Không Phải Em! Tôi Sẽ Không Lấy

Chương 8







"Đã tối rồi sao?"Tịch Lạc Khuê mệt mỏi nhìn ra cửa sổ, giờ này đã tầm bảy giờ tối, cô đang lo sợ sự mất tích của mình sẽ làm mẹ và em trai lo lắng, giờ chỉ cần một cuộc điện thoại thôi, cô muốn điện thoại cho họ biết mình vẫn an toàn để họ an tâm hơn, nhưng làm sao có thể, họ bắt giữ cô thì làm sao cho cô có cơ hội cầm đến cái điện thoại chứ.

"Kẹt!" Tiếng cửa lại mở ra.

Tịch Lạc Khuê đưa mắt nhìn họ, có hai hầu gái và một người đàn ông tầm khoảng ba mươi lăm tuổi là cùng, mặt bộ vest đen chỉnh chu, mũi cao, mắt sâu cộng thêm mái tóc hơi xoăn màu hạt dẻ, khuôn mặt như người lai.

Hắn chính là quản gia ở đây tên Tạ Ngải Tư.

Hắn tiến đến, nhìn đồ ăn vẫn chưa đụng đến rồi nhìn đến Tịch Lạc Khuê, khá ôn tồn.

"Tiểu thư! Thiếu gia đã về, hầu gái sẽ chuẩn bị cho người, xong sẽ dẫn người đến gặp thiếu gia.


"Tịch Lạc Khuê im lặng, cô không muốn nháo nữa, giờ làm gì cũng vô ít, xem ra chỉ còn gặp cái tên thần kinh đó rồi mới tính tiếp được.

Hắn xoay người bước ra ngoài, hai cô hầu gái đã vào trong phòng tắm chuẩn bị, khoảng mười lăm phúc sau cả hai đã đi ra, hướng đến Tịch Lạc Khuê đỡ lấy tay cô.


"Tiểu thư người có thể tắm được rồi!""Ừm!.

Tịch Lạc Khuê nhẹ gật đầu, rồi từ từ đi vào trong, khoá cửa lại, Tịch Lạc Khuê giờ mới chú ý đến phòng tắm này, ngay cả phòng tắm còn lớn gấp hai lần phòng cô ở nhà nữa, thiết kế sang trọng không kém phòng ngủ, thật làm người nghèo như Tịch Lạc Khuê đây dù có tu ngàn kiếp cũng chưa chắc gì có được một cái phòng như thế này, huống hồ họ có cả một căn biệt thự xa hoa.


Trong bồn tắm đã rãi đầy hoa hồng, hương thơm toả ra là những hương liệu đã được bỏ vô, Tịch Lạc Khuê cứ đứng ngây ngốc trong giây lát, không dám tắm luôn, cô cảm thấy thân mình thật không xứng để tắm trong một cái bồn tắm thế này, thật ra từ lúc biết mình bị giảm trong căn phòng thế này thì Tịch Lạc Khuê đã cảm thấy mình không xứng rồi.

Nữa tiếng sau, hai cô hầu gái bên ngoài đã xót ruột gõ cửa.

"Tiểu thư! Người đã tắm xong chưa?"Tịch Lạc Khuê mở cửa bước ra, họ thấy cô, mặt cũng giãn ra, chỉ sợ cô có chuyện gì, Tịch Lạc Khuê đưa mắt nhìn bộ váy đen họ chuẩn bị cho mình thì muốn độn thổ, rõ ràng đây đâu khác gì đồ ngủ, vừa mỏng vừa ngắn như vậy?.

"Đây là đồ để mặc sao?"Hai cô hầu gái nhìn nhau rồi lại cùng nhau đồng thanh "Dạ đúng thưa tiểu thư!"Tịch Lạc Khuê khóc không ra nước mắt, cô nhìn xung quanh tìm kiếm một vòng, không có kết quả mới hướng đến hai cô hầu gái.

"Đồ hôm qua của tôi đâu?""Dạ đồ hôm qua đã vứt rồi ạ!"Cô hầu thứ hai lại tiếp "Nó rách rồi! Nên bọn em đã vứt đi, bộ đầm này là thiếu gia chọn cho tiểu thư đấy ạ! Tiểu thư nên mặc.

""Không mặc! Đây chẳng khác nào đồ ngủ đâu!"Thấy Tịch Lạc Khuê cương quyết quá, hai cô hầu gái đã nhanh quỳ xuống, giọng đầy khổ sở.


