Không Phải Em Không Yêu

Không Phải Em Không Yêu - Chương 44: Run rẩy




Một người đàn ông thâm trầm bắt đầu trở nên thâm tình quả thực không phải con người.

Anh trai Nồi từ trước đến giờ có đánh chết cũng không chịu nói ra lời ngon tiếng ngọt nào lại móc tim móc phổi ra nói mấy câu, trong nháy mắt đã giết chết Cố xù lông luôn rồi.

Dù tính cách của thỏ xù lông quả thật có chút khó trị, nhưng cô bé kia muốn khóc muốn cãi nhau muốn chia tay, chẳng phải là vì muốn được anh dỗ, muốn anh luôn đặt mình ở trong lòng sao?

Không yêu cho nên thoải mái, quá yêu cho nên quấn quýt si mê.

Cố Linh Nhan quệt nước mắt nước mũi của mình lên người Đơn Cảnh Xuyên, tự nhận là vô cùng khoan dung hiền hậu đã cho anh một bậc thang bước xuống, "Xem xét anh đã suy nghĩ lỗi lần hơn một tháng qua, sau này em sẽ gắng gượng không ghét bỏ anh nữa, cũng không lật lọng nói chia tay anh nữa."

Đơn Cảnh Xuyên sờ sờ tóc cô, không thể làm gì hơn là thở dài bất đắc dĩ.

Thực ra anh không hề trông chờ nhận thức của cô có thể cao như vậy, chỉ hy vọng tần suất gây chuyện của cô có thể giảm xuống chút mà thôi.

"Anh than thở gì chứ!" Lúc này trong mắt Cố Linh Nhan chợt sáng lên, hai tay chống nạnh nhướng mày, "Nói! Rốt cục một tháng này anh đã làm gì? Vì sao không tới tìm em! Rốt cuộc người hàng xóm xinh đẹp kia có quan hệ gì với anh không!"

Anh vốn đang gập chân tựa vào trên mép giường, đầu ở ngay vị trí xương quai xanh của cô, lúc cô nói chuyện hô hấp lên xuống, một nửa trắng noãn trong áo lộ ra ngay trước mắt anh, kinh hoảng, Đơn Cảnh Xuyên thấy miệng khô lưỡi đắng, vội vàng nghiêng mặt qua thấp giọng nói: "Chờ em tắm rửa xong anh sẽ từ từ nói cho em."

"Không được!" Cố Linh Nhan sức lực lớn nhảy xuống khỏi giường, kéo áo anh dắt anh đến ngồi một bên trên ghế, ôm cánh tay tựa vào chiếc bàn bên cạnh liếc xéo anh, "Không nói rõ ràng em sẽ đi ngay lập tức."

Cho tới bây giờ đều chỉ có anh khiến người khác sợ tới mức tức giận cũng không dám nói, mà lúc này anh đối diện với cô nhóc hùng hổ đang đứng trước mặt, mặt mày lại xám xịt như tội phạm giết người vừa mới bị tóm.

Đơn Cảnh Xuyên càng nghĩ càng cảm thấy không đúng, lập tức đứng dậy đi đến trước mặt cô, hai tay đặt trên bàn, bao lấy hai bên người cô, ánh mắt tĩnh lặng nhìn cô.

"Nếu em nóng nảy anh cũng đi ngay lập tức, hơn nữa đánh chết anh cũng không quay lại!"

Mắt cô trợn to nhìn anh, lại cảm thấy việc này càng lúc càng không đúng.

Bộ dáng người đàn ông này thật quá đẹp mắt... Con thỏ xù lông đứng núi này trông núi nọ liếc đôi môi mỏng của anh, bất giác cũng cắn cắn môi.

Mắt anh híp lại, nhanh chóng đến gần mạnh mẽ hôn cô.

Cố Linh Nhan thề rằng cho tới bây giờ cô chưa từng thấy anh cởi quần áo cô nhanh chóng chuẩn xác lại mạnh mẽ như vậy, lúc cô vẫn ôm cổ anh hôn đến mơ màng, ngay cả quần lót nhỏ trên người cũng không thấy nữa, bên tai là từng tiếng thở dốc nặng nề của anh, nghe được toàn thân cô cũng như nhũn ra, nhẹ nhàng lắc mông dựa vào người anh.

