Không Thể Buông Tay - Bán Tiệt Bạch Thái

Chương 17




Cuối cùng cô cũng chẳng hỏi, chỉ cầm lấy tiểu thuyết, cầm nước nóng về phòng.



Một tiếng sau, Liễu Anh gọi Trần Diệu đi countdown. Trần Diệu đành thay đồ ra ngoài.



Trong phòng khách chỉ có Chu Lệ và Trần Kình Khang đang xem xuân vãn(*).



(*): Đêm hội mùa xuân/Gala năm mới CCTV



Chu Lệ thấy Trần Diệu, nhăn mày: "Con cũng muốn đi ra ngoài à?"



Cũng là sao?



Trần Diệu mặc áo khoác vào, nhìn vào phòng Trần Hân. Cửa phòng mở ra, bên trong không có ai. Ồ, Trần Hân đi ra ngoài rồi.



Chu Lệ thấy Trần Diệu không để ý đến bà ta, đen mặt, giọng mất kiên nhẫn: "Muộn quá thì không mở cửa đâu."



Trần Diệu: "Tuỳ mẹ."



Cô mở cửa ra ngoài.



Không biết Liễu Anh kiếm đâu ra chiếc xe điện nhỏ, đội mũ bảo hiểm, mặc áo khoác dài đợi cô. Thấy cô vừa xuống tới là ngoắc liền.



Trần Diệu ngồi lên yên sau: "Cậu lái cho đàng hoàng đấy, đừng để tớ rơi xuống đường."



Liễu Anh cười haha: "Không sao đâu."



Thành phố Y chỉ là thành phố hạng ba, mấy năm nay có phát triển đôi chút, mọc ra được vài chỗ đông đúc. Truyền thống coutdown thường niên diễn ra tại quảng trường thành phố nên ai cũng đổ xô về đấy, khiến cho con đường vốn không lớn trở nên chật chội. Trên xe buýt đầy ắp người, dán mặt vào cửa sổ.



Lúc này chiếc xe điện nhỏ phát huy lợi ích. Liễu Anh chở Trần Diệu len vào giữa, thoáng cái đã bỏ mấy chiếc xe buýt lại phía sau.



"Thích quá đi." Trần Diệu ôm eo Liễu Anh, nhìn mấy chiếc xe kia mà muốn nhảy múa.



Có điều hai người tới cũng hơi trễ, chỗ để xe điện và xe đạp đã đầy cứng, tìm một hồi mới có một chỗ.



Liễu Anh cởi nón ra, kéo Trần Diệu tới chỗ đu quay.



Bởi vì tối nay là ba mươi Tết, có chương trình coutdown nên đu quay không hoạt động, chỉ mở đèn xung quanh. Trên sân thượng đã đầy ắp người, tất cả đều nhìn về màn hình ở khoảng sân rộng kia.



Có thể ngửi được trong không khí mùi bắp rang bơ, kẹo bông và trà sữa.



Liễu Anh nắm chặt lan can, quay sang định nói chuyện với Trần Diệu, đột nhiên cứng lại, "Tớ thấy chị cậu."



Trần Diệu vừa đứng vững, nhìn theo ánh mắt Liễu Anh, thấy được Trần Hân và bạn cô ta cách đó không xa. Nét mặt Trần Hân có chút cô đơn, không cười, ngơ ngác nhìn về nơi khác. Liễu Anh kinh ngạc thốt lên: "Cố Diệc Cư."



Trần Diệu nhìn theo Liễu Anh, thấy Cố Diệc Cư đang ngồi trên lan can chơi điện thoại, Triệu Nghĩa ở cạnh anh không biết đang nói gì.



Mà Trần Hân đang nhìn Cố Diệc Cư.



Trần Diệu chậc lưỡi, kéo tay Liễu Anh: "Nhanh lên, sắp đếm ngược rồi."



Liễu Anh nói nhỏ: "Chị cậu kỳ lạ thật đấy. Chị ta cứ nhìn Cố gia là sao?"



Trần Diệu không nói gì. Liễu Anh lại hỏi: "Cậu không lại chào Cố gia hả?"



Trần Diệu: "Không cần. Cứ coi như không thấy đi."



Liễu Anh quan sát Trần Diệu. Người này có vấn đề.



