Không Thể Dấu Hiệu

Chương 49




Khi nhìn rõ người trên giường là ai, Kiều ân giường như không hề dừng lại hay là suy xét, mãnh liệt lao đến bên giường, ôm trọn lấy thanh niên trên giường, kích động hôn lên giương mặt hắn.

Giọng của cậu vừa run rẩy vừa khàn khàn, quanh khóe mắt trở nên hồng hồng, lông mi dài rủ xuống, che khuất đi đôi con ngươi màu xanh lam đang lộ ra thần sắc điên cuồng.

" Minh... rốt cuộc anh cũng trở lại rồi, em rất nhớ anh, em sai rồi, em sẽ không đi nữa, em sẽ không rời xa anh nữa..." cậu hôn loạn lên khuôn mặt tái nhợt lại hồng hồng có chút đỏ ửng bất thường của thanh niên, thậm chí xem nhẹ tin tức tố của người trong ngực, đó không phải mùi vị tin tức tố Alpha mãnh liệt thuộc về cậu.

" Ô... " thanh niên bị Kiều Ân ôm trong ngực khó chịu nức nở một tiếng, đôi lông mày anh tuấn nhăn lại," Buông tôi ra... Qua Thiên..." đôi mắt hơi nháy, nhưng khi nhìn thấy người trước mặt, trong ánh mắt hắn lộ ra thần sắc mê man, ánh mắt hơi lóe một chút, lại nhẹ nhàng khép lại.

Cuối cùng,hắn thấp giọng khàn khàn thì thầm: " Buông tôi ra, tôi mệt quá... Kiều Ân..."

" Minh, rốt cuộc anh trở về rồi..." Kiều ân kích động toàn thân run rẩy, cậu thậm chí không thể khống chế mà ôm chặt người trong lòng, giống như muốn đem hắn khắc vào trong xương tủy, cậu thuận theo trên môi Tống Minh, từng chút một hôn qua má, cái trán... nhưng phát hiện người trong lòng thân nhiệt nóng bất thường... Cùng với cái than nhẹ khó chịu.

sốt rồi?! Hơn nữa, tầm nhìn của Kiều ân chú ý đến băng gạc trên cổ Tống Minh...

Cẩn thận đưa tay sờ sờ, người trong lòng toàn thân nóng rực, ngay cả hơi thở ra cũng là từng trận than nhẹ khó chịu, Kiều Ân lo lắng buông người trong ngực ra, đi ra phòng khách tìm nhiệt kế, đo xong, 39.8!

cậu một tay ôm lấy người trong ngực, một tay từ trong áo khoác chưa kịp cởi tìm điện thoại,ấn một dãy số.

" Lập tức, nhanh đưa một bác sĩ giỏi nhất tới đây!"

Người bên kia còn chưa kịp thanh tỉnh, nhưng nghe giọng nói của Kiều Ân nháy mắt giật mình một cái, sau khi lập tức đáp ứng tắt điện thoại liếc qua thời gian trên điện thoại. Trời ạ, hai giờ sáng, hắn đi đâu tìm bác sĩ a!!!

Qua một đêm giày vò, Tống Minh rốt cuộc giảm nhiệt, ngay cả băng gạc trên cổ cũng được thay mới.

Dưới băng gạc kia, có một vệt dài, giống như vết máu màu đỏ của vết thương, là vết dao, may mà vết thương không sâu, hơn nữa đã kết vảy.

Sau khi đuổi bác sĩ cùng thuộc hạ đi, Kiều Ân nguồi xuống cạnh giường, nắm lấy bàn tay Tống Minh, nhìn hai má Tống Minh. Hình như Tống Minh gầy đi rồi,dưới đôi mắt nhắm chặt cũng có màu xanh nhàn nhạt, ngũ quan đường nét rõ ràng lúc này thoạt nhìn phá lệ nhu hòa, khiến cậu yên tâm.

Minh cuối cùng trở lại rồi, trở về bên cạnh cậu rồi...

