Không, cô không muốn!
Đừng nói Cố Minh Dạ và Sở Ngọc Diệp đã chia tay nhau hoàn toàn chưa, nay bên cạnh anh ta còn có Tô Ngọc Vân người vợ được Cố phu nhân chỉ định, mối quan hệ quá hỗn độn, cô cũng không muốn làm một cô gái vượt mọi chông gai.
Tên khốn Cố Minh Dạ đêm đó đã ức hiếp cô quá đáng, hắn trong cơn mưa to như vậy muốn lấy cô mà không để ý đến lời cầu xin của cô… cô vừa lo lắng vừa sợ hãi, ngày hôm sau đã có chút khó chịu.
Cô đã gắng chống đỡ đến ngày hôm qua, sau khi bị Cố phu nhân cố tính dội mưa, cô đã gục ngã sau cơn sốt đến muốn nửa cái mạng.
Nhưng mà nếu Cố Minh Dạ không đến kịp, cô chỉ sợ mình sốt đến ngốc.
Nghĩ đến đây, khóe môi cô lại nâng lên.
Giật mình, cô vỗ nhẹ lên đôi má nóng bừng của mình, thầm tự chửi rủa mình: “Đối tốt một chút liền dao động, đúng là không có tương lai.”
Sở Mộ Nhiễm lắc mạnh đầu, bây giờ quan trọng là hoàn thành công việc trước đã.
Buổi chiều ngày hôm sau, sau khi công nhân trở về, đang định đóng cửa thì một giọng nói truyền đến sau lưng: “Xong việc rồi à, đi ăn cơm.”
Quay đầu lại, Sở Mộ Nhiễm kinh ngạc: “Nhất Phàm ca.”
Người đàn ông dáng người mảnh khảnh đứng dựa vào tường, mặc áo sơ mi trắng, một tay đút túi quần, nhìn cô với nụ cười ấm áp.
Cô không ngờ Kỷ Nhất Phàm lại tìm được nơi này, sự kinh ngạc khiến cô quên mất sự ngượng ngùng trước kia.
Nhìn thấy cô vui mừng khi gặp anh,khuôn mặt tuấn tú của Kỷ Nhất Phàm cũng sáng lên một nụ cười, anh xoa đầu cô một cái dịu dàng với ánh mắt đầy yêu thương: “Gần đây làm việc mệt nhọc sao? Anh thấy em gầy đi rồi.”
Nghe Vu Thiên nói cô đã quay về, còn ngã bệnh. Anh liền lái xe đến đây mà không cần suy nghĩ, tất cả những nhẫn nại và kiềm chế trước đây đều vô ích… anh muốn gặp cô lần cuối.
“Không có mệt nhọc, cái này gọi là giảm cân hiệu quả.” - Sở Mộ Nhiễm cười cười, lại quan tâm anh: “Anh thế nào rồi? Vết thương của anh đã lành chưa? Em đã lâu không gặp anh, em…”
Nghĩ đến lại nói không nên lời.
Sự vui mừng khi gặp lại giảm đi, Sở Mộ Nhiễm nghĩ đến chuyện xấu hổ trước đó, ánh mắt liền lảng tránh.
“Bé con này, chẳng lẽ đời này em sẽ không thể quên được chuyện ngoài ý muốn đó.” - Kỷ Nhất Phàm cụp mắt xuống, khẽ cười bất đắc dĩ: “Chỉ mong mấy năm sau, trước mắt anh sẽ sẽ tự nhiên hơn.”
“Mấy năm sau? “- Sở Mộ Nhiễm khó hiểu:”Sa lại là mấy năm sau?”
Dù cô có muốn tránh mặt anh cũng không đến mức mấy năm không muốn gặp.
“Anh chuẩn bị xuất ngoại. Việc thành lập công ty ở Giang thành không có tiến triển nên anh dự định sẽ đi nước ngoài để phát triển. Một người bạn của anh ở bên ấy đã liên hệ với anh và muốn anh hợp tac trong một dự án.”
Sở Mộ Nhiêm tiếc nuối nhìn Kỷ Nhất Phàm: “Anh thật su muốn rời đi sao?”
“Ừm, ngày mai anh sẽ đi.”
“Nhất Phàm ca, anh không suy nghĩ thêm một chút sao?”
“Xin lỗi em, Nhiễm Nhiễm, là anh lãng phú tâm ý của em. chỉ tiếc là anh muốn xuất ngoại, không thể cùng em thiết kế lại công ty cũ.” - Ánh mắt Kỷ Nhất Phàm dịu dàng: “Nhưng mà, Nhiễm Nhiễm, anh sẽ luôn giữ em trong lòng.”
“Anh muốn trở nên mạnh hơn, đủ để bảo vệ em, không muốn em vì anh mà phải hi sinh bất cứ điều gì.”
Kỷ Nhất Phàm muốn nói ra,
Cho dù là sẽ khiến tâm tư của cô nặng nề, thậm chí cô sẽ còn tự trách, nhưng anh càng sợ cô không hiểu tâm ý của anh, khiến anh rời đi cũng không có ý nghĩa.
