tên trộm nói, “Nồi, anh thẹn thùng à?”

Trên mặt Đơn Cảnh Xuyên luôn vững như bàn thạch dần xuất hiện một vết nứt, Cố Linh Nhan càng thêm đắc ý, chậm rãi dán sát vào người anh, cũng đặt một cái chân khác lên trên bụng anh: “Yên tâm đi, bà đây sẽ chịu trách nhiệm với anh.”

“Cố, Linh, Nhan.” Anh trừng mắt nhìn cô: “Đã đau lại còn lộn xộn, ngộ nhỡ càng đau hơn thì sao.”

“Ngu ngốc, lúc này hẳn anh nên dịu dàng như nước gọi em là Nhan Nhan hoặc bé cưng chứ!” Hai tay Cố Linh Nhan bưng lấy mặt anh, cười híp mắt dạy: “Hơn nữa còn phải giống như Tiểu Ngôn, anh nên bắt đầu giúp em thoa thuốc mỡ hoặc là xoa bóp chứ nhỉ.”

Không chờ anh trả lời, cô lại thoải mái mà huýt sáo: “Tuy em có chút khó chịu thật, nhưng không cần phiền phức như vậy, còn nhớ khi còn bé em ngã từ trên cầu thang xuống, anh chỉ cần ôm em là được rồi.”

Lúc đầu Đơn Cảnh Xuyên ngay lập tức muốn mặc quần áo xuống lầu mua thuốc mỡ cho cô, nhưng nhìn cô đáng thương cuộn tròn ở bên người thì lại có chút không nỡ, đành nghe lời ôm cô thật chặt, vỗ vỗ lưng cô giống như đang dỗ dành trẻ con.

Sức lực của anh vừa phải, cô lại có chút muốn ngủ tiếp, lúc này chợt nghe thấy giọng nói trầm thấp của anh bên tai cô: “Nhan Nhan, là anh không tốt, xin lỗi.”

Ánh mắt của anh nặng nề, bộ dáng đau lòng lại rất nghiêm túc, cô lắc đầu, nhưng vẫn cảm thấy một sự ấm áp ở trong lòng, nhắm mắt lại hơi hướng mặt về phía miệng anh, chờ một lúc, nụ hôn của anh liền nhẹ nhàng rơi xuống.

Sắc trời dần sáng, Đơn Cảnh Xuyên thấy cô ngủ say liền nhẹ nhàng đứng dậy rửa mặt rồi qua nhà bếp làm bữa sáng, vừa mở tủ lạnh ra thì nghe thấy tiếng chuông cửa vang lên.

Căn nhà này chưa từng có khách tới, vào buổi sáng sớm như vậy lại khiến người ta cảm thấy có chút đột ngột, Đơn Cảnh Xuyên nhìn ra bên ngoài qua mắt mèo.

Một người phụ nữ trung niên cầm theo một cái túi, đang bắt đầu lấy tay gõ cửa, nhìn cũng thấy khí thế đầy hung hãn, khóe mắt anh giật giật, trong đầu hiện lên mọi loại suy nghĩ, nhẹ nhàng xoay tay nắm cửa.

Người phụ nữ trung niên liền phóng thẳng vào, tay chống nạnh quét mắt nhìn anh một cái, lạnh lùng nói, “Cố Linh Nhan đâu?!”

“Bác gái bác khỏe không, Nhan Nhan cô ấy còn đang ngủ.” Đơn Cảnh Xuyên không kiêu ngạo không tự ti, không có chút dáng vẻ hoảng hốt nào.

Đối phương hung hăng lườm anh một cái, cất bước hướng thẳng về phía phòng ngủ.

Lúc Đơn Cảnh Xuyên theo vào, Cố Linh Nhan đã nhảy xuống đất, tóc tai bù xù hét lên: “Cao Kỳ Kỳ đầu óc bà bị súng bắn hỏng à! Không thấy tôi đang ngủ sao! Sáng sớm chạy tới đây để cầm túi đánh tôi à?!”