Kiều Ân ôn nhu mỉm cười, rũ mắt hôn lên mu bàn tay đang nắm trong tay, trong ánh mắt lưu luyến si mê xoẹt qua một tia điên cuồng cố chấp, cuối cùng cậu cũng nằm ghé sang một bên, chậm rãi lâm vào giấc ngủ cùng người kia.

Tống Minh bị nóng đến tỉnh, giống như đã qua một ngày, hắn muốn sốc chăn đắp trên người ra, nhưng hắn cảm giác tay bị người nắm chặt. Tống Minh bị nóng có chút khó chịu, cũng không muốn mở mắt, trong lòng mơ hồ có chút bất mãn. " Nóng chết rồi! mẹ nó, Qua Thiên Liệt lại bọc hắn trong chăn dày, nắm tay hắn ngủ!!!" Hắn chậm rãi mở mắt, đang chuẩn bị bực bội mắng người trước mặt một trận, nhưng mà____

Người trước mặt là thanh niên tóc vàng, một đầu tóc vàng mền mại của cậu hỗn độn đè lên cánh tay, giữ sợi tóc lộ ra làn da màu trắng kem, lông mi màu vàng nâu thật dài mắt nhắm chặt, dưới mắt cậu còn có hai cuồng mắt sậm màu, giống như rất lâu không nghỉ ngơi cho tốt, ngay cả đôi môi hồng nhuận ban đầu cũng trở nên tái nhợt khô nứt, thậm chí xương gò má, cũng vì gầy đi mà càng trở nên càng rõ ràng...

Kiều Ân...

Nhưng không phải Qua Thiên Liệt... đúng vậy... y đi rồi... mà hắn hiện tại, là đang ở trong nhà của mình.

Ánh mắt Tống Minh nhìn chăm chú lên trần nhà ngốc ngốc đến xuất thần, trong đâù hiện lên một cặp mắt đen kịt đáng sợ... cùng với vết máu đỏ gay như đang nở hoa kia...

Tống Minh buộc bản thân không nghĩ nữa, y sẽ ổn thôi, y đi rồi, y quay về rồi, y cũng sẽ trở lại, y sẽ không phải trải qua cuộc sống trốn trốn tránh tránh như vậy nữa.

hắn nhẹ nhàng rút tay ra khỏi tay Kiều Ân, Kiều Ân nằm bò ngủ một bên trầm trầm ngủ có lẽ cũng mệt chết rồi, cũng không phát hiện tay bàn tay trong tay mình đã rút ra, vẫn như cũ nhắm mắt ngủ say.

Tống Minh ngồi dậy, xuống giường, đứng lên, đi về hướng phòng tắm, vừa cởi quần áo trên người, tin tức tố Omega nhàn nhạt từ trên người tỏa ra nhưng hắn không phát hiện ra, mà đi vào phòng tắm.

Thanh niên trần trụi nhìn chăm chú người trong gương kia, hắn vẫn giống lúc trước, đem đầu tóc ngắn lộn xộn màu nâu vuốt sang sau đầu, lộ ra cái trán trơn bóng.

nam nhân cao lớn trong gương vừa đẹp trai lại anh tuấn, thân thể có thể coi là hoàn mỹ, đường cong cơ bắp thon dài hợp mắt, không quá cường tráng, nhưng cũng không gầy yếu, là bộ dáng thu hút một loạt tiểu B hò hét. dưới ánh đèn vàng ấm áp, bờ vai rộng hoàn hảo, cùng với hình dáng cơ ngực xinh đẹp hơi nhô lên và cơ bụng nhợt nhạt, tất cả đều tràn ngập lực hấp dẫn nam tính.

Cánh tay thon dài của nam nhân đặt lên bồn rửa tay, hắn hít sâu một hơi, ý đồ giống như lúc trước, nhếch lên một bên môi lộ ra nụ cười hoàn hảo nhất, nhưng, cười thế nào cũng không đúng...

Thanh niên nhìn mình trong gương, cuối cùng hai tay nắm chặt đá cẩm thạch trên bồn rửa tay, hắn cau mày cúi thấp đầu, không muốn nhìn người trong gương. hắn là bị làm sao vậy, tại sao không thể tiêu sái cười giống như trước, tùy ý cười...

