Có lẽ men rượu đã bắt đầu ngấm vào máu, Thiên Kỳ bắt đầu cảm thấy chóng mặt, cô ấy loạng choạng ngã vào lòng Triệu Vân Trác, bất lực dựa dẫm vào người đàn ông này mặc dù bản thân không hề muốn.
“Cô không sao chứ?” Triệu Vân Trác siết chặt hai tay, thậm chí còn không dám tùy tiện vào cơ thể Thiên Kỳ. Anh ta là đang sợ cô ấy nghĩ rằng anh ta đang lợi dụng cô ấy lúc say rượu, dù sao thì đối với người phụ nữ mà anh ta coi trọng, dương nhiên không thể nào giống với những người phụ nữ khác mà anh chơi đùa.
“Tôi, tôi xin lỗi.” Thiên Kỳ vội vàng đẩy Triệu Trác Vân ra, cô ấy lùi về phía sau, xấu hổ cúi đầu: “Lại làm phiền anh rồi.”
“Thiên Kỳ, dường như tôi có cảm giác như giữa cô và tôi đang có một bức tường, có phải cô luôn xem tôi là người xa lạ không?” Anh ta cảm thấy khó chịu trong lòng, anh biết hiện giờ cô ấy sẽ không để bất kì ai bước vào thế giới của cô ấy, nhưng chỉ là bạn thật sự cũng không được sao?
“Tôi… Sao anh lại muốn làm bạn với tôi? Anh cũng thấy rồi đấy, người khác muốn tránh tôi còn không kịp, anh không thấy bản thân mình rất khác người sao?” Cô ấy gượng cười, cảm giác vô cùng khó xử, với cô ấy, sự quan tâm của Triệu Vân Trác chính là một gánh nặng. Cô ấy bị nhúng chàm, người thân, bạn bè đều bị liên lụy, thậm chí là bị người khác mắng mỏ, chì chiết. Nếu như Triệu Vân Trác cũng vì cô ấy mà bị liên lụy, vậy thì cô ấy sẽ cảm thấy vô cùng áy náy.
“Từ trước đến giờ Triệu Vân Trác tôi chưa từng biết sợ là gì, việc gì càng phiền phức thì tôi lại càng cảm thấy hứng thú. Hơn nữa, tôi cũng đâu chê bai cô, tại sao cô cứ luôn hạ thấp bản thân mình như vậy? Thiên Kỳ, cho tôi một cơ hội đi được không? Ý tôi là… được làm bạn cùng cô.” Ánh mắt của anh ta tràn ngập sự chân thành và đây cũng là lần đầu tiên anh ta thật lòng muốn tìm hiểu một người phụ nữ, thấu hiểu một người phụ nữ. Anh ta muốn bảo vệ người phụ nữ này, đem lại nụ cười cho cô ấy, cho ấy cảm giác an toàn. Nếu được, anh ta còn muốn tìm lại Thiên Kỳ của trước đây, một Thiên Kỳ can đảm, tự tin và không một ai có thể đánh bại được cô ấy.
Lời nói của Triệu Vân Trác làm cho cô ấy sững sờ, cô ấy ngẩng đầu nhìn anh ta, trong đôi mắt như có một làn nước lấp lánh, bờ vai khẽ run. Cô ấy thật không ngờ, anh ta lại không để tâm đến quá khứ của cô, còn muốn bất chấp tất cả để vượt qua vách ngăn đầy gai nhọn kia. Liệu đây có phải là may mắn mà cô ấy đã giành sáu năm để đổi lấy?
“Anh có hối hận không?” Cô ấy ngà ngà say, khoé môi cong lên một cách ngờ nghệch.
“Sẽ không.” Không cần suy nghĩ, Triệu Vân Trác dứt khoát trả lời.
“Nhưng tôi thì có cái gì tốt chứ? Năm nay tôi đã ba mươi mốt tuổi rồi, không còn là một cô gái trẻ đẹp nữa, đã vậy, tôi còn từng kết hôn, từng là món đồ bị người khác vứt bỏ. Anh… anh không cảm thấy… rất mất mặt sao?” Trên môi cô ấy nở một nụ cười rạng rỡ và dịu dàng còn hơn cả ánh minh nguyệt ngoài kia nhưng đôi mắt lại ẩn hiện một nỗi buồn thăm thẳm tựa như biển đen. Cô ấy có niềm hi vọng, có khát khao nhưng lại nhỏ đến mức không thể nhìn thấy được, bởi vì cô ấy sợ hi vọng rồi sẽ thất vọng, cô ấy sợ sự khát khao của mình chỉ là một trò cười không đáng giá. Như một loài hoa mắc cỡ, cô ấy luôn thu mình lại khi có người chạm vào, tất cả cũng chỉ để bảo vệ bản thân tránh xa khỏi thương tổn.
Triệu Vân Trác vẫn luôn chăm chú nhìn người phụ nữ yếu đuối trước mặt mình, chưa từng rời mắt, anh ta chỉ muốn hiểu cô ấy thêm một chút, qua hành động của cô ấy mà đoán xem cô ấy đang nghĩ gì. Nhưng khi anh ta nhìn ra được nỗi sợ hãi trong lòng cô ấy thì bản thân anh lại không kiềm chế được mà đến gần cô ấy hơn, trao cho cô ấy tất cả những gì mà anh ta đang có, kể cả… tình yêu cháy bỏng và điên cuồng ở sâu bên trong linh hồn anh ta.
Triệu Vân Trác không nhịn được nữa, anh ta bước đến dùng một tay ôm lấy eo cô ấy, một tay nâng cằm cô ấy lên, khẽ cúi đầu, khoá chặt đôi môi màu đỏ cam kia một cách bất ngờ, khiến cô ấy không kịp phản ứng đã bị anh ta điên cuồng chiếm lấy.
“Triệu… Triệu… Ưm… hức… hức… buông… buông tôi ra!” Cô ấy thở gấp, bị hành động của Triệu Trác Vân làm cho hoảng sợ, đôi mắt ửng đỏ, giọng nghẹn ngào nức nở.
Triệu Vân Trác thấy cô ấy như vậy cũng không nỡ tiến sâu hơn, chỉ đành buông cô ấy ra, khó xử nói lời xin lỗi: “Tôi… là do tôi không đúng, tôi xin lỗi, tôi…”
Anh ta không hiểu sao bản thân lại căng thẳng đến vậy, có cảm giác như bản thân đang làm chuyện đòi bại, không niết nên phải giải thích như thế nào.
“Triệu Vân Trác, anh thật sự không cảm thấy ghê tởm một chút nào sao?” Giọng cô ấy run run, không dám nhìn anh ta.
“Sao có thể chứ? Thiên Kỳ, tôi thật sự đang rất nghiêm túc, tôi…”
Triệu Vân Trác còn chưa nói xong, Thiên Kỳ đã tiến lên một bước, cô ấy kéo chiếc cà vạt của anh ta, kiểng chân lên hôn vào khoé môi anh ta. Có lẽ như cô ấy thật sự say rồi, cô ấy muốn liều một phen, dù sao thì… sâu thẳm trong lòng cô ấy, cô ấy vẫn muốn được yêu thương, được tôn trọng.
Triệu Vân Trác tưởng chừng như bản thân nằm mơ, anh ta gấp gáp ôm lấy Thiên Kỳ, đáp lại nụ hôn như chuồn chuồn lướt của cô ấy, trong lòng ngập tràn du͙© vọиɠ chiếm hữu.