“Tiểu súc sinh mày câm miệng cho tao!” Cao Kỳ Kỳ thở hồng hộc nhặt túi xách trên mặt đất lên, dùng tay chỉ vào cô, hét: “Bây giờ mày to gan rồi! Không đến trường cũng không về nhà! Con mẹ nó mày mười chín tuổi liền bắt đầu sống chung với đàn ông rồi! Rồi sao, chừng hai năm nữa thì trực tiếp chuẩn bị ở bên ngoài sinh cháu cho tao à?!”

Lúc đầu người Cố Linh Nhan đã không quá dễ chịu, Đơn Cảnh Xuyên ở bên cạnh nhìn sắc mặt cô càng ngày càng trắng, cuối cùng không nhịn được đi lên trước nhẹ nhàng ôm cô về giường, cố gắng khiêm tốn lễ độ ngẩng đầu nhìn Cao Kỳ Kỳ: “Bác gái, cháu là bạn trai của Nhan Nhan, chưa kịp nói gì với bác là lỗi của cháu, trời lạnh nên cháu sợ Nhan Nhan ở trường học bị cảm lạnh, cô ấy ở đây cũng là ý của cháu, cháu xin lỗi bác.”

Dường như cả mái tóc ngắn quăn xù của Cao Kỳ Kỳ đều muốn dựng thẳng lên, trầm mặc hai giây bà liền đập cái túi nặng nề lên vai anh, giọng nói bén nhọn: “Cái đồ bạn trai vô dụng, bây giờ mày cút ra ngoài cho tao, tao dạy dỗ con gái của tao, cái này hoàn toàn không tới phiên mày nói chuyện!”

“Chính bà ngày nào cũng tìm đàn ông ở bên ngoài tôi đều không nói, tôi quang minh chính đại ở cùng bạn trai tôi thì liên quan gì đến bà?!” Cố Linh Nhan nóng nảy, đứng dậy ôm lấy bả vai Đơn Cảnh Xuyên, quay đầu mắt đỏ hồng hét về phía Cao Kỳ Kỳ.

“Tao đếm tới ba.” Cao Kỳ Kỳ khoanh tay lạnh lùng nhìn Đơn Cảnh Xuyên: “Mày không đi ra tao lập tức gọi điện thoại báo cảnh sát.”

Sắc mặt anh không đổi, cẩn thận đưa tay kéo Cố Linh Nhan đang ôm lấy anh ra, nhìn vào mắt cô trầm giọng nói: “Anh đi ra ngoài trước, em nghe lời bác gái, không được mạnh miệng.”

Hốc mắt Cố Linh Nhan đỏ ửng, há to miệng muốn nói gì đó liền bị ánh mắt anh ngăn lại, anh đứng dậy cúi chào với Cao Kỳ Kỳ, nói từng câu từng chữ: “Bác gái, nếu như bác muốn, về sau cháu sẽ đến nhà bác xin lỗi. Cháu muốn bác thấy lập trường của cháu, cháu rất muốn cưới Nhan Nhan.”

Mí mắt Cao Kỳ Kỳ cũng không nhấc, dùng tay chỉ ra cửa: “Cút.”

Đơn Cảnh Xuyên thong dong trầm ổn, cầm lấy áo khoác cùng điện thoại di động, mở cửa đi ra ngoài.

***

Gió xuân, Ngôn Kỳ ngồi bên bồn hoa, che miệng cười đến phát run.

Theo thông lệ sau khi kết thúc khảo sát, Đơn Cảnh Xuyên mặt lạnh tựa ở bên cạnh xe hút một điếu thuốc, những cấp dưới khác thấy cũng không dám thở mạnh, dường như tâm trạng của Tiêu An rất tốt, thanh thản tựa ở bên cạnh liếc anh cười cười.

“Nồi...” Ngôn Kỳ vừa nói lại bật cười: “Bớt đau buồn đi.”

Sau một đêm, đột nhiên sáng sớm bị mẹ vợ xông vào cửa mắng một trận, lại còn đá mình ra ngoài, sau khi về nhà mình lại bị cha đánh cho một trận... Lại còn vừa mới phá thân nên chưa thỏa mãn dục vọng, hẳn Đơn Cảnh Xuyên là người xui xẻo nhất trên thế giới này... Không có người thứ hai.

“Răng rắc” một tiếng, cái bật lửa Đơn Cảnh Xuyên đang cầm trong tay đứt đôi.