Một tháng đạm bạc canh suông mỳ sợi này quả thật đã khiến cho hai người vừa mới được nếm mùi thịt này chịu đựng đủ rồi.

Đơn Cảnh Xuyên lưu loát cởi quần, tách hai chân của cô sang hai bên, chậm rãi đưa tay xuống thăm dò phía dưới cô, dịu dàng xoa nhẹ vài cái.

Cô cảm thấy cũng sắp tới, cắn môi nhìn trên trán anh đã đổ một tầng mồ hôi mỏng, kề sát đôi gò bồng trắng mịn nõn nà của mình vào lồng ngực tinh tráng của anh.

Bộ ngực nõn nà hồng hào trước ngực Đơn Cảnh Xuyên khiến chút lý trí còn sót lại của anh cháy sạch, đôi mắt đỏ hồng của anh nhìn miệng nhỏ phấn nộn kia nhẹ chảy ra hoa dịch, cọ đỉnh của chính mình lên xuống trước cửa nụ hoa, thẳng tắp đẩy vào tận trong cùng.

"Ưm..." Anh căng trướng như vậy, khiến toàn bộ của cô căng đến tràn đầy, chút khe hở cũng không có. Hai tay Cố Linh Nhan nắm chặt bờ vai của anh, không ngừng rên rỉ, "Sâu quá... Đau quá..."

Anh bị ép thật chặt, cúi đầu nhìn người đang cuộn tròn trong lòng, nháy mắt toàn bộ sức lực trong thân thể đều giống như sóng thần cuốn tới, không nói hai lời liền rút ra, rồi lại đâm vào càng sâu càng mạnh.

"Thật sự rất đau..." Cô vẫn chưa đủ ướt át, đau đến mức rơi nước mắt, "Nồi, anh ra ngoài một chút có được không..."

Đơn Cảnh Xuyên nhắm mắt làm ngơ, một tay đặt chân của cô vòng trên eo mình, tay còn lại gần như có chút thô bạo xoa nắn cặp mông vểnh của cô, phía dưới mỗi lần đều rút ra một chút lại đâm vào càng mạnh càng sâu.

Dưới thân là mặt bàn lạnh lẽo, cô chỉ nghe thấy tiếng thân thể và tiếng nước va chạm càng ngày càng lớn, vật nóng bỏng của anh ở trong thân thể cô, mỗi một lần ra vào đều vừa sâu lại vừa cứng, hơn nữa tốc độ càng lúc càng nhanh. Cố Linh Nhan cúi đầu nhìn hoa dịch phía dưới đã bị anh khuấy đảo dính lên người một ít, chỗ cô nằm đã ẩm ướt một mảng, mà cơ bắp trên cánh tay anh căng chặt, mồ hôi chảy ra ngày càng nhiều, tốc độ đẩy vào càng lớn.

Cảnh tượng kia thật sự quá phóng túng, cô lên đỉnh nhiều lần, khóc đến nỗi mắt cũng đã sưng lên, thân thể run rẩy nức nở, "Em không được rồi... Thật sự không chịu nổi nữa... Cầu xin anh..."

Đơn Cảnh Xuyên biết hôm nay bản thân có phần không kiềm chế được, lại càng không khống chế được sức lực, một tay ôm cô từ trên bàn xuống, để cô nắm lấy bàn học đưa lưng về phía mình, sau đó dùng sức đẩy mạnh vào nơi ẩm ướt ở giữa đùi cô từ phía sau, nhiều lần cũng chưa chạm vào nơi sâu nhất của cô.

Miệng Cố Linh Nhan hé ra cũng đã không phát ra nổi âm thanh nào, từng đợt co rút ép chặt trong vô thức trong cơ thể cô rốt cuộc cũng đưa anh đến cực hạn, sau cùng thúc một cú thật sâu vào trong cô.

Người nào đó cơ bản đã thỏa mãn bình tĩnh trở lại, liền vội vàng rút ra, đau lòng xoay người ôm chặt thỏ xù lông vào trong lòng.

