Không Thể Kiềm Chế Trước Em

Chương 79: Tình Thế Nguy Hiểm




Sở Mộ Nhiễm ngồi ở sô pha nghỉ ngơi, vừa ăn hoa quả, vừa xem ti vi, không ngờ lại nhận được cuộc gọi của Hà Cẩm Thu.

“Tìm tôi có chuyện gì?” - Sở Mộ Nhiễm bắt máy.

“Mẹ nghe nói Cố phu nhân đến tìm con? Sao con có thể không nghĩ tới thân phận của bà ấy mà cứng rắn với bà ấy như vậy?”

“Tôi không cứng thì phải làm sao? Chẳng lẽ bà ta bảo tôi cút thì tôi phải cút, bảo tôi đi chết thì tôi phải ngoan ngoãn đi chết?”

Hà Cẩm Thu cảm thấy mình nói chuyện hơi cứng, lập tức thay đổi kế sách: “Thôi bỏ đi, bây giờ Cố Minh Dạ đã không còn nữa, mẹ chỉ muốn con làm hài lòng mẹ chồng, nếu con không làm được, sẽ chẳng nhận được thứ gì từ Cố gia.”

Sở Mộ Nhiễm trầm mặc không đáp.

Bên kia nghe thấy một tiếng ho khan, Hà Cẩm Thu lại nói: “Lâu rồi chúng ta không gặp, con về ăn cơm một bữa đi, ba của con cũng muốn gặp con một lần.”

Sở Mộ Nhiễm nhíu mày, không muốn đi: “Tôi sẽ xem lại.”

“Xem cái gì mà xem, mẹ sẽ bảo tài xế đến đón con. Ngày mai sẽ đi công tác ở nước M. Lần này có dự án quan trọng, không biết là phải đi mấy tháng, không lẽ cha con lại nửa năm không thấy nhau, cái này không thể được.”

Sở Mộ Nhiễm: “Sao ba lại đi nước M, không để người khác đi được sao? Ông ấy dù sao tuổi cũng đã cao rồi.”

“Chúng ta cố gắng làm việc không phải vì để lại chút giản cho con sao, cho nên bộ xương già này phải liều mạng làm việc. Được rồi, một chút tài xế sẽ đến Giang Sơn đón con, chuẩn bị đi.”

Nói xong, Hà Cẩm Thu ngắt máy, không cho Sở Mộ Nhiễm từ chối.

Dù cô không muốn đến Sở gia, nhưng khi nghe nói Sở Vân Quốc muốn đi nước M, cô lại muốn đến đó để thăm dò một chút.

Nói không chừng, có chút liên quan đến Cố Minh Dạ. Nhưng trước mắt, cô cần phải bàn bạc với Giang Lâm.

…….

Sở gia.

“Cố phu nhân khi nào sẽ đến?” - Sở Vân Quốc hỏi.

“Cố phu nhân sẽ không đến đây, lúc đó tài xế sẽ lái xe đến bệnh viện, Cố phu nhân noi sẽ gặp chúng ta ở bệnh viện.” - Hà Cẩm Thu có chút do dự: “Lão Sở, ông nói chuyện này chúng ta chọn có đúng không?”

“Chuyện gì?”

“Lưu lại đứa bé của Tiểu Nhiễm, tuy rằng bây giờ chúng ta không thu được cái gì, nhưng đứa bé đó là huyết thống của Cố Minh Dạ, chắc chắn Cố gia sẽ không thể bỏ mặc, nói không chừng còn là người thừa kế của Cố gia. Bây giờ chúng ta phá bỏ đứa bé, có thể thu về mấy chục tỷ, nhưng nói không chừng là lỗ vốn.”

“Tiếc cái gì mà tiếc, nếu dưỡng ra một đứa nghịch tử như mẹ nó, về sau lại càng không tốt, càng phiền phức.”

“Nhưng…”

“Được rồi, ra ngoài đi, tôi xử ký công việc.” - Sở Vân Quốc không kiên nhẫn phẩy tay.

Hà Cẩm Thu đi ra ngoài, Sở Vân Quốc trong nháy mắt mang theo nụ cười nham hiểm và lạnh lùng.

Ông ta đã nhận được tin báo, Cố Minh Dạ còn sống, chốn như chuột ở nước M, nếu đứa bé trong bụng Sở Mộ Nhiễm xảy ra chuyện, hoặc bào thai sắp chào đời kia sẽ bị lấy nội tạng, hoặc cái gì đó… để xem Cố Minh Dạ đó sẽ nhịn được bao lâu.