Trần Diệu nắm lấy thanh chắn, trong lòng náo loạn. Chỗ Cố Diệc Cư đang đứng, là nơi năm ngoái cô cùng họ đếm ngược. Lúc đó cô bị Cố Diệc Cư vây ở trong, Triệu Nghĩa đứng ở bên kia Cố Diệc Cư. Những lúc đông người, anh sẽ đưa tay nắm lấy lan can. Nhiều lần cô quay lại có thể thấy được cằm anh hơi nâng lên. Anh cúi đầu nhìn cô, trong mắt đầy ý tứ.



Lúc đó, người chen lấn rất nhiều.



Cô và anh cách nhau rất gần, tim cũng đập nhanh hơn.



Ngay lúc màn hình nhảy số, có người chọt vào vai Trần Diệu. Cô quay đầu lại, chạm phải đôi mắt biết cười của Triệu Nghĩa.



Triệu Nghĩa đưa kẹo bông cho Trần Diệu: "Cố gia đưa cho em."



Trần Diệu xấu hổ, mất tự nhiên. Cô nhìn về phía bên kia, chẳng có ai, Cố Diệc Cư không có ở đây. Cô lại nhìn về phía dưới đu quay, thấy Trần Hân vẫn còn đó, cô ta cũng nhìn về phía này. Triệu Nghĩa chọc vào trán Trần Diệu: "Cậu ấy đi rồi. Mau nhận lấy, anh cũng phải xuống dưới đây."



Trần Diệu bị hối nên vô thức đưa tay ra nhận lấy. Triệu Nghĩa mò kiếm điếu thuốc, ngậm lấy, vẫy tay rồi quay đi: "Tạm biệt nhé nhóc."



Trần Diệu trả lời khô khốc: "Tạm biệt."



Triệu Nghĩa đi vào dòng người, nhanh chóng đi xuống dưới.



Trần Diệu ngơ ngác cầm lấy cây kẹo.



Liễu Anh ghen tị với cô: "Moá. Họ không thấy được là mình có hai người hả? Sao chỉ cho có mỗi mình cậu vậy!"



Đúng vậy.



Ngay cả Trần Hân cũng không có. Cô ta nhìn cây kẹo trong tay Trần Diệu rất lâu.



Màn hình tiếp tục nhảy số.



Cả quảng trường thành phố trở nên huyên náo, câu nói "Chúc mừng năm mới" vang lên ở khắp nơi. Kẹo bông màu hồng vẫn còn y nguyên.



Liễu Anh ăn vụng không ít.



Một năm mới lại đến, ngày thi đại học không còn xa.



_____



Nửa học kì sau của lớp mười một, lớp Trần Diệu bị đại ma đầu hành cho thở không ra hơi, vùi đầu mà học. Trần Diệu biết mình yếu toán lý hoá nên đi nhờ anh họ của Liễu Anh dạy kèm. Anh họ Liễu Anh vô cùng năng suất, phần lớn thời gian Trần Diệu đều ở nhà Liễu Anh.



Bởi vì Trần Hân thi đại học nên Chu Lệ và Trần Kình Khang vô cùng sốt sắng. Trước đây là chỉ là nuông chiều Trần Hân, bây giờ là cưng như trứng, hứng như hoa, sợ cô ta lo lắng. Trần Diệu lỡ chân đi lớn tiếng một chút là lập tức bị Chu Lệ trừng mắt, không khí trong nhà không thích hợp với cô.



Cô dứt khoát khăn gói đi qua nhà Liễu Anh.




Thi đại học vào tháng sáu.



Ông bà Liễu Anh đến, chỉ có hai phòng thì không đủ để ở. Trần Diệu đành về nhà. Trải qua xong hai ngày thi đại học, trong nhà mới bình thường lại.



Thấy mặt mày Chu Lệ hớn hở thì biết được Trần Hân thi không tệ.



Trần Diệu thờ ơ. Có điều Trần Kình Khang bị bệnh nên đồ ăn trong nhà do một tay cô làm.



Hôm nay.



Trần Diệu còn đang mơ màng thì điện thoại reo. Cô vươn tay từ trong chăn ra, nghe máy, alo một tiếng.



Triệu Nghĩa cười nói: "Dậy rồi hả?"



Nghe giọng anh ta, Trần Diệu nhớ tới cây kẹo bông kia. Cô trả lời: "Chưa đâu."



Triệu Nghĩa lại cười, có hơi vô lại, "Muốn tới tiễn Cố gia không? Hôm nay cậu ấy rời thành phố Y."



Trong lúc này.