Qua một lúc lâu, thanh niên lại ngẩng đầu, nhìn chằm chằm người trong gương.

Người trong gương không thay đổi, vẫn đẹp trai anh tuấn như trước, góc cạnh rõ ràng, nhưng, có gì đó đã không còn giống, con ngươi đã không còn giống trước thần thái bay bổng tràn đầy tự tin. Trong đó trở nên giống như mất đi sức sống, đen kịt, giống như nước trong cái giếng cổ không một tia gợn sóng, một mảnh trầm tĩnh... Nhưng lại có cái gì đó đột nhiên đánh động mặt nước yên tĩnh đó.

Thanh niên nhìn chăm chú người trong gương, nhãn thần, là ánh mắt. hắn rõ ràng, ánh mắt hắn có vấn đề, hắn có thể nhìn ra trong ánh mắt hắn tràn đầy mơ hồ cùng những thứ gì đó hắn không biết, hắn biết thứ kia giống như thay đổi hắn...

Xuyên qua ánh mắt của mình, có những hình ảnh tựa hồ chớp nhoáng bay qua, tim hắn cũng đập nhanh từng chút một, trong đầu nghĩ loạn những chuyện xảy ra từ khi trở thành Omega. Trong đó liên tiếp ba nam nhân, ba người thượng qua hắn lúc hắn phân hóa thành Omega...

Tống Minh luôn nghĩ rằng hắn không để tâm, thậm chí lúc này cũng không cần để ý... chỉ là từ đè người biến thành bị người đè, hắn từ lúc đầu vô pháp chấp nhận đến hiện tại đã hoàn toàn tiếp nhận, thật ra cũng không có gì khác nhau, không phải sao. Hắn chung quy sẽ không thuộc về bất cứa ai, cũng sẽ không nhớ bất cứ người nào.

Nhưng đoạn thời gian này một loạt chuyện xảy ra, đã triệt để thoát ly ngoài sức tưởng tượng, kiểm soát của hắn, bị thượng, bị bắt giam, bị đuổi giết, bị bắt cóc... thậm chí có người vì cứu hắn mà bị thương nặng như vậy...

Mà hiện tại, trở về nhà, hắn luôn coi nam nhân là em trai, cũng giống như đã tìm hắn rất lâu, trở nên tiêu tụy như vậy...

Bao gồm hắn bây giờ đều không hiểu, Lăng Tiêu... Tại sao sau khi bọn họ nói mỗi người một ngả lại tức giận phẫn nộ như vậy...

Một loạt chuyện này, Khiến Tống Minh hoàn toàn trở nên hoang mang mờ mịt, hiện tại thậm chí không biết phải làm sao.

Hắn biết bản thân không phải người tốt đẹp gì, cũng không phải Omega nhỏ mềm mại dễ thương trong mắt mọi người, hắn chỉ là người không có tâm, ích kỉ, chỉ cần bản thân sống vui vẻ, Beta độc tôn.

Hắn nghĩ rằng hắn sẽ không có tâm, nhưng khi nhìn thấy Qua Thiên Liệt vì hắn mà bị thương trong lòng bức bối bi thương, nhìn thấy Kiều Ân bị hắn mắng đi, vẻ mặt tiều tụy thủ bên hắn trong lòng sinh ra một tia rung động... bao gồm cả khuôn mặt đẹp đẽ cười lạnh của Lăng Tiêu, đều nói với hắn, hắn không thể toàn thân rút lui.

Nhưng Tống Minh sẽ không thừa nhận tâm trạng này, cũng không giám thừa nhận loại tâm trạng của chính mình này, hắn sẽ không đối mặt với bản thân mềm yếu và lùi bước, hắn sẽ chỉ hồi tưởng về hình dáng khi cha hắn mất, một lần lại một lần nói với bản thân, an ủi bản thân, hắn chỉ còn lại một mình, hắn phải trở nên kiên cường không thể mềm yếu, hắn không cần sống vì ai, hắn chỉ vì bản thân, hắn cũng không thuộc về bất kì ai, hắn chính là bản thân hắn... mà hiện tại, hắn đều vì biến thành Omega, hắn mới trở nên không giống bản thân, hắn vẫn là hắn của lúc trước, một người vô tâm.