"Xin tiểu thư đừng làm khó chúng em, Nếu tiểu thư không mặc, thiếu gia sẽ đuổi bọn em ra ngoài ạ!"Trong lòng Tịch Lạc Khuê đang nghĩ họ bị đuổi thì có liên quan gì đến cô.

"Nhà em còn mẹ già đang bệnh, hai đứa em nhỏ còn đang ăn học, kinh tế gia đình chỉ có mình em thôi! Làm ở đây rất tốt, nếu bị đuổi em không biết phải sống thế nào nữa tiểu thư ơi! Hic!"Mẹ bệnh, em đi học thật giống hoàn cảnh của Tịch Lạc Khuê bây giờ, cô không nghĩ chỉ vì một chiếc đầm mà lại làm cho người khác khổ sở như vậy, một lúc lưỡng lự cuối cùng Tịch Lạc Khuê cũng đồng ý mặc.

Theo hầu gái đi qua dãy hành lang dài, cuối cùng cũng dừng lại một gian phòng, vệ sĩ đã mở cửa, Tịch Lạc Khuê chậm rãi bước vào.

Một phòng rộng lớn, còn lớn hơn phòng lúc nãy cô đang ở, toàn bộ điều thiết kế theo phong cách tân cổ điển hoàng gia, Tịch Lạc Khuê dè dặt, thật đây là phòng dành cho người ngủ ư? Tịch Lạc Khuê đang hoang mang, thì đập vào mắt cô là một nam nhân ngồi trên sofa trắng bắt chéo chân, tay nâng ly rượu, điệu bộ lười biếng nhìn đến cô,Tịch Lạc Khuê cũng dừng bước chân, cô nhìn hắn, thật cô không nhớ nổi vóc dáng tên biến thái đã cưỡng bức mình, nhưng người đàn ông trước mặt cô đây, thật làm Tịch Lạc Khuê có hơi ngẩn ra, thân hình cao ráo tầm một mét tám trở lên, tóc đen có hơi tùy ý, mũi cao thẳng, đôi môi cười như không cười đầy vẻ quyến rủ, khuôn mặt hắn chẳng chút góc chết, nhìn một lần là không khỏi điêu đứng, Tịch Lạc Khuê đặc biệt chú ý đến đôi mắt đen thâm thúy của hắn, cái nhìn hờ hững đó chợt làm tim cô loạn một nhịp.

(Không được! Tịch Lạc Khuê mày quá mê trai rồi! Liêm sỉ của mày ở đâu?).


Tịch Lạc Khuê lắc lắc đầu lại làm cho Thẩm Ngạn Triết ánh nhìn càng sâu hơn, từ lúc cô mới bước vào hắn đã chăm chú nhìn đến cô từ đầu cho đến chân, không bỏ xót chỗ nào, hắn không phải là chàng trai mới lớn, cũng không phải chưa từng nếm qua mùi vị của phụ nữ, nhưng không hiểu sao nữ nhân này lại làm hắn nhớ mãi trong đầu, cả ngày hôm nay hắn ở công ty mà trong đầu luôn xuất hiện hình ảnh của cô hôm qua, yếu đuối, gợi tình.

"Lại đây!"Hắn ra lệnh, Tịch Lạc Khuê cứng hết cả người như bị ai đó đóng định tại chỗ, không thể nhút nhít được.

Thấy Tịch Lạc Khuê cứ bất động, Thẩm Ngạn Triết đã không vui, ngữ khí đã bắt đầu nặng nề.



"Tôi nói lại đây! Cô nghe không hiểu tiếng người sao?"Cắn môi, Tịch Lạc Khuê hối hận rồi, cô thật không nên bước vào đây mới phải, cô lấy hết dũng khí để xoay người bỏ chạy, nhưng chưa chạy được bước nào thì đã bị một bàn tay ôm chặt lấy eo từ phía sau lưng.

"Tôi ghét lặp lại nhiều lần.

" Môi Thẩm Ngạn Triết đã ghé sát tai cô.

Tịch Lạc Khuê rùng mình, chính đôi môi này đã hôn cô hôm qua, và đôi bàn tay đó đã ôm và sợ soạn khắp người cô, cảm giác ghê tởm chạy khắp người, làm cô không kìm nổi mà giãy giụa.

"Buông tôi ra, cái tên khốn nạn này.

".