Không Thể Kiềm Chế Trước Em

Chương 30: Hắn Quan Tâm Cô Sao?




Buổi sáng, Sở Mộ Nhiễm tỉnh lại rất sớm, nhìn ra ban công vẫn còn mờ mịt, có vẻ như trời còn chưa sáng.

Cô lặng lẽ ngồi dậy, muốn bỏ trốn, không muốn đối mặt với Cố Minh Dạ, vì quá xấu hổ.

Ai ngờ, chỉ vừa nhấc mền lên, đã bị một bàn tay ôm lấy, cô lại ngã xuống giường.

“Anh làm gì vậy hả, anh là sói lang sao?”

Hắn còn muốn làm nữa chắc?

Sở Mộ Nhiễm tức giận đỏ bừng mặt, trừng mắt nhìn qua người đàn ông nằm bên cạnh.

Ồ, thì ra vẫn đang ngủ.

Thừa dịp hắn chưa tỉnh, cô liền rón rén xuống giường.

Mặc lại quần áo xong, đi ngang qua bàn đầu giường, nhìn thấy chìa khóa xe của Cố Minh Dạ, nghĩ nghĩ một lúc, liền đưa tay lấy đi.

Chỉ là cô không biết, cô vừa ra khỏi cửa, người đàn ông trên giường liền mở mắt, nhìn vào cánh cửa ra vào, rõ ràng là vừa rồi chỉ giả vờ ngủ.

Điều cô nghĩ đến đầu tiên là đi bệnh viện thăm Nhất Phàm ca ca.

Nhưng nghĩ lại đêm qua cô và Cố Minh Dạ cải nhau cũng là vì Nhất Phàm ca, nếu cô đi thăm anh xem chừng còn hại anh hơn.

Nghĩ vậy cô liền gọi cho Kỷ Tiếu Tiếu trước tiên.

“Tiếu Tiếu, cậu và Nhất Phàm ca ca đã ổn chưa? Người theo dõi hai người có còn ở đó không?”

“À… cậu nói là Giang Tùng à, hắn vẫn ở đây. Hắn rất tốt, may mắn hôm qua có hắn giúp đỡ chạy đôn chạy đáo bên ngoài để tớ chăm sóc anh tớ, bằng không tớ cũng không khiêng nổi anh tớ.” - Kỷ Tiếu Tiếu ngồi thẳng lưng: “Cậu đừng lo, anh trai tớ không sao đâu. Anh ấy bị chém vài nhát, chỉ là vết thương ngoài da, không chết được.”

Sở Mộ Nhiễm: “…”

Bị chém vài nhát mà không nghiêm trọng, Nhất Phàm ca thật đáng thương khi có cô em gái vô tư như vậy.

“Tiếu Tiếu, cậu nói Giang Tùng chính là người được Cố Minh Dạ cử đến phải không? Hắn ta sao lại chăm sóc các cậu, lại còn chạy việc vặt cho cậu?” - Sở Mộ Nhiễm khó hiểu: “Không phải là đến canh giữ các cậu à?”

Mục đích của Cố Minh Dạ không phải là canh giữ Kỷ Nhất Phàm và muốn khống chế cô sao?

“Không phải nha, Giang Tùng chỉ đến giúp đỡ thôi.”

Sở Mộ Nhiễm: “…”

“Nếu vậy thì tốt, cậu chăm sóc anh trai cậu nhé, hôm nay nếu tớ rãnh sẽ ghé qua thăm cậu, có gì tớ sẽ gọi cho cậu.”

Sở Mộ Nhiễm nói xong liền cúp máy, cô cầm lấy chìa khóa chiếc Maybach của Cố Minh Dạ, đi ra ngoài lái xe rời khỏi biét thự.

Cố Minh Dạ từ ban công lầu hai, nhìn chiếc xe phóng đi, đôi mắt phượng hẹp dài nheo lại có chút bóng tóip, bình tĩnh gọi Giang Lâm: “Lập tức lái xe đến đón tôi.”

“Cố tổng, không phải hôm qua ngài nói ngài tự lái xe đến công ty sao?”

“Tối có cần giải thích với cậu không?”

“Không cần khồn cần…” - Giang Lâm lập tức đứng dậy khỏi giường và chuẩn bị đi đón ai đó, nhưng vẫn không nhịn được hỏi: “Cố tổng, xe của ngài đâu?”

“À… có một con mèo đã tha nó đi.” - Vẫn chính là loại mèo hoang dã nhất.

Giang Lâm: “…”

Con mèo nào có bản lĩnh như vậy, có thể tha được một chiếc Maybach của Cố tổng?

Sở Mộ Nhiễm lái xe xuống núi.