Phá hư chuyện của ông ta quá nhiều lần, Cố Minh Dạ phải chết.

Ông ta hận những thứ liên quan đến Cố Minh Dạ đến tận xương tủy.

…….

Sở Mộ Nhiễm thay quần áo xong, còn chưa bàn bạc xong với Giang Lâm thì đã nghe tiếng dì Trần ở dưới lầu: “Sở tiểu thư, tài xế của Sở gia đã tới cửa rồi, cô bây giờ chuẩn bị đi ra ngoài sao?’

“Du Kỳ Phong tới chưa?” - Sở Mộ Nhiễm vừa đi vừa hỏi.

Cô đến Sở gia, nhưng sẽ không đi một mình, vì sự an toàn của bản thân cô phải kéo Du Kỳ Phong đi cùng.

Không phải anh ta nói Cố Minh Dạ giao phó anh ta phải chăm sóc cô sao?

Dì Trần nói: “Du thiếu vẫn chưa đến.”

“Vậy dì gọi Du Kỳ Phong đi, tôi sẽ đi xe của anh ta ra ngoài.”

“Còn Sở gia…”

“Bọn họ muốn chờ thì cứ chờ đi.” - Sở Mộ Nhiễm thản nhiên nói.

Cô tất nhiên sẽ không ngồi xe của Sở gia, mới không dám đem mạng của mình đùa giỡn vậy được.

Bên biệt thự Du Kỳ Phong báo lại, Du Kỳ Phong đã quay về Du gia có việc gấp.

Sở Mộ Nhiễm hơi nhíu mày, chẳng lẽ lại trùng hợp Du gia lại gọi Du Kỳ Phong trở về, chẳng lẽ bệnh tình của Du Thanh Lâm có chuyển biến?

Lúc này, Sở Mộ Nhiễm trực tiếp gọi cho số cá nhân của Du Kỳ Phong.

Bên kia rất nhanh nhận cuộc gọi, hình như đang lái xe.

“Du thiếu, nhà anh có việc gấp à?”

“Ừ… cũng không phải, chỉ là cần tôi về xử lý một chút là được.” - Du Kỳ Phong nói lớn: “Ở bên này tôi cần nữa giờ để xong việc, em đến Sở gia trước, tôi xong việc sẽ chạy đến Sở gia với em ngay, được không?”

“Anh sẽ tới kịp sao?”

“Tới kịp, tới kịp, nữa giờ dư xài, tôi nhất định sẽ không tới trễ.” - Du Kỳ Phong cam đoan.

Mấy ngày nay hắn đều không được gặp Sở Mộ Nhiễm, dù là gặp cũng không làm được gì, nhưng không gặp liền ăn không ngon ngủ không yên, tâm trạng trống rỗng.

Vì lần này được cùng cô ra ngoài, hắn tự nhiên sẽ không thể nói không được.

Sở Mộ Nhiễm vẫn có chút lo lắng: “Vậy… nếu không thì tôi xem lại một chút.”

“Sao vậy?” - Du Kỳ Phong lo lắng hỏi.

“Không có anh bên cạnh, tôi lo đến lúc đó có chuyện gì đó xảy ra, một mình tôi không ứng phó nổi. Một mình tôi tôi không sợ, nhưng mà đứa bé…”

“Em yên tâm, tôi nhất định sẽ chạy đến kịp với em.”

“Vậy…được…”

Chủ yếu, Hà Cẩm Thu nhắc đến chuyện Sở Vân Quốc muốn đi công tác ở nước M, cô muốn đi thăm dò một chút, nếu thật sự có liên quan đến Cố Minh Dạ, cô sẽ nhờ Giang Lâm truyền tin cho anh ấy, để anh ấy đề phòng một chút.

“Dì Trần, dì đi chuẩn bị xe giúp tôi, tôi sẽ ngồi xe của chúng ta ra ngoài.”

Dì Trần có chút lo lắng: “Hôm nay tài xế nghỉ phép, chúng ta không có người lái xe.”

Sở Mộ Nhiễm luôn có trực giác bất an, nhưng lại nghĩ Sở gia cũng không ngu ngốc đến mức động thủ với cô trên xe.

Ngồi trên xe, Sở Mộ Nhiễm liếc nhìn sóng điện thoại trên xe, không bị khóa sóng như lần Chu Cường bắt cóc cô.

