Không Thể Kiềm Chế Trước Em

Chương 60: Đừng Chết, Anh Không Thể Sống Thiếu Em




Chu Cường có dây an toàn, không bị thương nhưng bị mảnh kính vỡ làm chảy máu vài chổ.

Hắn ta chửi tục một cậu, xe bị đâm muốn nát, Sở Mộ Nhiễm cũng sắp chết, đêm nay chẳng còn gì vui vẻ.

Chu Cường muốn bỏ mặc rời đi, nhưng nhìn về phía Sở Mộ Nhiễm đang cong mình trên mặt đất, trong mắt hắn lộ ra dục vọng xấu xa.

Nếu đã như vậy, không cần đi tìm chỗ khác, ngay trong xe làm nó, cho nó biết sợ lợi hại của ông ta.

Nghĩ vậy, trên mặt Chu Cường hiện lên nụ cười dâm tà.

Sở Mộ Nhiễm rất đau, rất đau.

Toàn thân muốn tan ra thành từng mảng.

“Hừ…hừ…” - Cô thở hổn hển, cảm giác như nội tạng lộn lên, máu trên đầu làm ướt mắt cô, cố mở mắt nhưng không nhìn thấy gì cả.

Đúng lúc này, một đôi giày da xuất hiện trong tầm mắt cô.

Chu Cường ngồi xổm xương, nắm lấy tóc cô: “Tiện nhân, coi như hôm nay mày có chết, tao cũng phải chơi mày. Tao làm xong chuyện này liền xuất ngoại, ai cũng không tìm thấy tao.”

Trong cơn choáng váng, Sở Mộ Nhiễm cảm giác như mình vị Chu Cường kéo ra khỏi đóng mảnh vỡ thủy tinh, kéo cô đến chỗ mặt đất sạch hơn liền ném cô như một con cá chết.

Hắn cúi người, bắt đầu xé quần áo cô, cái miệng hôi hám mùi thuốc là dùng sức gặm ở gáy cô, giống như một con ác thú muốn hút máu, để cho người ta cảm giác vô cùng ác tâm.

Hắn vẫn nói chuyện để kích thích cô: “Tao nghe nói mày đã bị thằng nhóc Cố Minh Dạ chơi qua, bây giờ để ba của mày chơi mày thì có gì sai? Tao nuôi mày chính là muốn chơi mày, kết quả mày lại cho thằng khác chơi, lại không muốn cho tao chơi, tao nói mày chỉ là con điếm rẻ tiền.”

“Mày trốn đi, cho dù bà già đó bảo vệ mày, mày cũng không chạy thoát lòng bàn tay của tao, hôm nay tao sẽ cho mày biết sự lợi hại của tao.”

“Ha ha ha.”

Chu Cường cười điên cuồng, bàn tay xé rách áo sơ mi của cô, khóa quần jean cũng bị cởi ra. Sở Mộ Nhiễm run rẩy, lại chật vật giơ tay lên, nhẹ nhàng vòng lấy cổ Chu Cường.

Đột nhiên giật mình, Chu Cường vui mừng ngoài ý muốn, thô bỉ nói: “Thế nào, con điếm này, bị ta chạm vào liền không chịu được, liền muốn ta phải không?”

Muốn?

Đúng vậy, cô muốn tiễn hắn lên đường.

Nắm chặt tay, Sở Mộ Nhiễm đột nhiên nâng thân lên, dùng một lực đâm và cổ Chu Cường.

Tiếc là…

Mảnh thủy tinh cô nắm giữ không đủ lớn, không đủ sắc bén, sức của cô cũng không đủ.

“Tiện nhân, mày dám đâm tao.” - Chu Cường che cổ đau nhức, sờ một cái tay liền nhiễm đầy huyết, may là đâm không sâu, hắn lăn lộn nhiều năm giàn hồ, hắn biết như vậy cũng không nguy hiểm đến tính mạng.

Chu Cường lập tức nổi giận và muốn dạy dỗ Sở Mộ Nhiễm một bài học.

Hắn túm tóc cô kéo khỏi mặt đất, tát mạnh lên gương mặt cô khiến miệng cô phun ra một ngụm máu.

Sở Mộ Nhiễm phản kháng, hai người nhanh chóng lao đến lan can cầu gần đó.

Chu Cương ép cô vào thành cầu, đánh cô như một con chó điên, Sở Mộ Nhiễm đau đến không thể chịu đựng được nữa.

