Không Thể Chạm Đến - Thúy Vy

Chương 43




“Thuốc chống trầm cảm?” Triệu Vân Trác nghi hoặc nhìn cô ấy, thập phần không dám tin vào phán đoán của mình, những thứ thuốc như là chống trầm cảm hay thuốc ngủ đều có rất nhiều tác dụng phụ, về lâu về dài sẽ ảnh hưởng nghiêm trọng đến sức khỏe.

Thiên Kỳ trốn tránh ánh mắt của Triệu Vân Trác, cô ấy vội cướp lại lọ thuốc trong tay anh ta, nhanh chóng muốn bỏ đi.

Nhưng ngay lúc đó, Triệu Vân Trác lại nắm chặt lấy cổ tay của cô ấy, đồng thời khoá cửa xe lại.

“Cô muốn đi đâu hả? Chạy trốn? Cô uống thứ thuốc này bao lâu rồi?” Triệu Vân Trác trầm giọng, vô cùng nghiêm túc, không còn giữ thái độ đùa giỡn nữa.

“Đây là việc mà anh cần quan tâm sao?” Thiên Kỳ nhỏ giọng, đây là bí mật lớn nhất của cô ấy, cũng là điều mà cô ấy không muốn để cho người khác biết. Ít ra, như vậy thì cô ấy sẽ không quá thê thảm đến mức khó coi.
“Với tư cách là bạn của cô, tôi không nên quan tâm sao?” Triệu Vân Trác nói.

“Nhưng tôi lại không cần anh thương hại!” Thiên Kỳ hét lớn nhưng sau đó lại cảm thấy hổ thẹn nên liền nhẹ giọng trở lại: “Anh yên tâm, tôi sẽ không chết đâu.”

Triệu Vân Trác nghiến răng, quả thật là anh ta chỉ đang thương hại cô ấy nhưng hiện giờ lại cảm thấy có chút bức bối trong lòng, anh ra cảm thấy cô ấy đáng ra không nên như vậy, không nên có bộ dạng chịu đựng như hiện tại.

Rõ ràng là đau đớn, sợ hãi, không có cảm giác an toàn nhưng lại luôn tỏ ra rằng mình ổn, mình rất tốt, lúc nào trên môi cũng nở nụ cười tươi tắn để che đậy nỗi u ám ở sâu bên trong. Cô ấy thật sự… rất giỏi giả vờ. Đúng là một kẻ “giả tạo”!

“Thiên Kỳ, cô có thể khóc mà, tại sao phải cố gắng mỉm cười? Cô không mệt sao?” Triệu Vân Trác có cảm giác như trái tim mình đang bị bóp nghẹt, cuối cùng anh ta cũng hiểu tại sao cô ấy lại luôn tỏ ra tự ti và lo lắng, cuối cùng anh ta cũng biết… cô ấy đang gắng gượng che giấu điều gì. Cô ấy không muốn yếu đuối, cô ấy không muốn bản thân rơi lệ, nhưng mà cũng chính điều đó đã khiến trái tim cô ấy dần tan nát, dần bị vỡ vụn vì phải đè nén nhiều thứ ở trong lòng. Như vậy… thật sự tốt sao?
Thiên Kỳ sững sờ nhìn Triệu Vân Trác, cô ấy không thể phân biệt được đâu là thương hại, đâu là đồng cảm nữa, cô ấy chỉ biết, có lẽ trong mắt anh ta, cô ấy trông vô cùng thảm hại.

“Mệt? Thì sao? Phía sau tôi còn có ba mẹ già, còn có gia đình phải gánh vác, tôi không cho phép bản thân mình có quyền than thở, tôi cũng không muốn họ phải lo lắng cho tôi. Chỉ cần tôi có thể gắng gượng ngày nào thì tôi sẽ gắng gượng ngày đó. Bởi vì, cho dù tôi có khóc đến sưng mắt cũng đâu thay đổi được điều gì, cũng đâu có ai chịu bỏ thời gian ra nghe tôi kể khổ. Không lẽ, anh có đủ kiên nhẫn sao?” Cô ấy cười tự giễu, đôi mắt từ lâu đã đỏ hoe, nhoè lệ nhưng lại cứ khăng khăng không chịu để nó rơi xuống, vô cùng cứng đầu.

“Sao cô biết tôi không có đủ kiên nhẫn? Không phải tôi đang ở đây nghe cô nói sao?”
Ánh mắt kiên định của Triệu Vân Trác làm trái tim Thiên Kỳ bỗng run lên, cũng không biết đã bao lâu cô ấy không nghe được những lời “đường mật” như thế này rồi, nên, có chút kinh ngạc.

Nhưng ngay sau đó, cô ấy vẫn ngoảnh mặt đi, cô của bây giờ, thật khó để tin tưởng và dựa dẫm vào một người.

Giấy phút đó, trái tim Triệu Vân Trác cứ bị một thế lực nào đó siết chặt, anh ta không nhịn được mà xoay người Thiên Kỳ lại, ép cô ấy phải nhìn mình.

Vô tình, một giọt nước mắt long lanh rơi ra từ hốc mắt cô ấy, thật đau xót và mỏng manh, khiến người ta khó lòng cưỡng lại mà bị thu hút, có cảm giác muốn bảo vệ người phụ nữ này, ôm cô ấy vào lòng.

Và Triệu Vân Trác đã làm điều đó, anh ta ôm lấy người phụ nữ đang tan vỡ này vào lòng, nhẹ nhàng vỗ về, có lẽ ngay cả bản thân anh ta cũng không nhận ra được mình đang ôn nhu biết nhường nào.

“Không việc gì phải sợ, đã có tôi ở đây rồi, cô muốn khóc thì cứ khóc, không cần phải kiềm nén.”

Bờ vai của Thiên Kỳ khẽ run lên, muốn đẩy Triệu Vân Trác ra nhưng lại bị anh ta ôm chặt không buông, chỉ đành bất lực úp mặt vào lòng ngực anh ta, cố kiềm chế giọng nghẹn ngào của mình.

“Đừng lo lắng, tôi sẽ không để cô mình, cứ yên tâm mà khóc đi.” Rõ ràng người bảo cô khóc là Triệu Vân Trác anh, người làm cho cô khóc cũng là anh, vậy mà khi cô thật sự rơi nước mất cõi lòng anh lại đau nhói theo. Cuối cùng thì anh ta cũng hiểu, tại sao năm đó Đàm Dật Trì lại yêu người phụ nữ này đến vậy, vì trên người cô ấy có ánh hào quang, cho dù là mạnh mẽ hay yếu đuối đều khiến người khác phải lung lay.

Có lẽ bao nhiêu lâu nay Thiên Kỳ đã phải gồng mình chịu đựng rất nhiều đau đớn, vậy nên khi khóc xong một trận cô ấy đã mệt lả mà ngủ thϊếp đi trên vai Triệu Vân Trác.

Nhìn ngắm người phụ nữ xinh đẹp đang ngủ say, đầu óc anh ta bắt đầu có những suy nghĩ điên rồ. Anh ta chầm chầm cúi đầu xuống, ánh mắt cứ nhìn chằm chằm vào bờ môi đỏ mọng của Thiên Kỳ. Không lẽ anh ta đang muốn nhân cơ hội người ta ngủ say mà làm chuyện đòi bại?

Triệu Vân Trác nhanh chóng dẹp bỏ suy nghĩ đó sang một bên, mặc dù là vậy nhưng hai má anh ta vẫn nóng bừng, cơ thể có hơi kì lạ. Có vẻ như anh ta thật sự bị vẻ ngoài xinh đẹp này làm cho xao xuyến rồi.