Chiếc xe nhanh chóng lái đi, hướng về phía trung tâm.thành phố, Sở Mộ Nhiễm cũng không nghĩ nhiều.

Lúc sau, chiếc xe đột ngột rẽ vào ngã tư, hướng đó khác với hướng đi vào Sở gia, không biết sẽ đi đâu.

“Này, anh có đi sai đường không?” - Sở Mộ Nhiễm trực tiếp hỏi.

Người tài xế có vẻ rất trầm mặc, lạnh lùng nói: “Không.”

“Vậy anh chở tôi đi đâu, không phải đến Sở gia?”

“Không phải.”

“Đi đâu?”

Lần này, hắn ta không đáp.

Sở Mộ Nhiễm cắn răng, dùng điện thoại chụp lại gương mặt tài xế gửi cho Du Kỳ Phong, ngay trước mặt tài xế ngay lập tức gọi cho Du Kỳ Phong: “Du Kỳ Phong, anh tới ngay được không?”

“Sao vậy?”

“Nơi này có gì đó không đúng, anh tới ngay lập tức được không?” - Giọng cô vô cùng khẩn trương: “Tôi không biết tài xế Sở gia đang đưa tôi đi đâu.”

“Tôi… được rồi, tôi lập tức tới, lập tức.”

Bên Du Kỳ Phong không biêt đang bận rộn cái gì, đầu bên kia phong phanh nghe được tiếng mắng chửi kèm theo tiếng khóc, nhưng rất nhanh anh ta đã tìm được một nơi yên tĩnh.

“Tiểu Nhiễm, chờ một chút, tôi lập tức tới tìm em.”

“Ừm.” - Sở Mộ Nhiễm khẩn trương, không nhin được thúc giục: “Nhanh lên, Du thiếu, anh làm ơn nhanh lên.”

Bàn tay cô vô thức siết chặt điện thoại.

Cô ngước mắt nhìn tài xế, hắn ta không có chút tâm tình biến hóa nào, tâm cô càng chìm xuống.

Sở Vân Quốc.

Hà Cẩm Thu.

Bọn họ đang muốn làm cái gì?

……

Rất nhanh, chiếc xe lái đến một phòng khám nhỏ hẻo lánh, tài xế xuống xe, mở cửa xe bên cạnh cô, lạnh lùng nói: “Nhị tiểu thư, chúng ta đến rồi, xuống xe đi.”

Sở Mộ Nhiễm ngước mắt nhìn, vượt qua bả vai hắn, thấy được Trần Ngọc Hi và Hà Cẩm Thu.

Sở Mộ Nhiễm cắn răng, ngay lập tức nghũ đối sách, cuối cùng, phải dụng biện pháp trực tiếp nhất.

Cô trực tiếp lấy con dao găm chuẩn bị sẵn trong túi ra. Con dao sắc bén khiến người ta thoạt sợ hãi, tên tài xế tránh đi, Sở Mộ Nhiễm bước xuống, ánh mắt hung ác và tự vệ.

“Này, con có ý gì vậy, sao lại đề phòng chúng ta như vậy, chẳng lẽ chúng ta lại làm hại con sao?” - Hà Cẩm Thu nhìn thấy dao thì sợ hãi, hận không thể giật lấy con dao từ trong tay cô.

Sở Mộ Nhiễm lùi lại một bước, nhếch môi cười lạnh: “Vậy phiền Sở phu nhân nói cho tôi biết, nếu bà không muốn làm hại tôi thì mang tôi đến đây làm gì?”

Hà Cẩm Thu nói không nên lời.

Sở Mộ Nhiễm càng mỉa mai hơn: “Hay xu hướng ở Giang thành đã thay đổi, không hẹn gặp ở nhà hàng hay quán cafe, cũng không dạo phố xem phi, liền đổi thành hẹn nhau ở phòng khám tư không giấy phép để tâm sự chuyện gia đình?”

Hà Cẩm Thu: “…”

Cố phu nhân lên tiếng: “Hôm nay tôi mời cô đến đây để muốn trả tiền chữa trị cho cô, đem cô và Cố gia chấm dứt mọi thứ liên quan.”

“Ồ, vậy bà muốn gì?” - Sở Mộ Nhiễm hỏi.

Trần Ngọc Hi cười lạnh, liếc nhìn bụng Sở Mộ Nhiễm: “Còn không phải là nghiệt chủng trong bụng cô sao? Mặc dù đã bảy tám tháng, nhưng phá bỏ cũng không phải là không thể.”