"Có phải đã làm em đau rồi không." Anh yêu thương nhéo nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, gương mặt tuấn tú xem chút áy náy cùng hồng hồng ám muội, "Nhan Nhan... Kỳ kinh của em vừa qua sao?"

Anh tuyệt đối không nỡ để cô uống thuốc, trong lòng vội vàng tự mắng mình khốn nạn, thấy cô cả người mệt mỏi miễn cưỡng gật đầu mới thở dài nhẹ nhõm.

"Chờ em tốt nghiệp xong, chúng ta sẽ có con." Anh cúi đầu lưu luyến hôn cô, gương mặt vững vàng, sáng sủa lại có nét dịu dàng đến say mê, "Có được không?"

"...Em muốn con gái!" Ngay cả sức lực duỗi ngón tay cô còn không có, buồn ngủ hừ hừ chậm rãi nhắm hai mắt lại.

"Được." Anh bế cô đi vào phòng tắm, trong đôi mắt là thâm tình sâu như nước.

***

Phó Chính đi đến cạnh công tắc đèn điện trong phòng nghỉ, ấn công tắc.

Trong phút chốc trước mắt sáng bừng lóa mắt, Thiệu Tây Bội cầm bản báo cáo dụi dụi mắt, ngẩng đầu nhìn anh.

Hiện tại trên mặt anh trước sau không hề có một chút vui sướng nào của người sắp làm cha nên có, càng giống như có phần dằn vặt không biết nên xử trí ra sao.

Trái tim vừa rồi còn vui mừng không biết nên làm thế nào cho phải liền trở nên lạnh lẽo.

Sinh con cho anh, ở bên anh suốt quãng đời còn lại từng là tâm nguyện xa xỉ nhất đời này của cô.

Mà hiện giờ khi cô thật sự đạt được một trong hai ước nguyện, mới nhận ra cô chưa từng nghĩ đến việc cha của đứa bé có muốn có nó hay không.

Anh im lặng thật lâu, lúc này mới bước vài bước đến trước mặt cô, cô rõ ràng có thể cảm nhận được cả người anh căng thẳng khác thường, lùi về phía sau một bước theo bản năng.

Trên mặt cô là vẻ yếu ớt mà dứt khoát, nhìn Phó Chính, trong lòng hiện tại đều đã nếm trải đủ mọi mùi vị.

Là tự tay anh dung túng đến mức này, không có cơ hội hối hận, cũng không còn đường lui.

"Em hãy nghe anh nói." Anh cúi đầu ho một tiếng, ánh mắt nặng nề nhìn bụng dưới của cô, hốc mắt Thiệu Tây Bội lập tức đỏ bừng, không ngừng lắc đầu với anh.

"Đứa nhỏ này..." Trong ánh mắt anh mang theo dao động cực nhỏ, "Không thể được."

Chân Thiệu Tây Bội mềm nhũn ngã ngồi trên ghế sofa, nhìn anh gần như không thể tin nổi.

Cho đến trước ngày hôm nay, cô còn cho rằng cô đã nếm trải hết toàn bộ sự vô tình tàn nhẫn của anh, sẽ không có giây phút nào đau khổ hơn những gì cô đã chịu đựng nhiều năm qua.

"Anh không cần nó?" Cô run rẩy nói, "Anh muốn em, phá thai?"

"Đúng."

Trong phút chốc trong đầu anh vang lên một lời thoại trong Triều kịch, nhưng lời đến bên miệng lại chỉ còn một chữ như vậy.

Thiệu Tây Bội nghe thấy như rơi vào hầm băng, cả người bắt đầu không ngừng run lên, Phó Chính nắm chặt tay, muốn cúi người nắm lấy bờ vai cô.

"Anh là cha nó..." Cô cuộn tròn người lui về trong góc sofa, từng giọt nước mắt rơi xuống, nhìn hắn đau lòng nói to, "Phó Chính, đây là con của anh đó..."

Đây là sinh mệnh huyết mạch anh đã lưu lại trên người cô, là anh đã cho nó cơ hội đến thế giới này.

Nó là độc nhất vô nhị trên thế giới này, là đứa con anh đã cho cô.

