Không Thể Sống Thiếu Anh

Chương 35: Bình yên




Triệu Tấn tuy đã chết nhưng bản án vẫn được thành lập, tịch thu toàn bộ tài sản, bắt giữ những người có liên quan.

Hai ngày sau, người ta phát hiện xác của Ôn Chiến trên biển. Có người nói hắn ta sợ tội nên tự sát, cũng có người nói hắn ta sảy chân ngã xuống biển tử vong. Không biết là lí do gì, nhưng vụ án này tạm thời kết thúc.

Trình Cảnh Dương và Lục Tử Minh hoàn thành đợt huấn luyện, trở về đất liền.

Lục Tử Hân nghỉ ngơi một thời gian cũng đã khoẻ lại.

Tại Lục gia..

Thắc mắc của Lục Tử Minh vẫn chưa được giải đáp. Tại sao quả bom lại không nổ, Tử Hân rốt cuộc đã cắt dây nào? Nhưng hai người trước mặt hình như không có ý định giải thích cho anh. Lục Tử Hân dựa vào người Trình Cảnh Dương làm nũng.

“Em muốn uống nước”.

“Em muốn ăn dâu tây”.

“Em muốn xem tivi”.

Trình Cảnh Dương không nhiều lời mà chỉ làm theo yêu cầu của cô, từ đưa ống hút vào miệng cô rồi lại lấy dâu tây cho cô. Tử Minh không nhịn được nữa, cuối cùng phải lên tiếng.

“Tử Hân, hôm đó em cắt dây nào vậy”.

“Còn dây màu đỏ với dây màu xanh, anh nghĩ em cắt dây nào”.

Lục Tử Minh trầm ngâm suy nghĩ.

“Em thích màu đỏ, chắc là giữ lại dây màu đỏ rồi”.

Lục Tử Hân lắc lắc đầu..



“Sai rồi, em đã cắt dây màu đỏ”.

“Tại sao”.

Trình Cảnh Dương cũng thắc mắc nhìn qua cô.

Lục Tử Hân lại nhào đến ôm anh.

“Cảnh Dương nói anh ấy là lính, bộ quân phục trên người anh ấy mặc là màu xanh. Anh ấy yêu nghề như thế, chắc chắn cũng sẽ yêu bộ quân phục đó. Nên làm sao em cắt màu xanh được”.

Trình Cảnh Dương xúc động ôm chặt lấy cô, không ngờ cô lại yêu anh nhiều đến thế. Anh nghĩ có lẽ mình đã dùng hết may mắn của cuộc đời để gặp được cô.

Lục Tử Minh cuối cùng cũng hiểu, rốt cuộc vẫn là mê trai. Đúng là không có tiền đồ.

Sáng nay lại như thường lệ, mới 6 giờ Cảnh Dương đã dựng Tử Hân dậy, kéo cô đi chạy bộ. Tử Hân vừa chạy vừa van xin.

“Cảnh Dương, em mệt lắm không chạy nổi đâu. Tha cho em đi”.

“Không được. Chạy tiếp đi. Em xem sức khoẻ em yếu thế này, nhỡ sau này đang phẫu thuật mà em ngất xỉu thì bệnh nhân ai lo”.

“Cảnh Dương anh không thương em”.

“Không nhiều lời, chạy tiếp”.

Những bước chạy cuối cùng, Tử Hân đến đi bộ cũng không đi nổi nữa, lết thân người mệt mỏi vào nhà. Lục Tử Minh ngồi trên sofa thấy vậy trêu chọc.

“Cảnh Dương, anh cũng ác quá rồi. Nhìn con bé mệt thế kia anh không thương à. Lần sau phải cho nó chạy thêm vòng nữa”.



“Lục Tử Minh, anh khốn nạn vừa thôi”.

“Có em gái nào chửi anh trai mình như vậy không?”

“Anh mà cũng xứng làm anh trai của em à”.

Thấy Lục Tử Minh sắp bùng nổ, Cảnh Dương phải kéo Tử Hân lên phòng. Hai người này cãi nhau vui thì vui thật, nhưng cũng rất đau đầu.

Cuối tuần, Cảnh Dương dẫn Tử Hân tới trung tâm thương mại mua sắm. Vì anh ép cô cả tuần nên đây là hình phạt dành cho anh. Lục Tử Hân bắt anh mặc cái áo phông có in hình khủng long xanh, còn cô mặc cái áo khủng long hồng.

Trình Cảnh Dương nhìn mình trong gương, góc nào nhìn cũng không phù hợp, quay ra thương lượng với cô.

“Hân Hân, anh đổi áo khác được không?”

“Anh đổi luôn người yêu đi”.

“Thôi thôi, anh mặc”.

Đồng đội anh mà thấy anh mặc áo này chắc họ sẽ cười vỡ bụng ra mất. Nhưng để cô vui nên anh đành phải mặc.

Hai người nắm tay nhau bước vào trung tâm thương mại. Hai người vẻ ngoài nổi bật nên ai đi qua cũng ngoái lại nhìn.

Một cô bé khoảng 5 tuổi nhìn anh rồi quay ra nói với mẹ.

“Mẹ ơi chú kia mặc áo khủng long đẹp quá”.

Trình Cảnh Dương nghe thấy mặc đỏ ửng lên, định quay ra xin cô đổi áo. Nhưng thấy ánh mắt cô đang nhìn mình liền thức thời ngậm miệng lại.

Lục Tử Hân nhìn anh vừa thương vừa buồn cười, cuối cùng tha cho anh, kéo anh vào cửa hàng Giovanni gần đó. Cảnh Dương chọn tạm chiếc áo sơ mi đen thay vào. Cuối cùng cũng được giải thoát rồi.