Nói xong, bà ta liền hướng về phía sau quát: “Sao còn đứng đó, mau đưa Sở nhị tiểu thư đi vào phòng khám, để bác sĩ xử lý thật sạch sẽ.”

“Vâng.”

Từ trong phòng khám, ba người đàn ông cao lớn chạy ra, hung hăn muốn tóm lấy Sở Mộ Nhiễm.

Cô cầm con dao găm trong tay, đừa về phía ba người đàn ông: “Nếu các người dám lại gần, đừng trách dao tôi vô tình, tôi không có đùa đâu.”

Ba người đàn ông xem thương nữ nhân yếu đuối, lập tực nhào tới.

Sở Mộ Nhiễm vung dao, hung hăn gạch trên tay hắn một đường, máu chảy thành dòng, hắn ta đau đến cắn răng.

Đôi mắt đen láy trong veo của Sở Mộ Nhiễm kiên định, không chút sợ hãi: “Các người rút lui, tôi sẽ không làm bị thương các người, các ngưòi còn dám động thủ, tôi không những không sợ, còn sẽ cho các người mấy nhát dao.”

Hôm nay cô bị Hà Cẩm Thu lừa, cô không thể để con mình gặp rắc rối vì sự ngu ngốc của mình… nếu điều đó xảy ra, cô không biết cô sẽ làm ra sự tình gì.

Trần Ngọc Hi gầm lên: “Lũ vô dụng, một người phụ nữ cũng không bắt được, tôi cho các người năm phút để bắt cô ta vào phòng phá thai, bằng không các người mau cút hết.”

Nghe vậy, ba tên đàn ông không còn e sợ mà bắt đầu tấn công Sở Mộ Nhiễm một cách hung hãn…

Sở Mộ Nhiễm nắm chặt con dao găm mà Cố Minh Dạ cho cô phòng thân, vận dụng tất cả những gì Cố Minh Dạ đã dạy cô mấy tháng để đối phó với ba tên này. Cô ra đòn quyết liệt và dứt khoát, ngay sau đó cô đã tạo ra nhiều vết cắt trên tay và cơ thể ba người bọn chúng, mỗi một vết đều rất sâu.

Sở Mộ Nhiễm cũng thở không ra hơi.

Hà Cẩm Thu sợ hãi run rẩy nói với Trần Ngọc Hi: “Cố phu nhân, hay là… hay là thôi đi. Tiểu Nhiễm nhà chúng tôi cũng không phải người xấu gì, đứa bé sinh ra cũng không quá tệ. Cố thiếu đi rồi, lưu lại một đứa con cũng rất tốt…”

Bà ta còn chưa nói xong, Trần Ngọc Hi đã liếc một cái, cười nửa miệng: “Sao vây, bà đau lòng cho con gái ruột à? Trước kia sao tôi không thấy bà đối tốt với nó? Không phải chỉ nghĩ đến con gái nuôi của mình thôi sao?”

“Tôi…tôi…”

Thật ra bà ta không có quan tâm tới Sở Mộ Nhiễm, chỉ không muốn rắc rối mà thôi.

Suy cho cùng, đứa bé bảy tháng tuổi hơn, cũng là một mạng người.

Trần Ngọc Hi lạnh lùng nói: “Tôi dừng tay, Sở gia các người có ói ra 8

50 tỷ được không? Coi như bà đồng ý, Sở Vân Quốc cũng không đồng ý.”

Hà Cẩm Thu cúi đầu, nhìn đi chổ khác, giả vờ nhưng mình vừa rồi không có ý kiến gì.

Sở Mộ Nhiễm kiên trì hồi lâu, dần dần mất đi sức lực. Cô sợ mình bị mang vào phòng phẫu thuật, không cứu được con mình, cô tin rằng Trần Ngọc Hi thật sự làm ra điều ác độc.

“Sở tiểu thư.”

Một giọng nói quen thuộc, hai mắt Sở Mộ Nhiễm sáng lên.

Dì Trần vội vàng chạy tới, mồ hôi đầm đìa, nhìn thấy Sở Mộ Nhiễm đang bị bao vây, không nói lời nào, vội vàng chạy tới xông vào trận chiến để bảo hộ Sở Mộ Nhiễm.

Có dì Trần tới, ba người đàn ông bị đánh thê thảm.