Hôm qua cô thật sự rất ghét Cố Minh Dạ, nhưng sau khi nghe Tiếu Tiếu nói, cô có chút khó hiểu đến mức kích động?

Hắn ta một quyền đánh ngất Kỷ Nhất Phàm có lẽ là do cảnh tượng kia quá kích thích hắn, là hắn quan tâm đến cô sao.

Không, làm sao cô có thể nghĩ hắn quan tâm đến cô.

Sở Mộ Nhiễm lắc đầu đẩy đi cái suy nghĩ kinh hãi vừa mới nghĩ tới.

Cô lái xe đến công ty của Nhất Phàm, bên trong không khóa cửa cũng không có người…

Sở Mộ Nhiễm đi vào trong nhà vệ sinh lấy dụng cụ và bắt đầu dọn dẹp.

Thu dọn một ngày, Sở Mộ Nhiễm nhìn đồng hồ đã gần 6h chiều, hình như cô đã nên quay về rồi.

Mất tích cả một ngày, e là người nào đó sẽ không có sắc mặt tốt.

Cô quay về nhà thuê tắm rửa sạch sẽ, sau đó mới lái xe quay về biệt thự Giang Sơn.

Bước vào bên trong biệt thự, Sở Mộ Nhiễm nhìn xung quanh không thấy Cố Minh Dạ liền thở phào nhẹ nhõm…

“Sở tiểu thư, cô có muốn ăn gì không?” - Người hầu liền hỏi.

Sở Mộ Nhiễm nhìn đồng hồ đã hơn 9h tối, cô cũng chưa ăn tối, bụng trống rỗng, có chút khó chịu.

“Có gì ăn không?”

“Cố thiếu sai bảo nấu canh gà cho tiểu thư, canh gà còn nóng, để tôi lấy cho cô uống, loại này tốt, sẽ dễ tiêu hóa.”

“Vậy cảm ơn dì.” - Sở Mộ Nhiễm gật đầu.

Người làm rất nhanh mang canh gà ra. Sở Mộ Nhiễm vừa ăn vừa hỏi: “Dì Hứa, Cố Minh Dạ đâu rồi?”

“Cố thiếu đã ra ngoài rồi, không biết khi nào mới về. Bất quá ngài ấy nói sẽ không về quá trễ, bởi vì ngài ấy phải đợi tiểu thư tự chui đầu vào lưới.”

“Ặc…” - Sở Mộ Nhiễm bị nghẹn muốn chết, cô uống một ngụm nước lấy lại bình tĩnh: “Anh ấy… anh ấy nói… tôi tự chui đầu vào lưới?”

“Tôi nghĩ ngài ấy và tiểu thư đang nói đùa phải không?” - Dì Hứa cười rất ôn hòa.

Sở Mộ Nhiễm: “…”

Cô có cảm giác, hắn ta không hề nói đùa.

Có phải hắn biết hôm nay cô làm cái gì, nên sẽ tức giận.

Sở Mộ Nhiễm uống canh không còn cảm giác mùi vị, nặng nề đi lên lầu.

Cô mở cửa, còn chưa kịp bật công tác, một cơn gió mạnh ập vào cô từ phía sau trong bóng tối, thân hình cao lớn của người đàn ông cao lớn lao tới như con báo, ngay lập tức đẩy cơ thể cô ép lên tấm cửa.

Bên tai cô vang lên giọng nói trầm ấm: “Hôm nay em về muộn, đã đi đâu?”

Sở Mộ Nhiễm: “…”

Chết tiệt, không phải Cố Minh Dạ chưa về sao?

Chẳng lẽ dì Hứa đã báo sai tình hình.

“Anh…anh… không phải không có nhà sao?” - Sở Mộ Nhiễm trong lòng hỗn loạn: “Tôi…tôi quay về nhà thuê…”

Dù sao cô cũng không nói dối, cô cũng đã về nhà.

“Về làm gì?”



“Không làm gì cả, chỉ ở nhà thôi.”

“Ồ… chỉ ở nhà thôi?”

Sở Mộ Nhiễm lập tức gật đầu.

“Tắm rồi mới trở về à?”

Sở Mộ Nhiễm: “…”

“Trốn tôi một ngày nhưng cũng biết quay về, thật ngoan.” - Giọng nói của anh trở nên dịu dàng, cúi đầu hôn lên khóe môi cô: “Nếu đã tắm rửa sạch sẽ, chúng ta nên làm chút gì đi.”

Còn có làm chút gì?

“Anh nhớ mang theo bao cao su, tôi không muốn ăn thuốc tránh thai, mặc dù đang là kỳ an toàn nhưng cũng nên cẩn thận một chút. Hơn nữa anh đã hứa buông tha cho công ty của Nhất Phàm ca, mau chóng khôi phục vận hành cho công ty của anh ấy, không cho phép đè đánh người nữa.”