Lúc này Tiêu An thật sự không nhìn được nữa, vỗ vỗ bả vai Đơn Cảnh Xuyên, “Cậu về cục trước đi, mình ăn cơm trưa xong sẽ trở về.”

Đơn Cảnh Xuyên dụi khói thuốc, trầm mặc mở cửa xe ngồi vào, Ngôn Kỳ huýt sáo, dại gái nói: “Cục trưởng Tiêu lo lắng như thế, có phải đại mỹ nhân Bội đang chờ cậu hay không?”

Tiêu An từ chối cho ý kiến, đá anh một cái, lên xe của mình.

...

Thiệu Tây Bội đang nói chuyện cùng chủ thuê nhà về việc thuê thêm căn phòng bên cạnh để mở rộng cửa hàng thú cưng, lúc Tiêu An đi vào cô không hề phát hiện ra, ngược lại là bà chủ thấy anh đầu tiên, hiền lành cười chào hỏi: “Anh Tiêu.”

Tiêu An khiêm tốn gật đầu: “Lần này cảm ơn bà, chờ mở rộng xong rồi tôi mời bà ăn một bữa cơm.”

Bà chủ nhà thu dọn xong hồ sơ rồi đứng dậy, nhìn Thiệu Tây Bội cảm thán nói, “Cô Thiệu thật có phúc, có người bạn trai tốt như vậy, mỗi ngày chăm sóc cô cũng không có một lời kêu than, bây giờ những thanh niên kiên nhẫn như vậy đã ít đi rất nhiều rồi.”

Thiệu Tây Bội cười nhàn nhạt, đứng dậy tiễn bà chủ ra cửa.

Lúc cô trở về, Tiêu An đang giúp cô thu dọn lại bàn, ánh sáng buổi trưa nhàn nhạt chiếu lên người anh, người đàn ông vừa trẻ tuổi vừa anh tuấn chăm chú mà dịu dàng, lúc nhìn cô lại càng dịu dàng hơn.

Mà một người khác, anh vĩnh viễn không có vẻ mặt này. Anh đối với bất cứ ai đều là vẻ mặt lạnh lùng mà hờ hững, cho dù là lúc thân mật với anh nhất, cô đều chưa bao giờ thấy anh nở một nụ cười.

“Bội Bội, sao lại thất thần vậy?” Tiêu An đã thu dọn xong, đi đến trước mặt cô, dắt tay cô khẽ cười nói, “Đi thôi, chúng ta đi ăn cơm.”

Thiệu Tây Bội thu hồi lại suy nghĩ, gật gật đầu, nhìn về phía anh cười một tiếng.

***

Tiêu An đưa Thiệu Tây Bội đến một khách sạn sang trọng mới mở ở thành phố S, nhà hàng mời đầu bếp từ Ý đến, mỗi một món ăn đều tinh xảo hợp lý, giá cả cũng vô cùng không tuân theo chuẩn mực.

Không gian nhà hàng rất tốt, người cũng không nhiều, Tiêu An dựa theo khẩu vị của Thiệu Tây Bội gọi vài món ăn, sau khi phục vụ đi cô có chút ngạc nhiên, nhẹ giọng hỏi anh: “Sao hôm nay anh không uống rượu?”

“Phải lái xe đưa em về.” Anh rót giúp cô cốc nước chanh: “Hơn nữa cho tới bây giờ em đều không thích mùi rượu và mùi thuốc lá nồng đậm, nếu như không phải đi xã giao thì sau này anh sẽ cố gắng tránh rượu bia thuốc lá.”

Thiệu Tây Bội không hút thuốc lá, nhưng thỉnh thoảng cũng uống rượu, lúc trước Phó Chính không cho phép cô uống, có đôi lúc nửa đêm người anh sẽ nồng nặc mùi rượu cùng khói thuốc, còn cô sẽ là người hưởng lấy tất cả.

Cô đã sớm biết anh không hề tốt hơn Tiêu An, bây giờ lại vô thức so sánh như này là có ý gì.

Lúc ăn được một nửa bữa cơm, Tiêu An phải ra ngoài nhận một cuộc điện thoại, sau khi trở về liền phát hiện sắc mặt Thiệu Tây Bội không đúng cho lắm, sau khi ngồi xuống anh nhìn một cái, trong lòng liền hiểu rõ.