Trần Ngọc Hi đang đắc ý, lúc này lại tức giận nói: “Bà Trần, bà là hạ nhân của Cố gia, không phải người của Sở Mộ Nhiễm thuê, hãy nhớ rõ thân phận của bà.”

Dì Trần không thèm nhìn: “Tôi là người do Cố thiếu thuê, tôi không liên quan gì tới bà, Cố phu nhân. Nếu bà không thích việc tôi làm, bà có thể đi tìm Cố thiếu nói chuyện này.”

“Bà đang rủa tôi chết?” - Trần Ngọc Hi phát hỏa.

Dì Trần cũng không quan tâm: “Sở tiểu thư, chúng ta quay về thôi.”

“Ừm.”

Sở Mộ Nhiễm thở hổn hển, tựa người và người dì Trần, cuối cùng cũng thả lỏng.

Không ngờ, lúc dì Trần đỡ cô quay người đi, Trần Ngọc Hi như mất trí lao tới chổ họ, dùng sức đẩy ngã họ xuống đất, Sở Mộ Nhiễm cùng dì Trần đều mất thăng bằng ngã xuống đất.

“Sở tiểu thư.”

Dì Trần vội vàng bật dậy, muốn đỡ Sở Mộ Nhiễm nhưng không kịp, vẫn trực tiếp ngã xuống đất, mặc dùng bụng không chạm đất, nhưng khiến cô rất hoảng sợ.

Cơn đau bụng kéo tới.

Sở Mộ Nhiễm ôm bụng bằng đôi tay trầy xướt, cơn đau thấu tim gan truyền đi khắp cơ thể và tâm trí.

Hơi nóng dồn dập, hạ thân thấm ướt vệt nước càng khiến cô run rẩy.

“Dì Trần…” - Sở Mộ Nhiễm run rẩy, nước mắt lưng tròng: “Mau gọi cấp cứu, tôi cần phải đến bệnh viện gấp.”

Dì Trần nhanh chóng gọi cấp cứu.

Bên này Trần Ngọc Hi không ngờ chính mình lại dễ dàng thành công như vậy. Một lúc lâu nhìn chằm chằm, bà ta đột nhiên ra lệnh cho mọi người nhanh chóng rời đi.

Thấy tình hình không ổn, Hà Cẩm Thu cũng bỏ chạy.

“Dì Trần, có thể không đợi được xe cấp cứu, mau gọi một chiếc xe, chúng ta đi bệnh viện gần nhất.”

“Được, được.” - Dì Trần gật đầu.

Đúng lúc bà đỡ Sở Mộ Nhiễm đi về phía trước, một chiếc ô tô quen thuộc lao tới, khuôn mặt dì Trần đột nhiên mừng rỡ: “Sở tiểu thư, là xe của Du thiếu, ngài ấy tới.”

Sở Mộ Nhiễm đưa mắt nhìn thấy Du Kỳ Phong từ trên xe bước xuống, lập tức trên môi nở nụ cười.

“Chuyện gì xảy ra?”

Du Kỳ Phong vừa xuống xe liền thấy Sở Mộ Nhiễm sắc mặt trắng bệt, trán đổ đầy mồ hôi, lập tức tim gan phèo phổi liền lộn lên, nhanh chóng chạy tới.

“Đừng hỏi, hãy mau đưa tôi đến bệnh viện.” - Sở Mộ Nhiễm nắm lấy tay áo Du Kỳ Phong: “Du thiếu, nhanh lên.”

Du Kỳ Phong nhìn thấy bộ dạng này của cô, hóc mắt lại đỏ lên.

Ngay lập tức bế Sở Mộ Nhiễm lên đi về phía xe, cẩn thận đặt cô xương bên cạnh xe.

Cô không biết anh ta muốn làm gì, chỉ thấy anh ta bắt đầu cởi áo khoác.

Xe thể thao khó ngồi, Du Kỳ Phong sợ cô ngồi không thoải mái, cẩn thận cởi áo đăt lên ghế phụ, bế cô đặt cô vào để cô thoải mái nhất.

Dù đau bụng kịch liệt, nhưng cử chỉ quan tâm ân cần của Du Kỳ Phong cũng khiến cô cảm thấy an ủi.

“Cảm ơn anh, Du thiếu.” - Cô nhẹ nhàng nói.

“Đừng cảm ơn tôi.” - Du Kỳ Phong hối hận: “Nếu như tôi không đến muộn, em đã không xảy ra chuyện gì.”

