Không Thể Không Động Lòng

Chương 30: Tuyệt vọng (H nhẹ)




Lời này của Dương Dịch Hoài như một nhát dao đâm thắng vào tim, trực tiếp đem tình cảm nhiều năm của Trình Túc Vũ tàn nhẫn dẫm nát.

Cô đờ đẫn nhìn Dương Dịch Hoài, cổ họng như bị mắc nghẹn không thể thốt ra được một lời nào, cô thật sự rất khó chịu. Không ghen, không thích, không yêu... Hoàn toàn không có một chút cảm xúc nào dành cho cô, nếu có cũng chỉ là chút thích thú cảm giác đụng chạm da thịt, cảm xúc tức giận, đơn giản chỉ là chưa chán nên không muốn người khác dòm ngó người phụ nữ tạm thời của mình... (I)

Dương Dịch Hoài dường như không nhận ra cảm xúc bất thường của Trình Túc Vũ, chỉ muốn chiếm hữu người con gái dưới thân mình. Anh mạnh bạo xốc váy cô lên, kéo quần nhỏ qua một bên, không hề báo trước mà đâm thẳng vào.

Trình Túc Vũ cong người, đau đến không thở nổi, nhưng môi mỏng vẫn quyết liệt mím chặt không để bản thân phải phát ra một tiếng rên nhục nhã nào.

Cảm giác chật hẹp, khô khốc bên trong khiến Dương Dịch Hoài cũng không hề dễ chịu, nhưng nhìn thấy thái độ bài xích, chống đối của Trình Túc Vũ thì càng không thể kìm được nỗi tức giận trong lòng, ra sức thúc mạnh vào

trong.

"Trình Túc Vũ... Mở miệng ra rên lên..."

Trình Túc Vũ cảm giác như phần thân dưới của cô đã bị rách toạc, đau rát vô cùng, ngay cả lần đầu tiên của mình,

Trình Túc Vũ cũng cảm thấy không đau như lần này.

Nhưng Trình Túc Vũ vẫn không chịu thua Dương Dịch Hoài, cô ra sức cắn chặt môi mình đến bật máu, vì đau quá mà nước mắt cứ ầng ậc chảy ra như thác đố. Nhìn thấy cô khóc, Dương Dịch Hoài cũng bắt đầu dao động nhưng cảm giác thít chặt phía bên dưới khiến đầu óc anh muốn điên lên, anh hạ mình cúi xuống ngậm lấy cánh môi đã rỉ máu của Trình Túc Vũ, dùng răng ép cô mở miệng ra, rồi đưa lưỡi mình vào trong, thô bạo quấn lấy môi lưỡi của cô, bên dưới tiếp tục luân động mạnh bạo đến khi đạt được cao trào anh hoàn toàn không có ý định rút ra mà bắn hết tất cả vào bên trong cô.

Cơn đau nhức lan tỏa khắp cơ thể, như một lời nhắc nhở tàn nhẫn về đêm dài. Nhưng đau đớn thể xác còn chưa bằng nỗi đau tinh thần đang giày vò cô. Dương Dịch Hoài cũng thật biết cách làm người khác tuyệt vọng, cô cố gắng lâu như vậy cũng không thể làm anh động lòng.

Những ngày sau đó, Trình Túc Vũ kịch liệt tránh né Dương Dịch Hoài, bản thân Dương Dịch Hoài cũng nhận ra được nhưng vẫn không có động thái gì. Anh không biết hiện tại nên dùng thái độ gì để cư xử với cô.



Đêm đó, sau khi xong việc, cơ thể được thoã mãn, tinh thần cũng được giải phóng, Dương Dịch Hoài mới thấy mình phản ứng hơi quá. Anh cẩn thận mặc lại váy áo cho Trình Túc Vũ mới phát hiện nơi bí mật của cô đã bị sưng lên, Dương Dịch Hoài hoảng hồn, muốn chạm vào kiểm tra thì bị Trình Túc Vũ gạt tay ra. Anh hết cách, đành xuống nước trước, muốn đưa Trình Túc Vũ về nhà mình rồi xem sau, nhưng cô một mực từ chối muốn về biệt thự

Lâm Giang, lúc anh kiên quyết không đồng ý cô còn muốn tự bắt xe về khiến anh buộc phải thoả hiệp.

Sáng sớm hôm nay lại không thấy Trình Túc Vũ đi làm, Dương Dịch Hoài phải hỏi Tô Tuyết thì mới biết cô xin nghỉ làm buổi sáng.

Nghĩ đến những ngày qua Trình Túc Vũ lạnh nhạt với mình, trong lòng anh cứ âm ỉ một cảm giác mất mát, khó chịu.

Dương Dịch Hoài không nhịn được nữa, chủ động gọi điện cho Trình Túc Vũ, lúc điện thoại được kết nối đầu dây bên kia còn chưa kịp lên tiếng, anh đã thấp giọng hỏi trước:

"Cô đang ở đâu?"

"Là Dương tổng gọi à?"

Dương Dịch Hoài cứng đờ cả người, không phải là Trình Túc Vũ mà là một giọng nam khác trong điện thoại truyền tới tai anh... Mà anh lại đặc biệt nhớ giọng nói này... Phó Thiên Minh.

Dương Dịch Hoài tức đến nghiến răng nghiến lợi, bàn tay siết chặt lấy điện thoại nổi cả gân máu, hoá ra là hời hợt, lạnh nhạt với anh để đi hẹn hò với thằng khác... Không để cho Trình Túc Vũ kịp lên tiếng trả lời, Dương Dịch Hoài đã lập tức cúp máy, chiếc điện thoại cũng trở thành công cụ trút giận khi bị ném mạnh lên vách tường đến sọc màn hình.

Cốc cốc

Đúng lúc này bên ngoài phòng làm việc Tô Tuyết lại thông báo:

"Giám đốc... Cô Tô Tịch Nhan tới..."