Không Thể Yêu

Chương 111: Ngoại Truyện 4: Bảo Bối Của Cố Lệ Thần




Cảnh quay đầu tiên.

Bùi Châu gặp gỡ Cố Trường Thành.

Hoa xuân nở rộ, Bùi Châu một thân nữ nhi tham dự hội hoa thần.

Công chúa Sở Quốc do Vu Yến đảm nhận là hoa thần năm nay, mặc trang phục lộng lẫy ngồi trên xe đẩy chất đầy hoa đi trên con đường lớn ở kinh thành.

Bùi Châu do Hàn Thiên Từ dùng mải mỏng che đi khuôn mặt xinh đẹp, đứng ở một góc tham gia náo nhiệt.

Bỗng nhiên, cô nhìn thấy một đám người quen liền cuối đầu bỏ chạy, không may bị đám người đó nhận ra.

Sáu bảy thanh niên đuổi theo một cô gái nhỏ làm náo loạn cả con đường.

Bùi Châu vừa chạy vừa nhìn về phía sau, vô tình đụng vào Cố Trường Thành đang cùng tùy tùng đang giả thường dân bảo vệ công chúa.

Ánh mắt hai người giao nhau, tình yêu bắt đầu như một hạt đậu nhỏ đang nảy mầm.

Cắt…

Đạo diễn hô một tiếng, Tiểu Từ lúc này vẫn đang nằm trong lòng tay Cố Lệ Thần.

Hai người trao cho nhau ánh mắt tràn đầy tình ý, vừa gặp đã yêu, không thể dứt.

“Khụ… chú Cố, buông Tiểu Từ ra.” - Hàn Thiên Từ đỏ bừng cả khuôn mặt, chưa bao giờ cô nhìn thấy ánh mắt phượng đẹp đẽ của chú Cố ngập tình ý như vậy.

Cố Lệ Thần lúc này mới lấy lại tinh thần, đỡ Tiểu Từ đứng vững, sau đó xoa đầu, giọng điệu như mọi người: “Làm tốt lắm.”

Đạo diễn đi tới, hết lời khen ngợi Hàn Thiên Từ.

“Tiểu Từ diễn rất tốt, cảnh đầu tiên đã không NG liền sau này sẽ rất thuận lợi.” - Đạo diễn nói tiếp: “Sẵn đang trang trí hội hoa xuân, chúng ta diễn tiếp cảnh 59 nhé.”

Cảnh 59.

Tiểu Từ nhớ không nhầm cảnh 59 là cảnh hôn của Bùi Châu và Cố Trường Thành khi hai người trở lại nơi hẹn ước.

Tiểu Từ đỏ bừng cả mặt nhìn Cố Lệ Thần, hơi thở có chút nặng nề, không biết có phải vì lúc nãy chạy quá nhiều hay vì cái gì khác.

Cố Lệ Thần không nói gì, nhàn nhã ngồi xuống ghế xem cảnh quay 59.

“Tiểu Từ không cần xấu hổ, phu nhân đã đặt biệt căn dặn những cảnh này sẽ dùng thế thân, cô nghĩ ngơi một chút đi.”

Hàn Thiên Từ gật đầu: “Vậy nam chính, có thế thân không ạ?”

Đạo diễn cười cười: “Không cần, mọi người đều là đồng nghiệp, những cảnh quay này là rất bình thường.”

Nghĩa là Chú Cố sẽ hôn cô gái khác?

Dù chỉ là quay phim?

Nhưng cô không muốn? Rất ghét? Không cho phép?

Đôi môi của chú Cố là của cô, không phải, tất cả con người của chú Cố đều là của cô.

Không cho phép nữ nhân khác chạm vào.

Hàn Thiên Từ không vui, cô đi về phía ghế của Cố Lệ Thần đang ngồi đọc kịch bản chăm chú.

Lúc này, Tiểu Từ nhìn chằm chằm vào môi của Cố Lệ Thần. Đôi môi mỏng đỏ, thoa một lớp son bóng để quay phim thêm hiệu ứng, những đường cong trên môi vô cùng bức người.