Mà nghĩ như vậy, giống như tìm được cái cớ, Tống Minh giống như nhẹ thở ra một hơi, hắn không nhìn bản thân trong gương nữa, không biết do không dám hay không muốn, hắn không ngừng nói trong lòng.

Đúng vậy, đều là hắn trở thành Omega chết tiệt, cuộc sống của hắn mới đảo lộn...

hắn xoa xoa mặt, thuyết phục bản thân, khách qua đường, tất cả mọi người đều là khách qua đường trong sinh mệnh hắn... Hắn khiến bản thân cái gì cũng không muốn nghĩ, bước vào bồn tắm, kéo lại rèm, mở vòi sen...

" Minh... Tống Minh!" Trong phòng ngủ, thanh niên tóc vàng nằm sấp ngủ trên giường đột ngột bừng tỉnh.

Người lẽ ra trên giường biến mất không thấy, chỉ lưu lại cái chăn lộn xộn.

Trong mắt Kiều Ân đều là tia máu, cậu đứng dậy, lảo đảo thất hồn lạc phách hô.

" Minh... Minh, anh đi đâu rồi..."

Nghe thấy âm thanh tí tách phát ra từ phòng tắm, cậu vội vã mở cửa phòng tắm ra, lao vào trong,thậm chí không quan tâm đến hơi nước bốc lên, kéo ra mành che.

Nhưng mà không có người, chỉ có vòi nước tí tách chảy, nước trong bồn tắm lớn tràn đầy cơ hồ muốn tràn ra ngoài, Kiều Ân nhìn về phía bồn tắm tràn nước, con ngươi nháy mắt co lại, căn bản không quan tâm đến bọt nước văng trên người mình, trực tiếp vọt qua, đem người đang trầm mình trong nước đột ngột ôm lên.

" Minh Anh muốn làm gì, anh đang làm cái gì vậy!!!"

Thanh niên trong lòng nhắm nghiền mắt, toàn thân ửng hồng.

khi Kiều Ân cơ hồ gấp đến phát cuồng, người trong ngực lúc này mới thở ra một hơi dài, chậm rì rì mở mắt ra, lấy tay vuốt vuốt mái tóc ướt nhẹp, phì cười.

" Phù... Kiều Ân, tôi có làm gì đâu a... tôi đang nín thở..." Tống Minh bị Kiều Ân ôm vào trong lòng cười cười trả lời.

"..." Khóe mắt Kều Ân đỏ lên, giọng nói cũng run run:" Anh không thể như vậy, anh không thể như thế, anh sau này vĩnh viễn không thể bỏ lại em một mình, nếu như anh tự sát, em cũng sẽ đến tìm anh!"

" Cậu nghĩ gì vậy... Tôi sao có thể tự sát..." Tống Minh dùng ánh mắt như nhìn thiểu năng liếc Kiều Ân, " bỏ tôi xuống"

" Kiều Ân một mặt ấm ức, nhưng ôm người trong ngực càng chặt, thậm chí triệt để ôm người từ bồn tắm ra.

" Anh đang bị thương! Còn đi tắm! Anh nên đánh thức em! Em lau người cho anh!"

" Đươc a... Cậu muốn lau, vậy đúng lúc, tôi mệt quá, lau thoải mái chút." Tống Minh lười biếng tựa vào lồng ngực Kiều Ân.

Khóe mắt Kiều Ân đỏ hồng, miệng có chút bất mãn bĩu môi, cậu vẫn sợ một màn vừa nãy, nhưng Tống Minh giống như không có chuyện gì, điều Cậu muốn hỏi Tống Minh rất nhiều, cả việc hắn đi đâu, thân thể hắn phát sinh chuyện gì, tại sao lại trầm mình dưới đáy bồn tắm... nhưng hiện tại cậu không nên hỏi nhiều, trong lòng bực mình, bọc Tống Minh vào một cái khăn tắm, ôm người trở lại giường, thật sự vào phòng tắm lấy khăn lông chuẩn bị giúp Tống Minh lau người.