Cô cắn răng, không muốn Chu Cường yên ổn, ngay khi hắn tiếp tục đánh cô, cô dùng hết khí lực còn lái đá vào giữa hai chân hắn, đau đến mức cú đấm vào mặt cô bị lệch đến vai cô, sức lực cô không con, bị đẩy một cái, cơ thể cô hướng về phía sau, ngã xuống sông.

Ầm một tiếng, dòng nước lạnh bao lấy cô, Sở Mộ Nhiễm không biết bơi, hai tay bắt đầu đập vào nước, không biết lại tóm lấy cái gì đó cứng rắn, có chút rỉ sét, cô lập tức gắt gao bám lấy.

Ẩn mình trong bóng tối, Sở Mộ Nhiễm cắn răng, gắt gao chống đỡ.

Đây chính là đường sống duy nhất của cô.

Đầu ốc nhanh chóng hoạt động. Cô biết mình không thể im lặng mãi được, Chu Cường sẽ nghi ngờ và có thể sẽ xuống nước tìm và giết cô.

Sở Mộ Nhiễm dùng tay đập nước mạnh mẽ, dần dần nhẹ đi, ngày càng nhẹ đi và cuối cùng là tĩnh lặng…giống như cô đã chìm xuống.

Vài phút sau, cô mơ hồ nghe thấy Chu Cường chửi bới với ai đó, có thể là ông ta đang gọi điện thoại, khoảng cách khá xa nên cô cũng không nghe rõ hắn ta đang gọi cho ai, cũng không biết nói cái gì.

Sau đó cô nghe thấy tiếng động cơ xe rời đi, thật may hắn đã đi rồi.

Cô không biết bơi, còn đang bị thương, không thể nào tự bơi vào bờ.

Ánh mắt đã quen dần với bóng tối, cô phát hiện thanh sắt cô bám vào được kết nối với chân cầu, nếu cô cứ một mực bám vào, dù không biết bơi cũng sẽ có cơ hội sống sót.

Sở Mộ Nhiễm phát hiện túi đeo trên người vẫn còn, không có bị rơi mất, có nghĩa là điện thoại của cô vẫn còn.

Trời đúng là không tiệt đường sống của cô.

Vừa rồi tín hiệu không có có lẽ do xe của Chu Cường có thứ gì đó chặn tín hiệu di động của cô, bây giờ xe ông ta đi rồi, cô có thể liên lạc bình thường.

Lúc này, tiếng chuông điện thoại của cô vang lên, cũng may Cố Minh Dạ mua cho cô một chiếc điện thoại tốt, chống nước, cho nên ngâm ướt cũng không có ảnh hưởng.

Sở Mộ Nhiễm một tay nắm lấy thanh sắt, một tay chật vật lấy điện thoại từ túi ra, cô cầm thật chặt, sợ rơi xuống nước lạc mất.

Cũng may điện thoại có dây đeo, cô nhanh chóng đeo nó vào cổ mới cảm thấy nhẹ nhõm.

Nhìn vào màn hình, là Cố Minh Dạ.

“Nhiễm Nhiễm, bây giờ em đang ở đâu?”

“A Dạ, A Dạ…” - nghe được giọng nói lo lắng của anh, nước mắt Sở Mộ Nhiễm trào ra, cô vô tình hét lên cách gọi thân mật mà cô chưa từng gọi trước kia, cô thật sự không biết mình ở nơi nào.

“Em bây giờ đang ở đâu? Em sao rồi, có phải là có chuyện gì xảy ra không? Em mau nói cho anh biết?”

Sở Mộ Nhiễm nghẹn ngào: “Em…em kiểm tra bản đồ sẽ nói anh biết em ở đâu… Là Chu Cường muốn giết em, ông ta đưa em đến nơi này, trong xe ông ta còn có khóa sóng, em không liên lạc với anh được… Em…em cướp vô lăng của ông ta, xe đâm mạnh…em văng từ trong xe ra ngoài…A Dạ, em cảm thấy mình không thể kiên trì được bao lâu nữa…anh hãy đến với em nhanh lên… em sẽ gửi anh địa điểm, ngay lập tức gửi…”

Vừa kích động vừa sợ, Sở Mộ Nhiễm nói ngắt quãng. Nhưng Cố Minh Dạ nghe xong liền hiểu ngay lập tức.

Bởi vì hiểu rõ, sắc mặt của anh càng thêm âm trầm đáng sợ.

