Không Thể Ngừng Cưng Chiều

Chương 24




Sau lần đó, Mạc Uyển Đình không nhắc lại chuyện đó nữa nhưng hành động vô thức cô khiến anh lo lắng. Lúc ngủ cô sẽ nhắm chặt lấy áo anh. Chỉ cần cử động nhẹ cũng khiến cô giật mình tỉnh giấc. Nếu anh đi làm về muộn một chút cô sẽ đứng ngoài cửa đợi tới khi anh về. Một ngày sẽ gọi ba bốn cuộc xem anh làm gì? Mặc dù vậy Phó Huy Nhân không hề khó chịu anh kiên nhẫn nghe điện thoại của cô thậm trí sẽ thông báo lịch họp để cô tránh gọi vào giờ đó anh không thể bắt máy. Anh hiểu cô đang sợ hãi bất an tâm vì anh lên cũng rất cưng chiều cô. Nhưng lại không muốn việc này kéo dài quá lâu sẽ gây mất tình cảm của đối phương, cô cũng không thể sống mãi khong nghi ngờ được. Vì vậy anh quyết định làm một bảo đảm để cô an tâm chăm sóc bảo bối của hai người.

Phó Huy Nhân đã đặt một chiếc nhẫn kim cương ở cửa hàng trang sức nổi tiếng. Sau khi nhận được chiếc nhẫn tối đó sau khi mọi người dùng bữa xong anh đã bảo họ lưu lại một chút ở nhà bếp. Đáng lẽ là lên ở nhà hàng sang trọng dưới nến vào hoa nhưng không có thời gian nữa. Anh quỳ gối trước mặt cô đưa chiếc hộp đỏ nhung về phía cô nói.

"Thiếu gia, cậu làm gì thế!"

"Bà xã em có đồng ý gả cho anh không?"

Mạc Uyển Đình nhìn viên kim cương lớn trong hộp bật khóc khiến mọi người trở lên luốn cuống lao vào dỗ dành chỉ có Tần Đình Đình là chết lặng tại chỗ. Trong lỗn loạn anh không đợi cô đồng ý liền đeo nhẫn vào tay cô đắc ý cười.

"Sau này không được gọi thiếu gia nữa biết chưa!"

"Đúng vậy. Sau này tiểu thư là thiếu phu nhân rồi ! Gọi thiếu gia sẽ không hợp lý nữa!"

"Đúng vậy phải gọi ông xã."- Mọi người lao lao vào nói khiến cô vô cùng xấu hổ.

"Ông xã."- Mạc Uyển Đình dưới sự xúc dục mọi người cô gọi tiếng .

Phó Huy Nhân rất hài lòng ôm lấy cô vào lòng liền chở mặt không nhận người ra hiệu đuổi người. Tần Đình Đình đứng đó nắm chặt tay móng tay đâm vào lòng bàn tay khiến cô ta tỉnh táo hơn. Cô ta chưa từng thấy hộp kim cương nào lớn như vậy đáng lẽ nó phải thuộc về cô ta chứ không phải con người hầu đó.

Tần Đình Đình trở về phòng mình nhìn thằng con trai thơ dại của mình đang chơi đồ chơi do Mạc Uyển Đình mua trong lòng vô cùng tức tối đi vào trong phòng.

"Tiểu Triết."- Tần Đình Đình bước tới ôm lấy thằng bé ấm ức khóc.

"Mẹ ơi sao mẹ lại khóc."- Tiểu Triết đưa đôi tay nhỏ của mình sờ khuôn mặt mẹ mình.

"Tiểu Triết, ba con không cần mẹ con chúng ta nữa rồi!"

"Không phải đâu. Ba và dì đối xử rất tốt với chúng ta mà! "



"Tiểu Triết sao con lại nghĩ vậy cô ta không hề tốt với con, cô ta chỉ vì đứa bé trong bụng thôi! Chỉ cần nó được sinh ra cha con sẽ không cần con nữa, chúng ta phải rời khỏi đây thôi!"

"Không có đâu ba nói sẽ ở bên cạnh chúng ta mà!"-Tiểu Triết ngây ngô nói nhưng khi thấy mẹ mình khóc vẫn không hiểu nổi chuyện của người lớn.

Sau khi được cầu hôn Mạc Uyển Đình an tâm hơn nhiều cũng không liên tục gọi điện cho chồng nữa cô an tâm dưỡng thai ở nhà với Tiểu Triết.

Ngày hôm sau Mạc Uyển Đình có vẻ khó chịu không muốn ăn. Lên muốn anh đưa đến bệnh viện với mình. Phó Huy Nhân lo lắng gật đầu với cô nhưng Tiểu Triết lại chạy tới ôm chân anh.

"Ba ơi ba nói hôm nay cho Tiểu Triết và mẹ đi chơi mà."

Phó Huy Nhân nhận ra bản thân thực sự đã hứa vậy với con trai. Anh vẫn từ tốn xoa đầu thằng bé nói.

"Tiếu Triết để lần sau ba đưa con đi có được không giờ Dì khó chịu ba đưa Dì đi khám."

"Không chịu đâu ba người nói dối."- Tiểu Triết bật khóc chạy đi.

Mạc Uyển Đình thấy vậy oán trách anh.

"Sao anh không đi với con đã hứa rồi lại rút lời sẽ khiến thằng bé tổn thương đó. Em có thể tự tới bệnh viện."

"Không sao, đàn ông con trai tổn thương cái gì? Anh đã nói rồi thiên vị Đậu Đậu. Đậu Đậu của chúng ta là nhất."- Phó Huy Nhân nói vừa đưa tay ra xoa bụng cô.

Sau khi tới bệnh viện khám tổng quát thì vấn đề lại nằm ở dạ dày của cô Đậu Đậu không có vấn đề gì hết. Nhưng bác sĩ khuyên cô ở lại một ngày để quan sát. Phó Huy Nhân không hề suy nghĩ liền đăng ký nhập viện ngay tức khắc. Mạc Uyển Đình cũng không ý kiến gì đối cô giờ Đậu Đậu quan trọng nhất. Vấn đề của cô không quá quan trọng lên chỉ ở viện một ngày là đã về . Bác sĩ dặn lên nghỉ ngơi nhiều hơn. Dù sao cũng sắp bảy tháng gần ngày sinh rồi cô cũng lên chú trọng đi lại chút. Vì vậy thời gian cô nghỉ ngơi cũng nhiều hơn trước.

Mạc Uyển Đình từ phòng ngủ bước ra cơ thể nặng nề của cô báo hiệu sắp ra đời của Đậu Đậu chỉ còn một tháng nữa thôi cô có thể bế Đậu Đậu cảm xúc đó khiến cô không ngừng suy nghĩ con bé. Mạc Uyển Đình nắm lấy tay nắm cầu thang khó khăn lắm mới có được Đậu Đậu cô không để con bé có chuyện gì vừa đi mấy bước cô cảm thấy lạnh sống lưng khi quay lại thấy Tiểu Triết đang nhìn mình. Có lẽ cũng sắp làm mẹ cô cũng rất thương thằng bé tình cảm cô dành cho thằng bé không kém gì Đậu Đậu trong bụng.

"Tiểu Triết con có đói không xuống nhà ăn chút gì với mẹ nào!"- Mạc Uyển Đình đưa tay về phía thằng bé.