"Nghe anh nói." Ánh mắt anh âm thầm chịu đựng nhìn thẳng cô, từ từ cúi người nắm lấy bờ vai cô.

Trước mắt Thiệu Tây Bội một màu đen, trong bụng lại cảm thấy ghê tởm, cô run rẩy giơ tay lên, dùng hết sức lực toàn thân hung hăng vung một cái tát lên mặt anh.

Tiếng cái tát vang dội kèm với tiếng vang nhỏ của gọng kính rơi xuống đất, má trái của Phó Chính nhanh chóng sưng phồng lên.

"Sao anh có thể nói ra những lời đó..." Bàn tay giơ lên giữa không trung của cô không ngừng run rẩy, "Phó Chính... Em nhất định sẽ không vứt bỏ con của em..."

"Con cái là một chuyện khác." Anh cố gắng để giọng nói của mình thật nhẹ nhàng, "Giữa anh và em không nên tồn tại một ràng buộc như vậy."

Đúng vậy, đứa con trong bụng cô còn chưa sinh ra, đã bị cha của nó coi là một ràng buộc, một phiền toái, một người không nên tồn tại.

"Anh đã phán tử hình cho bao nhiêu đứa bé rồi?" Thiệu Tây Bội cười lạnh một tiếng, "Tất cả những người phụ nữ mang thai vì anh đều phải tự tay giết chết đứa con của chính mình sao?"

"Anh tuyệt đối không để bất cứ một người phụ nữ nào có thai con của anh." Phó Chính nhặt kính mắt rơi trên mặt đất lên, "Em... không giống vậy."

"Nếu em một mực muốn nó, có phải anh sẽ để em sống cuộc sống trước đây?" Lúc này hô hấp của cô dần bình tĩnh lại, gằn từng tiếng nói, "Mỗi ngày chịu đựng bức bách của anh, cuối cùng để nó chết theo tâm nguyện của anh."

"Vậy không cần phải phiền phức như thế." Cô khó chịu, trán đã toát ra một tầng mồ hôi mỏng, nắm chặt bàn tay ép bản thân mình đứng lên khỏi ghế sofa, đi ra cửa, "Em sinh con của em, anh không cần quan tâm, cứ sống tốt cuộc sống của anh là được rồi."

Ánh mắt Phó Chính ngừng lại, vội vàng đuổi theo chặn cô lại, "...Đừng đi."

Giọng nói của anh vẫn lạnh lùng nghiêm nghị như cũ, khiến người khác không rét mà run, nhưng lại nghe được ý cầu khẩn rõ ràng trong giọng nói kia, nước mắt của cô vừa nén xuống lại bắt đầu rơi, "Vậy em xin anh... Giữ nó lại, có được không..."

"Bội Bội." Thật lâu sau, anh nhắm mắt, gian nan mở miệng, "... Dù thế nào đi nữa, anh, cũng sẽ không muốn nó."

Đây là quyết định của anh, dù cho cô có hận anh thấu xương, anh cũng sẽ tuyệt đối không hối hận.

....

Thiệu Tây Bội chạy ra khỏi phòng nghỉ bệnh viện trực tiếp chạy vọt vào thang máy.

Phó Chính theo sát phía sau, gương mặt lạnh lùng xoay người chạy vào lối cầu thang an toàn đuổi theo, sải từng bước lớn đi xuống dưới.

Trời tối mù mịt mưa lất phất, trước mặt cô là một mảng tối đen, trong đầu ong ong xoay chuyển, lúc bước ra khỏi thang máy thân thể đã run rẩy không đi nổi, nhưng vẫn gắng gượng đỡ bản thân đi ra ngoài bệnh viện.

Ra khỏi cổng, cô đã không thấy rõ thứ gì nữa, đôi chân thiếu chút nữa đã ngã trên mặt đất, bên tai dường như mơ hồ nghe tiếng ai đó không ngừng gọi tên cô, ý thức càng ngày càng mơ hồ.

Trước lúc sắp nhắm mắt lại, ánh đèn pha chói mắt của ô tô bỗng nhiên chiếu thẳng tới, toàn thân cô đã không còn chút sức lực nào, nghe tiếng săm lốp ma sát với mặt đường chói tai gần trong gang tấc.