Tống Minh cạn lời....

" Này, tên tiểu tử cậu là tên ngốc à, bọng mắt đều đen hết rồi, mau đi ngủ cho tôi!"

Kiều Ân nghe xong đột ngột nhào qua, một tay ôm lấy Tống Minh, quay lại cọ cọ lên người Tống Minh, một bên cọ sát, một bên hôn nhẹ lên băng gạc đã ướt trên cổ trên bụng Tống Minh, lấy băng gạc khác giúp Tống Minh băng lại.

" Minh, Anh nói cho em, nhiều ngày như vậy anh đi đâu, viết thương trên người là do đâu..." còn có... là ai lại đánh dấu anh, em phải giết hắn! Kiều Ân rũ mắt nghiêm túc đổi băng gạc, trong con ngươi vụt qua ánh mắt u ám.

Vết thương của Tống Minh tối qua cậu xem qua rồi, không quá sâu, khá nông, đều sắp kết vảy, nhưng từ vị trí vết thương có thể nhìn ra, Tống Minh bị người khác uy hiếp.

Tống Minh trầm mặc, đợi khi Kiều Ân đổi băng gạc giúp hắn xong, nắm lại tay Kiều Ân đang muốn tiếp tục vuốt ve thân thể hắn.

Cuối cùng vẫn là trả lời bằng giọng nói trầm thấp.

" Kiều Ân, Tôi không muốn nói." Thanh âm bình tĩnh lại lạnh nhạt.

Kiều Ân cảm nhận được một tia bất an, nhưng cậu không lên tiếng, sau khi rút tay về, rũ mắt, nơi Tống Minh không nhìn thấy, trong mắt xoẹt qua một loạt cảm xúc, cuối cùng bình tĩnh lại.

" Minh... Anh không muốn nói, vậy thì đừng nói... chỉ cần, sau này vĩnh viễn đừng rời xa em..."

Tống Minh xem như không nghe thấy câu nói cuối cùng của Kiều Ân, ngược lại mở miệng nói.

" Kiều Ân, đi rót giúp tôi cốc nước."

Kiều Ân ngước mắt lên nhìn sâu Tống Minh một cái, đáp một tiếng, ngoan ngoãn đứng lên đi rót nước.

Tống Minh thấy Kiều Ân đi ra, ánh mắt vốn dĩ thoải mái trở nên nghiêm túc, thậm chí có chút căng thẳng, hắn mở ra cái ngăn kéo ở đầu giường, nhanh chóng lấy ra một lọ thuốc, đổ ra một viên thuốc nhỏ màu trắng, ngậm vào.

khi Tống Minh đóng kĩ nắp để lại trong ngăn kéo, Kiều Ân cơ hồ không tiếng động đến bên cạnh hắn.

" Minh... Anh đang tìm gì vậy..." Kiều Ân tay cầm cốc nước ngồi xuống cạnh giường, mắt nhìn ngăn kéo bị Tống Minh hoảng loạn đóng lại, nghi hoặc hỏi Tống Minh.

" Không có gì..." Tống Minh cười cười với Kiều Ân, hàm hồ nói, giơ tay lấy cốc nước trên tay Kiều Ân, uống một ngụm, sau khi hầu kết lăn lộn nuốt xuống viên thuốc, nghiêng người chuẩn bị đặt cốc nước lên tủ đầu giường.

Một bên giường lõm xuống, đợi Tống Minh đặt xong cốc nước quay đầu lại, Kiều Ân đã nằm bên cạnh hắn rồi.

Vốn dĩ Tống Minh muốn để Kiều Ân ra phòng khách ngủ, nhưng nhìn thấy Kiều Ân chớp mắt buồn ngủ, cùng với hai bọng mắt đen xì dưới khóe mắt, rốt cuộc nâng tay xoa xoa đầu Kiều Ân.

"Ngủ đi..."