Không Thể Sống Thiếu Anh

Chương 17: Trốn thoát




Vì hôm nay Triệu Tấn mở tiệc nên đám người canh gác nhà giam cũng được hưởng phúc lợi. Trình Quân thấy vậy tò mò hỏi.

“Các người có chuyện vui hay sao mà ăn uống vui vẻ như thế”.

Đám canh ngục cười ha hả.

“Ông nên đầu hàng sớm đi, đi theo lão đại của chúng tôi có phải hơn hay không. Hôm nay lão đại lại chiến thắng, chẳng mấy chốc cả nước này sẽ thuộc về lão đại. Hahahaha...”

Bọn chúng không quan tâm ông nữa mà thoải mái uống rượu. Chẳng mấy chốc uống say lăn ra ngủ hết.

Trình Quân thấy cơ hội đã tới, ông đập cửa.

“Mấy người kia, mở cửa cho tôi đi vệ sinh”.

Tên cầm đầu đạp tên đang ngủ say bên cạnh, lẩm bẩm ra lệnh.

“Mày ra mở cửa cho ông ta”.

Tên kia đã say mèm lảo đảo đứng dậy mở cửa.

Trong lúc đi vệ sinh, Trình Quân lợi dụng hắn ta say đã đánh vào gáy hắn ta, ông lấy chìa khoá của cậu ta trốn ra ngoài.

Tuy Triệu Tấn mở tiệc nhưng vẫn không quên cho người đi tuần. Trình Quân trốn ra ngoài thì gặp 2 tên đang đi lại quanh đó. Ông vội lấp vào góc, đợi bọn chúng đi khỏi mới chạy ra.

Tên cầm đầu thấy Trình Quân đi vệ sinh mãi không trở về, liền lảo đảo vào nhà vệ sinh kiểm tra. Vào đến nơi thấy người của mình bị đánh ngất, Trình Quân không thấy đâu, hắn vội hét lên.

“Trình Quân chạy rồi. Mau đi bắt lại”.



Tiếng hét này kinh động mọi người, họ nhanh chóng cho người đi bắt. Trình Quân trong ngục đã lâu, không được ăn uống tập luyện đầy đủ, mới chạy được một đoạn đã đuối sức. Người của Triệu Tấn nhưng chóng đuổi theo, họ nổ súng về phía ông. Trình Quân nhanh nhạy đến mấy cũng không tránh được hết, không may bị bắn vào chân, nhưng ông vẫn cắn răng chạy tiếp.

Tiếng súng này bị người của Trình Cảnh Dương đi tuần nghe được. Họ nhanh chóng báo cáo với đội trưởng, Cảnh Dương trực tiếp dẫn người đi kiểm tra.

Vào đến bìa rừng, người của Trình Cảnh Dương thấy người đàn ông tập tễnh đang chạy, vội giơ súng lên.

“Dừng lại, nếu ông còn chạy tiếp chúng tôi sẽ bắn”.

Trình Quân lờ mờ nhìn thấy quân phục trên người họ, biết được mình đã đi đúng hướng, giơ tay lên.

“Cứu! Cứu tôi với”.

A Cường báo cáo qua bộ đàm.

“Đội trưởng, hướng bìa rừng bắt được một người đàn ông bị thương, có vẻ đang chạy trốn”.

“Đợi chút tôi qua ngay”.

Trình Cảnh Dương tới nơi, người đàn ông kia vì mất máu nhiều quá đã ngất đi. Anh đi tới kiểm tra, lúc nhìn rõ mặt thì mắt anh đã đỏ hoe..

“Bố! Bố nghe con nói không? Con là Cảnh Dương đây”.

“Đội trưởng, ông ấy mất máu nhiều quá. Chúng ta nên đưa về doanh trại xử lý vết thương”.

Trình Cảnh Dương vội vã đặt ông lên vai, cõng về doanh trại.

Sau khi bác sĩ mổ lấy viên đạn ra thì Trình Quân cũng tỉnh. Trình Cảnh Dương báo cáo công việc xong, lúc vào thấy bố mình đã tỉnh.

“Bố, con là Cảnh Dương đây, bố nhận ra con không?”



“Cảnh Dương, Cảnh Dương, tốt quá rồi, cuối cùng bố cũng đợi được ngày này”.

Cảnh Dương thấy ông xúc động muốn ngồi dậy thì vội tới đỡ ông.

“Bố bình tĩnh đã, cẩn thận vết thương”.

“Bố không sao. Cảnh Dương, mấy năm qua con sống thế nào”.

Hai bố con ngồi tâm sự cả đêm, Cảnh Dương kể cho bố anh sống ở nhà Lục Hạo Thiên, được mọi người yêu thương ra sao. Anh kể cho ông nghe rất nhiều về Tử Hân. Hai người vừa nói vừa cười vui vẻ.

Bên phía Triệu Tấn, ông ta đang điên cuồng đập phá đồ đạc. Điểm yếu duy nhất của Trình Cảnh Dương đã chạy thoát, kế hoạch của ông ta coi như đổ sông đổ bể.

“Các người làm ăn kiểu gì vậy hả, có mỗi người cũng để chạy thoát”.

“Lão đại bớt giận”.

“Các cậu tự mình giải quyết hay để tôi ra tay”.

“Lão đại tha mạng. Chúng tôi biết lỗi rồi. Xin lão đại giơ cao đánh khẽ”.

“Lôi đi”.

Sáng hôm sau, trực thăng tới trực tiếp đưa Trình Quân về thành phố, trước khi đi ông dặn con trai.

“Cảnh Dương, bố tin tưởng con sẽ làm được. Cố lên con trai của bố”.

“Bố cứ yên tâm về dưỡng thương, đợi tin chiến thắng của con”.