Trần Diệu bỗng nhiên tỉnh hẳn, bật dậy. Cô mặc váy dây, một bên quai váy bị tuột xuống, cô lấy tay kéo lên, tim đập thình thịch.



"Anh ấy muốn đi sao?"



Triệu Nghĩa: "Đúng vậy. Hôm qua thi xong, hôm nay đã muốn đi rồi."



Trần Diệu cắn môi, ngước nhìn trần nhà.



Trong đầu lúc này toàn là Cố Diệc Cư. Ánh mắt, nụ cười, còn có những lời ở nhà hàng của anh.



Khoảng thời gian quen biết này, Cố Diệc Cư không phải quá xấu tính, chỉ là cô không phải mẫu người của anh, chỉ là anh thích Trần Hân. Vì sao họ không hẹn hò nhỉ?




Trần Diệu nghĩ không thông.



Triệu Nghĩa lại hỏi: "Sao thế?"



Trần Diệu nắm chặt chăn, một lúc sau mới đáp: "Anh Triệu, em không đi tiễn anh ấy đâu."



Triệu Nghĩa trầm mặc, nói: "Được."



Trần Diệu nghe anh ta nói thế, lập tức cúp máy. Điện thoại còn nằm trong tay cô đã oà khóc, khóc rất lâu. Điện thoại lại reo, Trần Diệu nhấc lên xem, người gọi là Cố Diệc Cư. Tay cô run lên, điện thoại xém rơi xuống giường. Cô lau nước mắt xong mới nghe máy.



Giọng Cố Diệc Cư trầm hơn mọi ngày nhưng lúc gọi cô vẫn hấp dẫn như vậy: "Nhóc hả?"



Trần Diệu nén giọng, ừ một tiếng.



Cố Diệc Cư cười khẽ, "Tôi đi đây. Thi đại học cho tốt."



Trần Diệu im lặng thật lâu. Cố Diệc Cư nhíu mày, dịu dàng gọi: "Cô nhóc này?"



Trần Diệu siết lấy chăn, hỏi: "Có phải anh vẫn luôn biết là em thích anh không?"



Sau khi hỏi xong, Trần Diệu nín thở.



Cố Diệc Cư không đáp.



Trần Diệu cười lạnh: "Nhưng anh không thích em, nên anh vẫn luôn giả vờ như không biết."



Rất tốt, đã chỉ ra rõ rồi.



Giọng người con gái bén nhọn tựa thanh kiếm.



Bên kia vẫn im lặng.



Ngay lúc Trần Diệu muốn phát điên lên, Cố Diệc Cư mới nói: "Thi đại học tốt nhé."



Trần Diệu: "Anh cút đi!"



Tút----. Trần Diệu cúp điện thoại.



Điện thoại cô vừa cúp, cửa phòng lập tức bị đẩy ra. Trần Hân chật vật đứng ngoài cửa Hai chị em nhìn nhau. Trần Diệu lau nước mắt thật mạnh, nhìn Trần Hân: "Sao chị không gõ cửa?"



Tiếng nói Trần Hân run run: "Cố Diệc, cậu ấy...Có phải gọi cho em rồi phải không?"



Trần Diệu chống tay lên bàn, nhăn mày: "Gọi rồi. Sao?"



Mặt Trần Hân trắng bệch. Lần đầu để lộ cảm xúc ra ngoài: "Vì sao cậu ấy không gọi cho chị?"1



Trần Diệu sửng sốt, không nghĩ Trần Hân muốn nói chuyện này. Đột nhiên Trần Diệu bật dậy từ trên giường, đi lại chỗ Trần Hân. Trần Diệu nhìn cô ta, cười lạnh: "Chị thích Cố Diệc Cư, đúng không?"



Mắt Trần Hân loé lên, vô thức lùi lại.



Trần Diệu thấy vậy lại cười.



Cô khoanh tay: "Ui, chúng ta chẳng ai có được anh ấy. Chị cũng hết hi vọng đi."



Cuối cùng, Trần Hân oà khóc. Cô ta chạy về phòng mình.



Trần Kình Khang đứng ở cửa phòng ngủ vuốt trán. Ông ta nhìn Trần Diệu thật lâu, nói: "Diệu Diệu, sao lúc nào con cũng xù lên như con nhím vậy?"



Trần Diệu nhìn về phía Trần Kình Khang.



Hồi lâu sau.



Cô nghĩ, còn chẳng phải do các người ép sao?