Nếu không phải vì an nguy của Sở Mộ Nhiễm, anh hận không thể hung hăng đấm vào tay lái mà phát tiết.

Xe thể thao chỉ có hai chổ ngồi, Du Kỳ Phong mang Sở Mộ Nhiễm đến bệnh viện trước. Dì Trần chỉ có thể đón xe đuổi theo, khi tới nơi, Sở Mộ Nhiễm đã được đẩy vào phòng cấp cứu.

“Bác sĩ nói thế nào?” - Dì Trần chạy vào liền hỏi Du Kỳ Phong.

Trong lòng bà cũng ân hận, hận mình không đi theo Sở Mộ Nhiễm sớm hơn.

Du Kỳ Phong mệt mỏi lắc đầu: “Bác sĩ nói mất máu quá nhiều, tình huống không lạc quan, họ sẽ cố gắng hết sức.”

…….

Cố gia.

Trần Ngọc Hi về nhà, nhanh chóng chạy lên lầu, ngay cả Cố Minh Hòa ngồi ở ghế sô pha cũng không nhìn thấy, bộ dạng lo sợ như muốn chạy trốn khiến Cố Minh Hòa cau mày.

Chắc chắn đã xảy ra chuyện gì đó.

Vợ chồng nhiều năm, ông cũng không thể bỏ mặc được, nhanh chóng đứng lên đi theo.

Cửa phòng bị khóa, Cố Minh Hòa gọi mấy lần không có người đáp, quản gia nhanh chóng đưa chìa khóa mở cửa cho ông.

Đi vào bên trong, không nhìn thấy Trần Ngọc Hi bên trong.

Sau một lúc suy ngẫm, Cố Minh Hòa đi vào phòng quần áo, bấm một cái nút.

Một cánh cửa mật thất mở ra, đi theo lối cầu thang bên trong, cuối cầu thang một căn phòng bí mật.

Nơi này được bao bọc bằng những tấm thép dày, dù xảy ra nổ lớn thì người bên trong cùng được an toàn.

Đây là bí mật của Cố gia, đây cũng là Cố gia cất giấu những thứ tuyệt mật.

Trần Ngọc Hi biết nơi này, nhưng bà ta lại thích dùng nơi này để phát tiết.

“Sao em lại đến đây?”

Nhìn thấy Cố Minh Hòa, sắc mặt Trần Ngọc Hi càng khó coi.

“Nói đi, em lại gây ra chuyện gì?” - Cố Minh Hòa nhàn nhạt mở miệng, nhịn không được trách cứ: “Tôi đã nói với em bao nhiêu lần, không nên hơi một tý liền tiến vào mật thất, nơi này không phải là nơi để em thư giãn.”

“Đây là nhà của tôi, dựa vào cái gì tôi không thể vào?” - Trần Ngọc Hi rống giận với Cố Minh Hòa, túm lấy vạt áo của ông khóc rống lên: “Cố Minh Hòa, anh không có lương tâm! Anh không cho tôi đến đây, không phải vì đây là mật thất của Cố gia, mà là vì lý do khác.”

“Còn có thể là nguyên nhân gì?” - Mặt Cố Minh Hòa sầm lại, vẻ mặt thiếu kiên nhẫn.

Nhìn thấy vẻ mặt này của Cố Minh Hòa, trong lòng bà ta càng khó chịu, tim đau đớn.

Trần Ngọc Hi vừa hoảng hốt vì nghe thấy tiếng hét của Sở Mộ Nhiễm khi bị bà ta đẩy xuống đất, lúc này lại bị ánh mắt lạnh lùng của Cố Minh Hòa kích thích càng tức giận như điên, không chút suy nghĩ hét lên: “Không phảo chính là Trần Ngọc Thiên sao? Trong lòng anh tâm tâm niệm niệm nhớ chị ta, anh cho rằng tôi không biết sao?”

Cố Minh Hòa trong mắt có chút khó tin nhìn Trần Ngọc Hi.

Trần Ngọc Hi cười nhạo: “Anh không nghĩ tới phải không, tôi đã biết anh và Trần Ngọc Thiên ở bên nhau. Anh có nhớ bữa tiệc của Cố lão gia tử lúc năm mươi tuổi. Tôi và chị gái đến tham gia cùng cha mẹ, ở bữa tiệc, tôi một mình đứng đó, anh lại đưa chị gái tôi đi, ngày đó tôi đã biết mối quan hệ của hai người.”