“Nhiễm Nhiễm, nghe anh nói, bây giờ em hãy cố gắng chăm sóc mình thật tốt, không cần gửi vị trí cho anh. Điện thoại của em đã có tín hiệu, anh đã biết vị trí của em, anh sẽ đến với em ngay, em ngoan ngoãn chờ anh, có biết không?”

“A Dạ, em sợ em không kiên trì nổi. Em bị ngâm trong nước, một thân toàn vết thương. Em sợ mình không giữ nổi thanh sắt để sống sót, nếu trượt tay, em không biết bơi…em sẽ phải chết… A Dạ, nếu như em chết, anh nhất định phải báo thù cho em, đừng tha cho bọn người Chu gia, cũng không được tha cho Sở Ngọc Diệp.”

Nghe cô nói, Cố Minh Dạ tức giận hét lên: “Sở Mộ Nhiễm, em chết thì sao anh phải trả thù cho em, em thấy anh có nhiều thời gian lắm sao? Đồ ngốc, nếu muốn báo thì thì không được chết, em phải tự mình làm.”

“Nhưng mà…”

“Không có nhưng mà, Sở Mộ Nhiễm, anh không cho phép em chết, không cho phép! Em có nghe thấy không?” - Cố Minh Dạ gầm lên trong điện thoại bằng một cảm giác thống khôi

“…được.” - Sở Mộ Nhiễm gật đầu đáp.

Cô cũng không muốn chết, nhưng cô biết thật sự rất khó kiên trì.

“Sở Mộ Nhiễm, anh không có đùa em, em tốt nhất sống sót cho anh! Nếu em dám chết, anh sẽ không đối phó Chu gia, ngược lại còn cho bọn chúng sống thật tốt để trả thù em không chịu trách nhiệm mà tùy hứng chết đi, em có nghe thấy không? Đừng nói với anh rằng em không thể kiên trì, Sở Mộ Nhiễm, không thể cũng phải làm, em phải kiên trì cho anh.”

Sở Mộ Nhiễm: “…”

Sau đó, cô nghe thấy giọng nói của Cố Minh Dạ dịu lại, thật thấp, gần như là cầu xin: “Nhiễm Nhiễm, hứa với anh, nhất định phải kiên trì, anh…anh không thể sống thiếu em… Nhiễm Nhiễm, tuyệt đối không thể.”

Sở Mộ Nhiễm cắn môi: “Em hứa…em không nói với anh nữa, em phải nghĩ biện pháp để sống, anh nhanh đến cứu em, có nghe thấy không?”

Sở Mộ Nhiễm cảm thấy đầu óc choáng váng, như sắp ngất đi, sợ không còn kiên trì được nữa.

“Được, đợi anh.” - Cố Minh Dạ nặng nề đáp.

Sau khi cúp điện thoại, Cố Minh Dạ trầm giọng hỏi: “Ở đâu?”

Giang Lâm không lái xe, người lái xe là Giang Lãng.

Giang Lâm ngồi ở ghế phụ nhìn vào màn hình ipad sợ hãi nói: “Cách đây 40km, tính vào vận tốc hiện tại của chúng ta, khoảng 35-40 phút nữa sẽ đến.”

“Sao lại lâu như vậy?” - Cố Minh Dạ nhíu mày.

“Hiện tại là đang ở nội thành, tốc độ cho phép là 50km/h, nhưng có thêm giao lộ phải dừng đèn giao thông, cho là 35 phút chính là thời gian nhanh nhất.”

“Trong tình huống này, cậu còn nói với tôi về tốc độ tối đa, về đèn giao thông, đầu óc cậu có vấn đề à?” - Cố Minh Dạ lập tức hét lên.

Giang Lâm: “Tôi…”

“Cô ấy sắp chết, cậu không nghe thấy sao, cô ấy nói cô ấy sắp chết.” - Hô hấp của anh đột nhiên nặng nề, Cố Minh Dạ tức giận đến mức mặt đen như đáy nồi, hung hăng trừng mắt nhìn Giang Lâm, trầm giọng mắng Giang Lãng: “Tăng tốc cho tôi, 100km/h.”

“Cố tổng, đây thât sự không phải là lỗi của tôi, đó là chính ngài đã nói dù có chuyện gì xảy ra cũng không vi phạm điều lệ luật pháp.” - Giang Lâm đau đớn biện minh: “Cố tông, tôi thật sự chỉ phục tùng mệnh lệnh của ngài.”

