Giang Tiểu Nhạc đi xuống lầu, bên ngoài mặt trời đã lên cao, đang lúc giữa hè, ánh nắng cũng đặc biệt chói chang hơn. Nhà Trần Thúc cách đó không xa có một tiệm mì, Giang Tiểu Nhạc đi vào trong tiệm gọi một phần mì thịt bò ăn xong lại đóng gói một phần tính toán một chút sẽ đưa cho Trần Thúc. Cậu căn bản không thèm để ý đến thái độ của hắn, người này tình tình bất thường, Giang Tiểu Nhạc cùng hắn quen biết mấy năm nay, một giây trước Trần Thúc còn dịu dàng, một giây tiếp theo liền muốn tát một bạt tay lên mặt người khác, cậu từ nhỏ đã lang bạt kỳ hồ, nếm đủ mọi cảm giác ấm lạnh, tính tình này của Trần Thúc có thể nói cũng không đau không ngứa, với cậu mà nói nhìn Trần Thúc tức giận mắng người còn hấp dẫn hơn vẻ mặt tươi cười của hắn.
Tuy rằng hắn không biết vì cái gì hôm nay buổi sáng Trần Thúc đột nhiên không cao hứng.
hTrong tay xách phần ăn nóng hổi, Giang Tiểu Nhạc vừa định lên lầu, liền thấy Triệu Tứ cùng mấy người trẻ tuổi, bước chân Giang Tiểu Nhạc dừng một chút, kêu một tiếng: "Triệu ca."
"Ui, tiểu Nhạc, sớm như thế," Triệu Tứ mày rậm mắt to, gương mặt có một vết sẹo tăng thêm vài phần hung ác, nhìn liền biết là thứ cà lơ phất phơ. Ánh mắt Triệu Tứ dừng trên phần ăn đóng gói trong tay Giang Tiểu Nhạc, lại nhìn cửa thang lầu, trên mặt lộ ra một cái ái muội cười, "Mấy anh em, học theo tiểu Nhạc nhà ta đây, tuổi còn nhỏ mà đã biết quan tâm người khác, mới lên giường được xuống giường được."
Bên cạnh mấy người trẻ tuổi đều cười. Trên mặt Giang Tiểu Nhạc không có biểu tình gì, cậu tìm Trần Thúc không phải bí mật. Một bàn tay Triệu Tứ đặt trên bả vai Giang Tiểu Nhạc, nói: "Mấy năm nay đều không thấy mày để ý đến người khác? Để đại ca đây giới thiệu cho cậu người mới?"
Giang Tiểu Nhạc nhìn hắn một cái, nói: "Cảm ơn Triệu ca, tôi nhớ tình bạn cũ."
Triệu Tứ chậc một tiếng, nói: "Trần Thúc đều làm như thế nhiều năm, hắn có cái gì tốt, làm mày nhớ thương đến thế?"
Giang Tiểu Nhạc bình tĩnh mà nói: "Triệu ca, không có chuyện gì tôi đi trước."
"Mày thật là......" Triệu Tứ cười mắng một tiếng, nói, "Trần Thúc nhận tiền không nhận người, mấy năm nay, không thiếu người cho hắn tiền đi?"
Giang Tiểu Nhạc nhìn Triệu Tứ, Triệu Tứ nói: "Đừng nhìn đại ca như thế, chuyện này không phải bí mật gì, năm đó hắn kéo cái thằng kia tên cái gì...........quên rồi, chỉ biết lo kiếm chác tiền của thằng đó. Nghe nói sau đó thằng đó hết tiền, hắn ngại không có tiền, trực tiếp đá đi, không có nửa điểm tình cảm mà lưu tình."
"Lúc ấy còn làm một trận rất dữ dội, ba mẹ thằng kia đều tới, chỉ vào mặt Trần Thúc mà mắng, Trần Thúc mặt không đổi sắc, nhìn bọn họ náo loạn như nhìn mấy con khỉ đang làm xiếc"
Giang Tiểu Nhạc nhớ tới Trần Thúc, trong đầu phảng phất tái hiện hoàn cảnh lúc ấy, cậu nghĩ, khi đó Trần Thúc suy nghĩ cái gì?
Triệu Tứ hừ cười nói: "Nếu không sao người ta nói nói kỹ nữ vô tình?" Hắn hạ giọng, bên tai Giang Tiểu Nhạc cười nói, "Tiểu Nhạc, mày thật lòng thích Trần Thúc?"
"Nhìn hắn thông đồng nam nhân khác, mày không để ý sao?"
"Với chút hiện tại của mày, đủ để mày làm Trần Thúc vài lần. Mày không nghĩ sẽ trực tiếp bao hắn sao? Hắn liền chỉ có một người mày?"
Giang Tiểu Nhạc nhìn Triệu Tứ, ánh mắt khẽ nhúc nhích, Triệu Tứ cười khanh khách nói: "Tiểu Nhạc, trên đời này tiền thì có thể giải quyết hết mọi vấn đề..........chỉ cần mày có tiền." Triệu Tứ nói: "Chu Lương có nói với mày chưa?"
Giang Tiểu Nhạc trầm mặc giây lát, nói: "Nói."
Triệu Tứ nói: "Nói thật, so với Chu Lương, đại ca càng coi trọng mày hơn. Tiểu Nhạc, đại ca đã dìu dắt mày mấy năm, nay có cơ hội để mày thể hiện rồi đó."
Triệu Tứ vỗ vỗ bả vai Giang Tiểu Nhạc, cùng kia mấy người trẻ tuổi chậm rì rời đi.
Giang Tiểu Nhạc nhìn bóng dáng bọn họ, nhấc chân lên lầu, cậu không có đi vào, chỉ đem đồ ăn treo trên then cửa, gửi cho Trần Thúc tin nhắn: Chú ý sức khỏe, mì ở trước cửa.
Giang Tiểu Nhạc đi rồi, Trần Thúc ngủ một giấc mới nhìn tin nhắn của cậu, phần mì có vài miếng thịt bò, rau xà lách héo. Hắn nhìn một lát, bỏ di động xuống, liền đi rửa tay, mới an tĩnh mà đem phần mì kia ăn sạch sẽ.
Đây không phải lần đầu tiên Giang Tiểu Nhạc như thế làm, lúc ngẫu nhiên Trần Thúc sẽ phát hiện một túi trái cây, đồ ăn vặt ở cửa nhà, đều là Giang Tiểu Nhạc để ở đó. Trần Thúc bảo Giang Tiểu Nhạc đừng làm như thế, cậu không chịu nghe, như cũ làm theo ý mình.
Giang Tiểu Nhạc dùng phương thức vụng về lại ấu trĩ, có khi Trần Thúc sẽ nghĩ, Giang Tiểu Nhạc vì cái gì mà đối tốt với hắn, vì cái gì quấn lấy hắn, còn không phải là do hắn đã cho cậu một củ nướng khoai sao? Thằng nhóc này tựa như tiểu chó hoang nhận chủ, không nói một tiếng mà làm. Tâm tình Trần Thúc tốt sẽ nhận lấy, còn cảm thấy Giang Tiểu Nhạc không hề lãnh đạm mà ngây ngô thẹn thùng, làm Trần Thúc tặc lưỡi, thật đáng yêu. Mà khi bình tĩnh lại, Trần Thúc lại có chút không biết làm sao, có vài thiện ý không nên kháng cự. Thiện ý so với ác ý càng khó tính rõ ràng.