Sở Mộ Nhiễm xấu hổ rũ mắt xuống, nghe được câu nói này, đột nhiên ngước mắt nhìn anh, môi hơi hé ra, trong lòng ngập tràn cảm xúc lẫn lộn.
Anh ấy… chẳng lẽ biết chuyện Sở Vân Quốc ép buộc cô?”
“Anh đi, có một số việc em không cần tự ép mình, hứa với anh, hãy làm những gì em muốn.”
“Em không thích anh cũng không sao, anh cũng không hối hận khi thổ lộ tình cảm với em, Anh chỉ muốn em hiểu rằng, khi em cảm thấy không còn đường nào để đi, anh sẽ là con đường mà em yên tâm đi vào.”
“Hãy tin anh.”
Sở Mộ Nhiễm kinh ngạc.
Sau bờ vai rộng của anh là một ánh hoàng hôn rực lửa như một tầng sáng ấm áp. Anh vúi đầu mỉm cười với cô, ánh mắt dịu dàng và bao dung… cảnh tượng này ập vào trong mắt Sở Mộ Nhiễm, được cô lưu giữ rất lâu.
Sau khi cùng Nhất Phàm ca ca ăn tối trở về, cũng là một bữa cơm tạm biệt anh ấy xuất ngoại, Sở Mộ Nhiễm quay về lại quán bar, vừa mở cửa phòng ngủ một giọng nói trầm ấm dễ nghe bất chợt vang lên làm cho cô sợ hết hồn. “Tôi chờ em đã lâu.” “A…” Sở Mộ Nhiễm hét lên một tiếng, ly nước thủy tinh còn cầm trên tay trượt xuống. Bóng người lao về phía trước như một con báo săn mồi mạnh mẽ, cúi người xuống đưa tay chụp lấy chiếc ly gọn gàng trong tay. Ngay cả nước cũng không bị rơi ra một giọt nào. “Ly của em.” Cố Minh Dạ mặt không biểu tình đưa chiếc cốc cho Sở Mộ Nhiễm. Sở Mộ Nhiễm ngơ ngác dũi tay ra nhận. Cô cầm lấy phần thân trên của chiếc ly nhưng bàn tay của anh không buông chiếc ly ra, ánh mắt nhẹ nhàng rơi vào vết son mờ trên viền ly, có vẻ suy tư điều gì đó. Không thấy anh buông ta, Sở Mộ Nhiễm khó xử muốn buông tay ra,nhưng vừa thả lỏng đã bị anh giữ tay lại, đặt chiếc ly thủy tinh vào tay cô: “Cầm đi.” “Ừm…” “Sau này đừng tô son.” “Hả?” Sở Mộ Nhiễm khó hiểu ngước mắt nhìn, lại nhìn thấy Cố Minh Dạ dùng ngón tay sờ lên mép ly dính một chút son môi, sau đó đưa lên miệng nếm chút hương vị, lạnh lùng nhíu mày: “Tôi không thích son môi, không có mùi vị của em.” Khuôn mặt xinh đep đỏ bừng, Sở Mộ Nhiễm cảm giác toàn thân sắp bị đột cháy. Ai nói Cố Minh Dạ trầm tĩnh lạnh lùng, nhìn xem cách hắn tán gái đi. Cũng may, hắn cũng không dồn mọi sức lực vào chủ đề tán tỉnh, đưa mắt nhìn cô: “Em đi đâu về?” “Tôi đi đâu thì liên quan gì đến anh?” - Sở Mộ Nhiễm đặt ly nước xuống bàn: “Còn Cố thiếu, nửa đêm anh trèo vô phòng tôi là có ý gì?” Cố Minh Dạ bước đến, Sở Mộ Nhiễm cẩn trọng lùi về phía sau, cho đến khi bị dồn ép vào vách thường. Tưởng hắn lại muốn làm bậy, cô đang muốn mắng thì bàn tay to lớn đã che lên trán cô, gương mặt thả lỏng: “Hết bệnh liền đi ra ngoài hẹn hò cùng đàn ông? Em có lương tâm không?” Sở Mộ Nhiễm nhớ đến chuyện Giang Lâm lén lút không xóa giám sát, nhếch môi đáp: “Cố thiếu, sao anh biết tôi bị ốm?” Cố Minh Dạ có chút quẫn bạch dời mắt đi, buông cô ra ngồi xuống ghế, gõ nhẹ tay lên đầu gối. Nếu có Cố phu nhân ở đây, nhất định phát hiện rằng Cố Minh Dạ đang chột dạ. Thấy Cố Minh Dạ trầm mặc không nói, Sở Mộ Nhiễm lại nói: “Hôm nay đã muộn rồi, tôi muốn đi ngủ sớm, có gì ngày mai nói.” Đôi mắt sâu thẳm của Cố Minh Dạ hiện lên một tia vui mừng, nhưng khả năng tự chủ quá mạnh mẽ khiến anh đè được khóe môi muốn cong lên. “Được.” - Cố Minh Dạ đứng lên: “Tối mai tôi lại đến thăm em, ngủ ngon.” Sở Mộ Nhiễm nhìn tháy Cố Minh Dạ nhảy ra khỏi cửa sổ và nhanh chóng biến mất trong màn đêm, cô đột nhiên cảm thấy sống ở đây quá nguy hiểm, bất cứ ai cũng có thể trèo vào cửa sổ của cô, vận nhất có đạo tặc hái hoa, cô tìm ai khóc đây? Nhưng mà dù sao nhiều nhất chỉ khoảng 1 tháng nữa là xong việc, cô cũng dọn đi rồi, vấn đề này không cần quá để ý. Nhìn thấy không còn ai trong phòng, Sở Mộ Nhiềm tùy ý cởi quần dai ra, đưa tay vào trong áo thun mở áo ngực kéo ra quẳng lên giường, đang chuẩn bị cầm quấn áo mới đi tắm, quay người lại liền nhìn thấy một đôi mắt đen sâu thẳm. Cố Minh Dạ đang đứng trước mặt cô khiến Sở Mộ Nhiễm không khỏi lùi về sau một bước: “Anh… sao anh lại quay lại.” Sau đó, cô nhìn thấy đôi tai của Cố Minh Dạ đỏ lên, đôi mắt sâu thẳm nhìn cô chằm chằm vài giây, sau đó quay người lao về phía cửa sổ mà không nói một lời. Xem anh ta bay còn nhanh hơn lúc đầu rời đi Sở Mộ Nhiễm: “...” Có vẻ không có con khỉ nào nhanh bằng anh ta. Sở Mộ Nhiễm bĩu môi lắc đầu, quay người lấy quần áo mới thì phát hiện chiếc áo ngực màu đen ném trên giường, sắc mặt cứng đờ. Lúc này cô mới nhớ ra bản thân mình không có mặc quần dài, bên trong không mặc áo ngực… còn có… Cố Minh Dạ chắc chắn đã nhìn thấy cảnh cô tự lột đồ. Sở Mộ Nhiễm: “Mẹ nó… Cố Minh Dạ… tên biến thái….”
Cố Minh Dạ ngồi trong xe, lấy áo khoác vest che đi phần không ổn trong cơ thể.
Sắc mặt anh nghiêm túc, đơi mắt cụp xuống, trong đầu không khỏi hiện lên hình ảnh vừa rồi.
Cô ấy cúi người cởi quần dài, lộ ra một mảng tuyết trắng vòng eo nhỏ nhắn, chỉ muốn nhào đến nắm lấy, đi xuống một chút là bờ mông vểnh được bao bọc bởi chiếc quần ren màu đen.
Anh sững sờ và quên mất bản thân muốn quay lại nói cái gì.
Nhưng điều đó vẫn còn chưa xong.
Cô đưa tay vào trong áo kéo chiếc áo ngực màu đen bằng ren, lười biếng ném lên giường, khi cô quay người lại, chiếc áo thun không đủ dày dặn mà che đi vẻ đẹp của bộ ngực to lớn, anh còn có thể nhìn thấy rõ ràng hai vết in lên lớp áo mỏng như đang chào đón anh.
Đây chính là muốn mạng.
Anh trước giờ chưa từng luống cuống, vậy mà, vừa rồi anh lại bỏ chạy.
Không khí trong xe lạnh lẽo bao trùm lấy anh, hít một hơi thật sâu, nhắm mắt lại, tựa lưng vào ghế, im lặng kiềm chế dục vọng mãnh liệt trong người.
Một lúc lâu sau, cuối cùng anh cũng bình phục lại.
Sau đó anh mới nhớ ra khi quay lại chính là muốn hỏi Sở Mộ Nhiễm có muốn đổi chở ở tiện nghi hơn không, nơi đó không có điều hòa, không khí không tốt, không chút thoải mái, anh muốn thuê cho cô một phòng ở mới.
Hoặc là cô muốn bất cứ bất động sản nào, anh đều có thể cho cô.
Nhưng bây giờ anh lại lo lắng đến sự an toan của căn phòng kia hơn.
Hôm nay anh có thẻ leo cửa sổ đi vào thì ai biết ngày mai sẽ là ai chứ? Cho dù là đã có cận vệ trông coi nhưng ai biết chuyện gì phát sinh ngoài ý muốn…. nếu như có kẻ nào nhìn được cảnh đẹp anh vừa nhìn thì phải làm sao bây giờ?
Đi móc mắt liền trễ rồi, tốt nhất chính là ngăn chặn lại.
Đôi mắt Cố Minh Dạ rất sắc bén, lạnh lùng ra lệnh cho Giang Lâm: “Từ Thiên Sơn chọn ra hai thành viên nữ ưu tú thay thế hai người hiện tại trông coi ở nơi này. Còn hai người đang trong coi ở nơi này trực tiếp gửi lên đảo một tháng để tích lũy kinh nghiệm.”
Giang Lâm: “… Vâng.”
Hai anh em đang trông coi Sở tiểu thư đã đắc tội gì chứ?