Hắn thật sự quá oan uổng.

Nhớ ngày đó Cố Minh Dạ bị thương nặng, máu chảy rất nhiều từ vết thương khắp cơ thể.

Bác sĩ quân y nói phải đưa anh đến bệnh viện càng sớm càng tốt, nếu không rất có thể chết trên đường. Tuy nhiên xe chạy trong thành phố, nhưng anh vẫn không cho họ vượt đèn đỏ hay chạy quá tốc độ, cái quái gì phải tuân thủ quy định.

Lúc đó mọi người khuyên anh, anh ta đã nói gì?

Anh nói: “Quy định pháp luật đặt ra để làm gì? Định ra rồi để không tuân theo sao? Thân là một quân nhân, phải nghiêm chỉnh tuân thủ quy định, không được quá phận.”

Còn bây giờ, anh ta đang nói cái gì vậy?

“Cố thiếu, xác định tăng tốc?” - Giang Lãng cũng có chút kinh ngạc.

Hắn đối với Cố Minh Dạ cũng hiểu rõ, Sở Mộ Nhiễm trong lòng lão đại cực kỳ quan trọng, nhưng không nghĩ đến vì cô ấy mà thay đổi đến mức này.

Giang Lâm cũng bối rối nhìn Cố Minh Dạ.

“Bớt nói nhảm, dừng xe.” - Ánh mắt Cố Minh Dạ trở nên lạnh lùng, càng lúc càng mất kiên nhẫn.

Giang Lãng phanh gấp, chiếc xe phát ra tiếng kêu chói tai, rất nhanh dừng ở ven đường.

Cố Minh Dạ nhanh chóng lôi Giang Lãng từ ghế lái kéo ra, tự mình ngồi vào. Cho xe chạy đi, anh dùng hành động thực tế nói cho hai anh em họ Giang rằng, anh ấy không quan tâm bất cứ thứ gì khác.

Trong nháy mắt, chiếc xe lao đi như một con hổ.

Sắc mặt Cố Minh Dạ tối sầm, đôi mắt sắc như dao găm.

Trong lòng anh lo lắng giống như một cơn sóng lớn, từng giây không ngừng đâp vào trái tim mạnh mẽ của anh, lúc này anh không thể tỉnh táo được.

Trước kia còn nói dù núi thái sơn có sụp đổ trước mặt cũng không sợ, tất cả chỉ là dĩ vãng.

Anh không thể nào tưởng tượng được, cô gái nhỏ bé xảo quyệt và tính khí nóng nảy mang theo một thân vết thương bị ngâm trong nước sẽ ra sao, toàn bộ vết thương bị ngâm trong nước sẽ nhanh dẫn đến cái chết.

Chỉ cần nghĩ đến, anh cảm thấy lồng ngực mình như nghẹn lại, như có dung nham nóng rực trong lòng.

……

“Cố tổng, trước mắt là một cây cầu, căn cứ vào vị trí của điện thoại Sở tiểu thư, chính là ở đây.” - Giang Lâm nhìn vào ipad báo cáo.

Dưới nước.

Cố Minh Dạ đột nhiên nghĩ đến điều này.

“Sông này có rộng không?” - Anh trầm giọng hỏi.

“Sộng rộng 800 mét.” - Giang Lâm nói: “Nếu Sở tiểu thư ở trong nước, chúng ta nên tìm vị trí của cô ấy trước, sau đó tìm cách cứu cô ấy lên. Như vậy vừa tiết kiệm sức lực và tiết kiệm thời gian.”

Cố Minh Dạ dừng xe lại, anh nhảy xuống xe, anh nhìn xuống dưới liền nhìn thấy một đốm sáng ở trụ cầu, giống như đèn pin đi kèm với điện thoại di động.

Chính nơi đó.

Cô ấy chính là ở nơi đó.

Lúc này, không kịp suy nghĩ tính toán về thời gian và sức lực, đôi mắt Cố Minh Dạ tối sầm lại, không chút suy nghĩ ngay lập tức nhảy xuống nước.

Anh lao xuống dòng nước lạnh gia xác định phương hướng và nhanh chóng bơi về phía Sở Mộ Nhiễm.

Giang Lâm và Giang Lãng nhìn nhau một cái, rất sáng suốt dừng lại trên bờ.

Giang Lâm suy nghĩ liền quay lại xe chuẩn bị. Giang Lãng vẫn đứng ở trên bờ đề phòng có chuyện gì ngoài ý muốn xảy ra.