Cô bé nuốt nước bọt một cái.

Cố Lệ Thần ngẩng đầu lên, nhìn thấy Tiểu Từ, đôi môi kia căng ra thành vòng cung vô cùng đẹp đẽ…

“Tiểu Từ, sao vậy?”

Hàn Thiên Từ lúc này mới giật mình dời mắt khỏi đôi môi Cố Lệ Thần, gương mặt đỏ bừng.

“Con không khỏe, sao mặt đỏ như vậy?” - Cố Lệ Thần lo lắng, đưa bàn tay đặt lên bờ má đỏ ửng của cô, rồi sờ lên trán: “Không có sốt.”

“Tiểu Từ không có bệnh gì cả.” - Hàn Thiên Từ cắn răng: “Chú Cố, vì sao chú lại nhận vai nam chính này vậy?”

Cố Lệ Thần không nghĩ Tiểu Từ lại hỏi câu như vậy. Tất nhiên, khi đọc kịch bản này, Cố Lệ Thần nghĩ đến cảnh Tiểu Từ cùng người khác thân mật, liền có chút không chịu nổi, nên sắp xếp hết công việc, chạy theo cháu gái nhỏ mà bảo vệ cháu gái.

“Sao vậy? Chú nhận vai làm Tiểu Từ không vui?” - Cố Lệ Thần hỏi ngược lại.

Hàn Thiên Từ lúc đầu cảm thấy rất vui vì thời gian quay phim có chú Cố bên cạnh, nhưng chỉ nghĩ đến chuyện đó… chú Cố, sao chú không đi làm tổng tài đi… đi đóng phim làm gì?

“Không phải.” - Hàn Thiên Từ mặt càng lúc càng đỏ: “Cảnh 59 là cảnh hôn.”

“Ừm.” - Cố Lệ Thần gật đầu, sau đó lại nói: “Không cần xấu hổ, có người thế thân cho Tiểu Từ rồi.”

Hàn Thiên Từ càng giận dỗi hơn, Tiểu Từ mới không thèm thế thân.

Nhưng mami đã căn dặn…

Phải làm sao bây giờ…

“Chú Cố…” - Giọng nói Hàn Thiên Từ uất ức…nhưng không biết nói sao cho đúng.

“Ừm.” - Cố Lệ Thần vẫn kiên trì nghe cô nói.

Tiểu Từ bỏ cuộc lắc đầu: “Không có gì.”

Cố Lệ Thần: “…”

Ai lại chọc giận nhóc con này rồi?

Cảnh 59…

Bùi Châu lúc này đã là thiếu nữ 16 tuổi, từ Triết Châu phi ngựa quay về Kinh Thành chỉ vì một cuộc hẹn nữa năm trước với Cố Trường Thành.

Cuộc chia ly này là vì đại cuộc làm trọng, nếu chàng không chết, ta không chết, nữa năm sau hẹn gặp ở cầu Thường Lỵ.

Hai người mỗi người đứng một bên cầu, phía trên nhành liễu rũ xuống.

Ánh mắt chỉ dành cho đối phương, xung quanh chỉ còn lại duy nhất người trước mắt…

Cảnh cận gương mặt nữ chính đã xong,

Thế thân Bùi Châu đi vào để thực hiện cảnh hôn với nam chính.

Hàn Thiên Từ cắn môi nhìn chằm chằm hai người họ.

Cố Lệ Thần cũng đã bàn bạc với đạo diễn, nên khi quay cảnh này, anh đặt hai ngón tay lên môi thế thân, sau đó cuồng nhiệt hôn xuống.

Nhưng Hàn Thiên Từ đứng ở xa cảnh quay, nhìn thấy cảnh này, trong lòng vô cùng khó chịu, giống như bị ai đánh cắp thứ gì đó cực kỳ quan trọng.

Hàn Thiên Từ buồn bực quay đầu đi về phía phòng thay đồ.

Lúc này mọi người đang ở trường quay nên phòng thay đồ rất vắng, không ai nghỉ Tiểu Từ sẽ quay lại. Đi gần đến phòng thay đồ của mình, cô nghe thấy tiếng động lạ.