Đôi mắt Cố Minh Hòa sắc bén nhìn Trần Ngọc Hi không đáp.

“Anh không cho tôi đến mật thất, lần nào đến cũng mắng tôi. Nhưng Trần Ngọc Thiên thì sao? Tại sao chị ta có thể đến, còn tôi thì không? Không những vậy, hai người còn tán tỉnh nhau và làm tình ở nơi này, thanh âm đó tôi ở cầu thang đều nghe thấy. Lúc đó anh có nhớ đây là bí mật của Cố gia không, hay chỉ là một nơi cho anh thư giãn?”

Trần Ngọc Hi cuồng loạn hét lên, như muốn trút bỏ vết thương đã giấu rất lâu trong lòng.

“Trần Ngọc Hi, câm miệng cho tôi.” - Cố Minh Hòa sắc mặt tái nhợt.

Đó là những điều mà ông đã làm khi còn rất trẻ, ông không biết sự hoang đường tuổi trẻ của mình đã bị Trần Ngọc Hi nhìn thấy và ghi trong lòng.

Ông tức giận.

“Tôi và Thiên Thiên quả thật là ở bên nhau, nhưng đó là quá khứ, từ khi cưới em, tôi chưa từng làm gì có lỗi với em. Tôi luôn sống đúng lương tâm của mình.”

“Xứng đáng?” - Trần Ngọc Hi cười lớn: “Nếu Trần Ngọc Thiên không bị tai nạn máy bay, gả cho anh không phải là tôi, mà là chị ta, đúng không?”

“Tôi chưa bao giờ trốn tránh sự thật, dù sao trước kia người tôi yêu là cô ấy, không phải em. Sở dĩ tôi kìm lòng không được với Thiên Thiên vì tôi đã quyết định sẽ cưới cô ấy, cô ấy cũng là người Cố gia muốn gả cho tôi, giữa chúng tôi không có bất cứ cản trở nào… Lúc đó tôi yêu cô ấy, đối với em lúc đó không có bất cứ cái gì không công bằng. Nhưng giờ em cũng biết rồi….”

Trần Ngọc Hi cười lạnh cắt lời: “Anh đang hỏi, tại sao tôi lại gả cho anh, mặc dù tôi biết mối quan hệ giữa anh và Trần Ngọc Thiên, thậm chí còn biết Cố Minh Dạ chính là con của Trần Ngọc Thiên?”

Cố Minh Hòa: “…”

“Cố Minh Hòa, anh thật không hiểu hay giả vờ không hiểu, tôi sở dĩ ủy khuất chính mình, còn không phải vì tôi yêu anh, trái tim đã sớm rơi trên người anh.”

Bà ta đã thích Cố Minh Hòa từ nhỏ, nhưng ông không thích bà, thích chị của bà.

Nếu không phải Trần Ngọc Thiên bất ngờ bị tai nạn rơi máy bay, làm sao bà có cơ hổi gả cho ông? Ngay cả lúc đầu Cố Minh Hòa cũng đã từ chối, còn muốn cả đời vì Trần Ngọc Thiên mà không lấy vợ.

Ông ta cứ như vậy yêu Trần Ngọc Thiên.

Bà ta đã nhịn nhiều năm như vậy.

“Em…em biết Minh Dạ là con của tôi và Thiên Thiên?”

Ông ngơ ngác nhìn Trần Ngọc Hi lại nói: “Bởi vì em biết nên mới không thích Minh Dạ?”

“Đúng, tôi biết.” - Trần Ngọc Hi hả giận gật đầu: “Nó không phải gọi cái gì là con trai của bạn chiến hữu tử trận của anh, là con của anh và Trần Ngọc Thiên, sau khi chị ta chết, anh liền ôm về một đứa bé, lúc đó tôi đến tìm anh, anh liền đáp ứng cùng tôt kết hôn.”

Cố Minh Dạ chăm chú nhìn Trần Ngọc Hi, nếu bà ta quan tâm đến mối quan hệ giữa ông và chị gái như vậy, thì tại sao lại kiên quyết gả vào Cố gia thay thế cho Trần Ngọc Thiên.

Sau khi Thiên Thiên chết, Cố Minh Hòa không muốn lấy vợ. Nhưng bà ấy đích thân tìm đến, nói không mong tình yêu của ông, chỉ cần ở bên cạnh ông, còn nói… trong nhà có một người phụ nữ sẽ tốt hơn, bà không sinh con được, sẽ xem đứa bé mà ông ôm về xem như con mình mà chăm sóc.