Càng đến gần, càng nhìn thấy rõ tình cảnh của Sở Mộ Nhiễm, hai mắt Cố Minh Dạ càng đỏ hơn.

Giống như Sở Mộ Nhiễm nói, cô thật sự không kiên trì được nữa nên đã nghĩ ra cách dùng dây đeo của túi xách để buộc cổ tay mình vào thanh sắt. Cổ tay trắng nón của cô đã hằn lên vết đỏ, toàn bộ cánh tay của cô treo lơ lửng trên không trung để giữ lấy thân thể cô.

Vì cánh tay của cô lộ ra trên mặt nước nên chỉ cần nhìn thoáng qua Cố Minh Dạ có thể thấy rõ cánh tay trắng nõn nà của cô đầy những vết cắt, nhìn thấy liền giật mình.

Lúc này, Cố Minh Dạ vô cùng đau lòng, vừa vui mừng vì tình khí quật cường không chịu thua của cô gái nhỏ của anh.

Bơi đến bên cạnh Sở Mộ Nhiễm, Cố Minh Dạ một tay đỡ lấy cô, một tay vuốt ve gò má tái nhợt của cô, ánh mắt u sầu…

Gương mặt của cô lạnh như băng, không có chút nhiệt độ.

Cố Minh Dạ sợ hãi, là anh đã đến chậm sao? Trái tim anh hung hăng co rút lại.

“Nhiễm Nhiễm, Nhiễm Nhiễm.”

Anh nhẹ nhàng gọi tên cô, nhưng không có tiếng trả lời.

Tay run run, Cố Minh Dạ đem ngón tay đặt vào mũi Sở Mộ Nhiễm, cuối cùng cũng cảm nhận được một hơi thở mỏng manh quấn lấy ngón tay anh, hơi thở kia giống như nắm lấy trái tim anh, phút chốc trở nên nhẹ nhõm.

Nhưng mà, càng lúc lại càng khiến anh tức giận.

Đôi mắt phượng sâu thẳm và đen tối của Cố Minh Dạ đã được bao phủ bởi đôi mắt đỏ ngầu, dưới ánh sáng yếu ớt của điện thoại di dộng, sát khí của anh giống như bước ta từ địa ngục, vô cùng đáng sợ.

Không tiếp tục gọi Sở Mộ Nhiễm nữa, anh rút con dao găm trong người, cắt đi dây trói của Sở Mộ Nhiễm, nhanh chóng ôm lấy cô trong lòng và bơi lên bờ.

Lên bờ, Cố Minh Dạ nhanh chóng ôm lấy Sở Mộ Nhiệm đi về phía xe, thậm chí không thèm xỏ lại giày.

“Lão đại, để tôi ôm Sở tiểu thư…” - Giang Lãng vội vàng đuổi theo nói.

Theo hắn quan sát, lão đại đã bơi một đoạn rất dài, con ôm theo Sở tiểu thư, dù sức khỏe có tốt đến mấy, cũng tiêu hao rất nhiều sức lực.

“Không cần.” - Cố Minh Dạ tiếp tục đi.

Giang Lãng cũng là hiểu, nếu người xảy ra chuyện là người hắn yêu, hắn sẽ không muốn rời xa cô gái đó dù chỉ một giây, huống hồ là để người khác ôm lấy.

Cố Minh Dạ đi đến xe, Giang Lâm làm trợ lý mấy năm đã lộ rõ sự hiểu biết.

Khăn sạch, chăn len mỏng, quần áo sạch sẽ được gấp sẵn để ở ghế sau, trong xe đã bật điều hòa, nhiệt độ đã lên đến 30 độ, cao hơn nhiều so với nhiệt độ bên ngoài.

Nhìn thấy sự sắp xếp này, Cố Minh Dạ toàn thân lạnh lẽo đã dịu đi một chút.

Cố Minh Dạ nhanh chóng đưa Sở Mộ Nhiễm lên xe, nhanh chóng cởi bộ quần áo ướt sũng trên người cô, ôm lấy cơ thể lạnh lẽo kia, nhìn những vết thương khắp cơ thể cô, trong lòng đau đớn không tả được.

Giọng nói Cố Minh Dạ lạnh lùng vang lên, ra lệnh cho Giang Lâm ngồi ở phía trước: “Hỏi một chút, đã tìm được tin tức của Chu Cường chưa, tôi muốn nhìn thấy ông ta trong đêm nay.”