“Làm như vậy có sao không, con bé đó mới 16 tuổi.”

“Chị Vu Yến đã muốn ra tay, chúng ta không tận dụng lấy lòng thì người khác cũng sẽ xử lý cô ta.”

Người kia lại nói: “Nhưng nó nói kim chủ của nó là Hàn Tử Sâm, lỡ như nó nói thật thì sao?”

“Như vậy mà cô cũng tin, nhanh lên… xong chưa… mau ra ngoài đi. Hừ… lần này phó đạo diễn Hà đã bắt tay với chúng ta rồi… đoạn video này che mặt ông ta lại, để xem cô ta còn mặt mũi lăn lộn ở giới giải trí.”

Hàn Thiên Từ nhếch môi, nép sang một bên…

Hừ… đang buồn chán lại có trò để chơi.

Cô lấy điện thoại nhắn tin báo cho trợ lý và thợ trang điểm, sau đó quay về phim trường.

Trên tay Hàn Thiên Từ cầm một chai nước suối do chị Từ đưa cho mình, nháy mắt với cô một cái.

Chị Từ lăn lộn trong giới giải trí rất lâu, được chính tay Cố Lệ Thần lựa chọn cho Hàn Thiên Từ cho nên nghe nói gà nhà bị người ta dàn xếp, chị cũng muốn đáp lại chút lễ.

Lúc này, cảnh quay đã kết thúc, Vu Yến đang đứng bên cạnh Cố Lệ Thần đưa cho anh ly nước ép trái cây.

Cố Lệ Thần dường như cự tuyệt không đón nhận, gương mặt vô cùng lạnh lùng.

“Gần đây Tiểu Từ thật có lộc ăn a, hôm trước là ăn canh hầm, lần này là nước ép.” - Hàn Thiên Từ đi tới, giật lấy chai nước ép, uống cạn một hơi, nhếch môi cười: “Chú Cố, tay nghề của Vu tỷ không tệ, sau này chị ấy mang cái gì đến, chú phải để cho Tiểu Từ, Tiểu Từ rất thích tay nghề của chị ấy.”

Vu Yến nhìn chai nước ép cô ta cất công chuẩn bị cho Cố Lệ Thần bị Hàn Thiên Từ uống cạn, tức giận nghiến răng nghiến lợi.

Đợi cô ta hủy hoại Hàn Thiên Từ, xem có còn ỷ vào Cố Lệ Thần cưng chiều mà phách lối hay không?

Hàn Thiên Từ đắc ý, nghiêng đầu về phía Vu Yến nói nhỏ: “Chú Cố chỉ uống nước của tôi mang đến thôi, chị là cái thá gì?”

Nói xong, Hàn Thiên Từ đưa chai nước chị Từ đã đưa cho mình, đưa về Cố Lệ Thần: “Chú Cố, uống nước.”

Vu Yến nhìn chai nước đã bị uống một chút, có nghĩa là Hàn Thiên Từ đã dùng qua, lại còn dám đưa cho Cố Lệ Thần. Cô ta đang đắc ý nghĩ rằng Cố Lệ Thần sẽ nổi giận.

Ai ngờ Cố Lệ Thần định đưa tay ra nhận lấy, Vu Yến vội nói: “Lệ Thần, nước này… Hàn Thiên Từ đã dùng rồi?”

Cố Lệ Thần đưa ánh mắt lạnh lùng nhìn Vu Yến: “Thì sao?”

Vu Yến cứng đờ toàn thân, có vẻ như chuyện Cố tổng uống thừa của một nữ nhân bình thường không có gì là chuyện lạ.

Nhìn thấy ánh mắt đắc ý của Hàn Thiên Từ, Vu Yến giận đến nổ phổi. Vì cái gì nước của cô thì anh ta không nhận, còn để con nhóc kia uống. Còn của Hàn Thiên Từ thì lại nhận không chút chê bai.