Nếu không phải vậy, Cố Minh Hòa ông đã không lấy vợ, bởi vì ông không muốn hại nhân sinh của nữ yy khác.

Chẳng lẽ vì bà ấy biết mà mấy năm qua thái độ với Minh Dạ luôn là lạ.

Huống chi, bà ấy không có con cũng chính do cơ thể mình có vấn đề, không liên quan gì đến Cố Minh Dạ. Bao nhiêu năm qua, Cố Minh Dạ vẫn tôn trọng bà ấy như mẹ của mình sao?

Là bởi vì Cố Minh Dạ là con của Thiên Thiên, nên Trần Ngọc Hi mới như vậy.

Trầm mặc hồi lâu, Cố Minh Hòa lạnh lùng nói: “Nếu sự tình đã được làm rõ, vậy cô muốn xử lý chuyện này thế nào cũng được. Muốn ly hôn, tôi cũng đồng ý, có điều kiện gì cô cứ nói, tôi sẽ làm cô hài lòng.”

“Anh nói ly hôn?”

Trái tim Trần Ngọc Hi lạnh đi, chẳng lẽ bao năm bên nhau, bà ta không có chút nào giá trị trong trái tim cứng rắn kia sao?

Ánh mắt bà đầy mỉa mai, lạnh giọng: “Cố Minh Hòa, cho dù hôm nay đã nói ra, đời này anh đừng hòng bỏ rơi tôi, nằm mơ.”

“Còn có, tôi nói cho anh biết, hôm nay tôi đã làm một việc, chắc chắn cho anh một bất ngờ lớn. Sở Mộ Nhiễm không phải đang mang thai đứa con hoang Cố Minh Dạ đó sao, chẳng phải anh rất kỳ vọng sao? Haha… tôi nói anh biết, đứa bé kia sẽ không cứu được. Cháu trai của ông và Nguyễn Ngọc Thiên kia sẽ không bao giờ được sinh ra.”

“Cái gì?” - Cố Minh Hòa sắc mặt tái xanh trừng mắt Trần Ngọc Hi: “Cô đã làm cái gì?”

“Tôi làm cái gì, anh chẳng phải đi điều tra là biết sao? Anh không phải luôn đề phòng tôi, sợ tôi làm gì đứa con của anh và Trần Ngọc Thiên sao? Ngay từ đầu còn tìm người theo dõi tôi sao?” - Trần Ngọc Hi bướng bỉnh cao ngạo nói.

Thở ra một hơi, Cố Minh Hòa nhìn Trần Ngọc Hi thật sâu, thất vọng xoay người rời khỏi mật thất.

Người vừa rời đi, Trần Ngọc Hi tựa như mất hết sức lực ngã xuống ghế, khóc không thành tiếng: “Tôi không cố ý… không phải…”

Ngay lúc Sở Mộ Nhiễm rời đi, bà ta không biết tất cả sự hận thù đột ngột tăng lên, bà ta đã làm mọi thứ cho Cố gia, lại để cho đứa con trai và chái trai của kẻ khác chiếm hết mọi thứ.

Nhưng khi mọi thứ xảy ra, trái tim của bà ta trống rỗng.

Cố Minh Dạ đã không còn.

Đứa con mà bà ta nuôi nấng từ bé đã không còn…

Mà đứa bé của nó cũng bị chính bà giết chết.

Bây giờ…bà phải làm sao bây giờ.

……

Đèn phòng phẫu thuật vẫn luôn sáng.

Du Kỳ Phong đứng bên ngoài như kẻ mất hồn, dựa vào tường đầy mệt mỏi, nhưng anh lại kiên quyết không rời đi, chỉ muốn sớm nhìn thấy Sở Mộ Nhiễm an toàn.

Dì Trần chạy về nhà mang ít vật dụng chạy vào, khuyên Du Kỳ Phong mấy câu, hắn vẫn bất động.

Du phu nhân nhận được tin cũng chạy vào.

Cho đến khi Cố Minh Hòa đến, ba cặp mắt đều đổ dồn nhìn ông ta.

“Con bé sao rồi?” - Cố Minh Hòa bị ba người nhìn, công với chuyện Trần Ngọc Hi làm, không khỏi cảm thấy lo lắng và tội lỗi.

Không ai muốn trả lời ông ta.