Sở Mộ Nhiễm nhanh chóng nói ra yêu cầu của mình, kẻo sau này hắn ta cho lo làm mà không nghe cô yêu cầu.

“Ừm…” - Giọng Cố Minh Dạ trở nên lạnh lùng hơn nhưng anh vẫn đồng ý, sau đó lại nói: “Lần sau đừng nhắc đến chuyện này, tôi không muốn mọi lần lên giường đều là giao dịch.”

“Không phải là giao dịch, thì là cái gì? Mặc dù anh nói tôi là đồ chơi của anh, nhưng ngay từ đầu tôi không có đồng ý chơi đùa với anh.” - Bị vấn đề này kích thích, Sở Mộ Nhiễm trừng mắt nhìn người đàn ông trước mặt lạnh lùng nói: “Chuyện vừa rồi là giao dịch tối hôm qua, hôm nay sẽ là giao dịch khác.”

Hắn ta không muốn đây là giao dịch, vì vậy cô sẽ cho hắn thấy mọi thứ chỉ là giao dịch.

Nếu như không phải hắn ép buộc cô, cô đã sớm cùng hắn không có chút dây dưa nào chứ đừng nói tới việc ngủ với hắn.

“Sở Mộ Nhiễm…”

“Hôm qua là hôm qua, hôm nay tôi ngủ với anh một đêm, anh phải cho tôi 300 triệu.”

“Em cần tiền làm gì?”

“Tôi muốn trả lại cho Nhất Phàm ca.”

Sở Mộ Nhiễm không có muốn chứng minh trong sạch làm gì, đã ngủ với cô, cô liền muốn tìm lợi ích.

“Em đòi tiền tôi là vì hắn ta sao?” - Giọng nói của Cố Minh Dạ khó chịu, ẩn chứa sự tức giận sâu sắc: “Sở Mộ Nhiễm, em cứ nhất thiết nhắc đến hắn ta trước mặt tôi sao?”

“Tôi nhắc anh ấy thì sao? Nếu keo kiệt không muốn trả tiền thì đừng có ngủ với tôi, đừng có tìm lý do này nọ.” - Sở Mộ Nhiễm tức giận phản bác.

Cố Minh Dạ nén giận nhắm mắt lại, lại mở ra, nhìn người phụ nữ vô tâm trước mặt.

“Tối hôm qua em cùng tôi xảy ra một chút chuyện ngoài ý muốn, em liền né tránh tôi cả ngày, tôi không nợ ép buộc em để cho em từ từ bớt đi sự xấu hổ. Còn em thì sao, em cũng gặp chuyện xấu hổ tương tự như vậy với Kỷ Nhất Phàm, suýt một chút nữa em… vậy mà em lại cảm thấy thoải mái khi nhớ đến hắn, cứ nhắc mãi đến hắn.”

Sở Mộ Nhiễm: “…”

Đúng là cô đang trốn tránh Cố Minh Dạ vì xấu hổ, nhưng với Nhất Phàm ca, cũng trải qua lúng túng, nhưng lại không cảm thấy gì. Nhưng mà… căn bản cô cũng không có nhìn thấy cái gì…

“Dù sao tôi và anh…. Còn với Nhất Phàm ca chỉ là ngoài ý muốn, cũng không có chạm vào, sao tôi phải xấu hổ với anh ấy.”

“Đồ lót của hắn là em mua, là em lau người cho hắn. Hắn có phản ứng với em, nơi đó gần như muốn nổ tung, em dám nói em không nhìn thấy cái đó của hắn.”

“Tôi nhìn thấy thì thế nào?” - Sở Mộ Nhiễm bị ép đến mức vừa hoảng loạn vừa xấu hổ mà hét lên: “Coi như tôi nhìn thấy của anh ấy, là chuyện của tôi, liên quan gì đến anh. Còn có, chính anh cũng nhìn thấy chỗ đó của anh ấy, chỗ đó của anh ấy dễ nhìn và lớn hơn của anh cho nên anh mặc cảm tự ti hay sao mà anh cứ nhắc đến chuyện đó mãi như thế.”

Sở Mộ Nhiễm tức giận gầm lên, sau đó là một khoảng im lặng chết chóc.

Trong bóng tối, thứ duy nhất có thể nghe thấy chính là hơi thở nặng nề của anh, có thể nhận ra anh ta tức giận đến mức nào.

Rất lâu sâu, Cố Minh Dạ lên tiếng.

“Khi phụ nữ trở nên tuyệt tình, có phải chính là mang bảy năm yêu thích xóa sạch, xem như chưa từng có gì xảy ra? Sở Mộ Nhiễm, em nói cho tôi biết, em thật sự đã yêu tôi sao?”