Vu Yến đưa tay giật lấy chai nước trong tay Hàn Thiên Từ, mở nấp, uống cạn, giọng điệu cố gắng bình tĩnh nói: “Không sao, em cũng hơi khát, em muốn uống nó.”

Hàn Thiên Từ tỏ ra tức giận: “Chị… đây là em chuẩn bị cho chú Cố, sao chị lại uống chứ.”

Vu Yến hừ lạnh: “Cô cũng uống đồ tôi chuẩn bị cho Lệ Thần.”

Hàn Thiên Từ giả vờ buồn bã: “Chú Cố, có phải Tiểu Từ làm sai không?”

Cố Lệ Thần xoa đầu Tiểu Từ, nở nụ cười, giọng nói ôn nhu: “Không trách Tiểu Từ.”

Sau đó liếc nhìn về phía Vu Yến: “Uống cũng đã uống, cô muốn tính toán với một đứa trẻ sao?”

“Lệ Thần, em không có ý đó.” - Vu Yến đỏ mắt nói.

Cố Lệ Thần không quan tâm, kéo tay Hàn Thiên Từ rời đi.

Hàn Thiên Từ hơi quay đầu lại nhìn Vu Yên, hất cằm, nhếch môi đầy thách thức.

Vu Yến nghiến răng nghiến lợi, trong lòng tràn ngập ý định muốn đào hố chôn Hàn Thiên Từ.

Cố Lệ Thần đi về phòng thay đồ đer tẩy trang và thay đồ, đi đến cửa liền nói: “Tiểu Từ cũng thay đồ đi, một lát chú đưa con đi ăn tối.”

Tiểu Từ lắc đầu, đẩy Cố Lệ Thần đi thẳng vào phòng riêng đặc biệt chuẩn bị cho Cố Lệ Thần ở phim trường. Bên trong rộng rãi sang trọng, so với phòng thay đồ nữ chính thì còn lớn hơn mấy lần.

“Hừ…phòng thay đồ của chú đẹp hơn của Tiểu Từ.” - Hàn Thiên Từ chóng nạnh tỏ ra không hài lòng với sụ sắp xếp này của đơn vị.

Cố Lệ Thần thở dài bật cười: “Được được được, từ bây giờ phòng này là của Tiểu Từ.”

Cố Lệ Thần ngồi xuống ghế sô pha, muốn kiểm tra điện thoại công việc.

Tiểu Từ lúc này mới nhớ đến mục đích của mình, sau đó đi về phía sô pha, hướng Cố Lệ Thần đang ngồi, treo lên người anh, đầu gối quỳ ở hai bên bắp đùi trên ghế, mặt đối mặt, bàn tay cướp lấy chiếc điện thoại di động quẳng về phía ghế sô pha, đáp ghế sô pha nhảy lên hai cái, trực tiếp rơi xuống đất.

Cố Lệ Thần cũng không có thời gian quan tâm đến chiếc điện thoại, chân mày cau lại nhìn xem cô bé này muốn bày trò gì.

“Chú Cố.” - Hàn Thiên Từ đưa mắt nhìn bờ môi đỏ của Cố Lệ Thần.

“Ừm.” - Cố Lệ Thần đưa mắt nhìn cô.

“Chú đã hôn bao nhiêu cô gái rồi?”

Cố Lệ Thần: “…”

Không đợi Cố Lệ Thần đáp, Hàn Thiên Từ bĩu môi: “Trước kia thay bạn gái như thay áo, chắc là đã hôn rất nhiều người rồi.”

Cố Lệ Thần cũng không giải thích, chỉ hỏi: “Sao vậy, hôm nay lại còn quan tâm đến chuyện này?”

Hàn Thiên Từ đưa ngón tay trỏ chạm vào môi Cố Lệ Thần, sau đó đưa ngón tay trỏ chạm vào môi mình…

Hành động này, khiến toàn thân Cố Lệ

Thần cứng đờ.

“Chú Cố, chỉ Tiểu Từ hôn đi.”

“Cái gì?” - Cố Lệ Thần không thể tin được.

“Chỉ Tiểu Từ hôn môi.”

Cố Lệ Thần: “…”