Không Thể Sống Thiếu Anh

Chương 52: Ngoại truyện Tiểu Tịnh : Hàn Vũ (4)




Một tháng nay Tiểu Tịnh và Hàn Vũ sống với nhau như đôi vợ chồng thật sự. Buổi sáng cùng nhau đi làm, tối về cùng nhau nấu ăn rồi ôm nhau đi ngủ. Mặc dù rất hạnh phúc nhưng Tiểu Tịnh không khỏi thở dài. Cô yêu Hàn Vũ là thật, nhưng anh không hề yêu cô mà lại bắt ép cô sống chung, lại còn thường xuyên quan hệ. Cô cứ như vậy không danh không phận mà đi theo anh.

Hàn Vũ ngủ dậy thấy cô đang nấu nướng trong bếp, anh lười biếng ôm eo cô từ phía sau, gục đầu len vai cô thì thầm..

“Sao em dậy sớm thế?”

Tiểu Tịnh không nói gì, cô khẽ đẩy anh ra rồi tiếp tục nấu ăn. Hàn Vũ nhận ra cô có gì đó lạ lạ, nhưng chính xác là gì thì anh không biết. Cả ngày hôm đó Tiểu Tịnh không nói chuyện với anh, cũng không buồn nhìn anh lấy một lần. Hàn Vũ ảo não cào cào tóc, anh nghĩ phải nói chuyện với cô rõ ràng.

Tối đến, Hàn Vũ không chịu được gương mặt không nóng không lạnh của cô nữa, anh kéo cô ngồi xuống bên cạnh..

“Tiểu Tịnh, em làm sao vậy. Ngày hôm nay em lạ lắm. Nói anh nghe đã xảy ra chuyện gì..”

Tiểu Tịnh cũng nghĩ nên nói rõ một lần. Cô đi theo anh không danh phận cũng mệt mỏi lắm. Ngày nào cũng có vài y tá hay bác sĩ tới gần anh bắt chuyện. Cô biết mình ghen nhưng cô lấy tư cách gì để ghen. Nếu anh không yêu cô thì cô chấp nhận rời đi..

“Hàn Vũ, anh nói xem quan hệ giữa chúng ta là gì..”

“Sao tự nhiên em lại hỏi vậy. Quan hệ giữa chúng ta còn chưa rõ ràng sao.”

“Trả lời em..”

“Nếu em muốn ngày mai chúng ta đi đăng ký liền..”

“Anh có yêu em không?”



Hàn Vũ chợt ngây người. Trước giờ anh chỉ nghĩ cô có lẽ phù hợp làm vợ anh. Từ khi quên được Lục Tử Hân, anh nghĩ trái tim mình đã nguội lạnh, không còn cảm xúc với ai. Nhưng gặp Tiểu Tịnh thì lại khác. Cô mang đến làn gió mới, sưởi ấm trái tim băng giá của anh. Anh biết rõ mình có tình cảm khác biệt với cô, nhưng anh chưa nhận định được đó có phải tình yêu hay không.

Nhìn biểu cảm của anh, Tiểu Tịnh mỉm cười nhưng trái tim như bị ai cứa mạnh. Cô không nói gì nữa, đứng dậy đi về phòng. Khoá chặt cửa lại, cô gục mặt lên gối khóc nức nở. Hàn Vũ chưa từng yêu cô, chỉ là cô mộng tưởng mà thôi.

Hàn Vũ thấy cô khoá cửa thì lo lắng không yên, anh gõ cửa gọi cô nhưng không ai trả lời. Anh biết mình đã tổn thương cô. Không biết cô có làm chuyện gì dại dột không. Nghĩ đến đây trái tim anh hoảng sợ, anh vội tìm chìa khoá dự phòng. Cánh cửa mở ra, đập vào mắt anh là hình ảnh thân thể nhỏ bé nằm trên giường khóc nấc lên. Hàn Vũ đau lòng ngồi xuống ôm cô vào lòng. Tiểu Tịnh càng được đà vùi mặt vào ngực anh, đem toàn bộ ấm ức phát tiết lên người anh. Cô cắn mạnh lên ngực anh, Hàn Vũ dù đau nhưng vẫn ôm chặt cô, mặc cho cô làm loạn..

“Tiểu Tịnh, anh xin lỗi..”

“Hàn Vũ, nếu không yêu em, xin anh hãy để em rời đi..”

Tâm tình Hàn Vũ trở lên rối loạn, anh không thể để cô rời đi được, anh không thể mất cô như thế. Tay anh run rẩy ôm chặt cô, miệng không ngừng lẩm bẩm..

“Em không được đi, không được bỏ rơi anh...”

“Tại sao anh phải níu kéo em trong khi anh không yêu em..”

“Yêu, anh yêu em..”

Hàn Vũ như được cô khai thông. Nếu không yêu cô tại sao lại đau lòng khi cô khóc. Nếu không yêu cô tại sao lại sợ cô bỏ rơi mình. Nếu không yêu cô tại sao lại cam tâm tình nguyện cưới cô. Hàn Vũ siết chặt cô trong lòng, cúi xuống hôn lên môi cô..

“Anh rất yêu em.. Đừng bỏ rơi anh..”

Tiểu Tịnh nở nụ cười hạnh phúc. Thì ra anh cũng yêu cô như cô yêu anh. Cô ôm chặt lấy anh, toàn tâm toàn ý hôn người mình yêu.