Phó Chính và Lương Kha ngồi cùng nhau, đối diện là một người phụ nữ khác, người phụ nữ kia cẩn thận đưa tập tranh trong tay cho Lương Kha, cung kính nói: “Phó phu nhân, đây là nghi thức đính hôn, mời cô xem qua, có điều gì không hài lòng, chúng tôi sẽ lập tức sửa đổi giúp cô.”

Lương Kha nghe được một tiếng Phó phu nhân thì khóe miệng liền vểnh lên, mặt Phó Chính không biểu cảm, cầm ly rượu đỏ lên, ánh mắt yên lặng nhìn về một chỗ, Lương Kha mở tập tranh ra, chỉ tay vào mấy chỗ, ngẩng đầu hỏi người đàn ông bên cạnh: “Anh cảm thấy chỗ này có thể đổi không?”

Hỏi hai tiếng anh cũng không trả lời, cô theo ánh mắt anh nhìn về phía trước, lập tức sắc mặt liền lạnh xuống.

Chỉ thấy cô bỏ tập tranh xuống, cầm ly rượu đứng lên, chậm rãi đi đến ngồi bên cạnh bàn, nâng chén về phía Tiêu An: “Cục trưởng Tiêu.”

Tiêu An nhàn nhạt gật đầu, cũng không nâng chén lên, ý cười trên khuôn mặt nhỏ nhắn tinh xảo của Lương Kha lại càng sâu: “Tháng sáu tôi và Phó Chính sẽ tổ chức nghi lễ đính hôn, đến lúc đó rất hân hạnh được phát thiệp mời đến anh.” Sau khi nói xong cô ta dừng một chút, nhìn về phía Thiệu Tây Bội đang im lặng ăn cơm: “Anh cũng có thể đưa bạn gái anh đến cùng.”

Cái dĩa trong tay Thiệu Tây Bội khựng lại một chút, Tiêu An cầm khăn tay lau miệng giúp cô, cũng không ngẩng đầu lên nói: “Phải xem lịch công tác rồi mới nói được.”

Lương Kha cũng không giận, tao nhã cầm cái chén quay người trở lại chỗ ngồi của mình.

Cũng không lâu lắm, Tiêu An dắt tay Thiệu Tây Bội rời đi, Lương Kha cùng người phụ nữ phụ trách việc đính hôn đang thảo luận chuyện công việc, Phó Chính ngồi một lúc rồi cầm điếu thuốc đi đến cửa nhà hàng.

Tiêu An đang giúp Thiệu Tây Bội mở cửa xe, lúc cô lên xe không cẩn thận đụng phải trần xe, anh vội vàng xoay mặt cô nhìn kỹ một chút, cô ngửa đầu nghịch ngợm lè lưỡi, Tiêu An nhéo nhéo mặt cô, cúi đầu hôn lên trán cô một cái.

“Anh Phó.” Lúc này phục vụ nhà hàng đi đến cạnh anh: “Cô Lương chuẩn bị tính tiền, anh xem?”

Phó Chính thu hồi ánh mắt, hờ hững mở ví da ra, đưa một tấm thẻ cho anh ta.

Động tác của anh có chút mạnh, khiến cho một đồ vật thật mỏng rơi ra từ trong ví da, phục vụ nhặt lên đưa cho anh, anh cầm lấy, nhất thời giật mình tại chỗ.

Đó là một bức ảnh chụp đã hơi ố vàng.

Tấm hình này là lúc Thiệu Tây Bội vừa mới theo anh không bao lâu, lúc sinh nhật vụng trộm nhét vào trong ví da của anh, về sau anh đổi ví da nhưng vẫn giữ nguyên không thay đổi vị trí bức ảnh, vẫn để đấy cho đến hôm nay.

Trên tấm ảnh là một cô gái tết tóc đuôi sam, dáng vẻ giống như học sinh trung học, lè lưỡi, trên tay là một chiếc bánh kem, cười đến mặt mày rạng rỡ, so với sắc mặt anh vừa thấy lúc nãy thì không khác lắm.

Điều đó khiến ruột gan anh đứt từng khúc, đã lâu chưa chạm đến giấc mộng này.