Không Thể Sống Thiếu Anh

Chương 37: Dỗ dành




Lục Tử Hân dù tin Trình Cảnh Dương nhưng chuyện hôm nay cũng làm cô khó chịu. Tối hôm đó sau khi ăn cơm xong, cô đi thẳng lên phòng. Cảnh Dương cảm thấy bất an đuổi theo nhưng không kịp. Cô đã khoá cửa phòng lại rồi.

Trình Cảnh Dương chán nản cào cào tóc, đập cửa.

“Hân Hân, mở cửa cho anh đi”.

“Bảo bối, cho anh vào đi mà”.

“Em yêu...”

Lục Tử Minh tay đút túi quần đứng dựa vào tường xem kịch.

“Anh chọc giận gì con bé rồi”.

“Tôi có làm gì đâu, lúc sáng đi ăn tôi gặp lại cô bạn cũ. Cô ấy trêu là ngày bé tôi hứa sẽ lấy cô ta. Mỗi thế thôi”.

“Con bé dỗi rồi. Tìm cách dỗ đi”.

Cửa phòng bật mở ra, Trình Cảnh Dương vừa vui vẻ định bước vào thì một cái gối bay thẳng vào mặt anh.

“Đi về phòng anh mà ngủ”.

Sau đó cánh cửa lại đóng vào như chưa có gì xảy ra. Trình Cảnh Dương ôm gối khóc không ra nước mắt. Không được ôm cô anh ngủ sao được.

Sáng hôm sau, Trình Cảnh Dương ngồi trên xe đợi cô trước 20 phút để đưa cô đi làm. Lục Tử Hân từ lúc vào xe không nhìn anh lấy một lần. Lúc đến bệnh viện, Trình Cảnh Dương định cúi xuống hôn cô thì cô quay mặt đi.

“Anh đi làm đi. Em vào đây”.



Trình Cảnh Dương không chịu bỏ cuộc, anh vẫn lẽo đẽo đi theo cô. Tiểu Tịnh nhìn thấy cô lập tức chạy tới chào hỏi.

“Bác sĩ Lục. Ơ đội trưởng Trình cũng ở đây à”.

Tiểu Tịnh vốn là người dân trên đảo Hải Minh, được Lục Tử Hân tạo cơ hội nên đã cùng mọi người về đất liền. Vì muốn ở gần Hàn Vũ nên Tiểu Tịnh đã vào bệnh viện này làm việc cùng anh.

Hàn Vũ từ phía xa thấy Lục Tử Hân, anh định tiến lại gần thì người đàn ông trước mặt nhìn anh với đôi mắt cảnh cáo, anh liền đứng lại.

“Tử Hân, vào họp giao ban thôi”.

Lục Tử Hân trước khi vào họp vẫn không quên đuổi anh về.

“Anh không đi làm à? Có cần em bảo bố em giao cho anh thêm việc không”.

“Hân Hân, anh xin lỗi mà”.

Tử Hân khoanh tay trước ngực nhìn anh..

“Anh có lỗi gì?”

“Anh không biết. Nhưng em giận thế này thì là lỗi của anh”.

Cô biết mình vô cơ sinh sự, nhưng ai bảo anh hứa hẹn linh tinh làm gì. Anh như cái đuôi nhỏ theo cô vào phòng làm việc. Cảnh Dương với tay lấy áo blouse gần đó mặc vào cho cô, còn tiện tay bê giúp cô tập bệnh án. Nhân lúc cô không để ý, anh cúi xuống hôn chụt một cái vào môi cô. Lục Tử Hân vừa tức vừa buồn cười, không ngờ anh lại có một mặt trẻ con thế này.

Trong lúc cô làm việc, Trình Cảnh Dương quay lại quân đội báo cáo, sau đó lại dừng xe trước cổng bệnh viện đợi cô.



Lục Tử Hân vừa tan ca đã thấy anh đứng đợi sẵn, không nói lời nào mở cửa xe ngồi vào. Nhận thấy đường đi không phải về nhà, cô thắc mắc..

“Mình đi đâu đây”.

“Đi dỗ em”.

Anh lái xe tới khu vui chơi ngày bé họ thường đến, mua vé vào cổng, anh dắt cô tới tiệm kem quen thuộc. Anh vẫn gọi kem dâu cho cô còn kem socola cho anh.

“Kem socola này, em ăn đi”.

Lục Tử Hân mỉm cười nhận kem từ tay anh, ăn mấy miếng rồi cô mới đưa trả anh. Cảnh Dương thấy cô thoải mái hơn thì cũng vui vẻ, anh ghé đầu lại gần..

“Anh cũng muốn ăn thử”.

Tử Hân định đưa thìa kem vào miệng anh thì anh nhanh tay xoay mặt cô lại, hôn thật sâu lên môi cô. Lưỡi anh luồn vào trong khoang miệng cuốn lấy lưỡi cô. Tử Hân cũng ngồi im thưởng thức nụ hôn ngọt ngào từ anh.

Hai người hôn nhau say sưa, đến khi anh buông cô ra thì môi cô đã sưng đỏ.

“Hết giận anh chưa?”

“Vì ly kem này, tạm tha cho anh”.

“Vậy tối nay cho anh vào phòng nhá”.

“Xem xét thái độ của anh thế nào đã”.

Hai người như hai đứa trẻ to xác vui đùa trong khu vui chơi, cùng nhau chơi hết các trò cô thích. Đến khi mệt nhoài, cô mới đồng ý rời đi.