Nếu ông nội đã nói như vậy, Kiều Sâm cũng không truy đến cùng nữa, anh của lúc đó quả thật cũng không có tinh lực đi truy cứu đến cùng.
Anh căn bản sẽ không nghĩ đến hai bố con Kiều Thịnh Hành ngay cả ông nội cũng dám lừa.
Mãi đến hai năm trước khi anh ra nước ngoài ông nội mới từ trên ghế ngồi nửa lui xuống, nói là nửa lui về, trên thực tế thực quyền của Kiều thị vẫn nằm trong tay ông.
Mặc dù nhìn từ bên ngoài thì không quản nhiều chuyện, nhưng công việc quan trọng của tập đoàn vẫn sẽ phải hỏi qua ông một tiếng, không có sự phê chuẩn của ông, tuyệt đối không thể thực thi.
Chỉ là thu mua một công ty sắp phá sản, không tính là chuyện lớn cần phải thông báo với ông nội, cho nên sau khi chuyện này xảy ra, lúc cháu trai nhỏ chật vật đến cực điểm tìm ông ấy muốn một lời giải thích, ông ấy cũng chỉ có thể để Kiều Thịnh Hành cùng với tâm phúc của mình làm rõ tình hình, tất nhiên là sẽ không biết, Kiều Thịnh Hành mua chuộc Lương Huy và một loạt chuyện không thể lộ ra ngoài sáng mà hai bố con lặng lẽ tiến hành trong tối.
Anh ấn điện thoại gọi cho Phó Ý.
Phó Ý nghe điện thoại rất nhanh, tiếng chuông chờ còn chưa vang lên hết đã ngừng, giọng người đàn ông được cố tình đè thấp: “Alo?”
“Vừa dỗ tiểu Ý Mễ ngủ xong hả?”
Trong tai nghe truyền đến tiếng cửa “kẽo kẹt”, cuối cùng giọng Phó Ý cũng trở lại bình thường: “Ừm. Muộn như vậy còn gọi cho tôi, có chuyện gì sao?”
“Cậu có cảm thấy hôm nay Kiều Hành Trinh có chút kỳ lạ không?” Nhắc đến Kiều Hành Trinh, ngay sau đó Kiều Sâm trầm giọng nói: “Tôi luôn cảm thấy anh ta đặc biệt ở nơi đó chờ chúng ta.”
“Cũng không phải không có khả năng, lịch trình của hai chúng ta lần này hoàn toàn công khai, anh ta có lòng muốn nghe ngóng chắc chắn sẽ biết.” Phó Ý bên kia ngược lại không chút ngạc nhiên nào: “Huống hồ lần này người chúng ta tiếp xúc không phải là nhà họ Trần sao, mấy năm trước từ Lâm Giang chuyển đi, con trai thứ hai nhà họ là anh em của Kiều Hành Trinh.”
“Vậy hôm nay anh ta chờ tôi ở nơi đó làm gì?” Có lẽ là nghĩ đến điều gì đó, giọng điệu Phó Ý vốn lười biếng đột nhiên thay đổi: “Sao anh ta biết hôm nay chúng ta sẽ đến bên kia đón vợ tôi? Không phải anh ta vẫn luôn theo dõi chúng ta đấy chứ?”
“Cậu đừng lo lắng, mục tiêu của anh ta không phải cậu.” Kiều Sâm cười lạnh: “Anh ta rõ ràng là đã theo sát Lương Hi một thời gian, biết bây giờ Lương Hi ở chung với tôi, bèn muốn tìm cơ hội đối phó tôi đây mà.”
“Có lẽ khoảng thời gian trước cậu chèn ép anh ta quá tàn nhẫn.” Phó Ý cười nói: “Nghe nói cậu lại giữa chừng cắt đầu tư của anh ta? Quá trớn rồi đó người anh em, người ta trăm cay nghìn đắng xin…”
Một câu của Phó Ý còn chưa nói xong, cửa phòng chợt bị người khác gõ gõ.
Kiều Sâm nhanh chóng cúp điện thoại, đứng nguyên tại chỗ hai giây, mới không nhanh không chậm đi qua mở cửa.
Hành lang không bật đèn, vừa mở cửa, ánh sáng nháy mắt tràn ngập trên hành lang đối diện.
Cô gái ở cửa tóc dài rũ xuống, trên người mặc váy ngủ màu hồng nhạt, vì là mùa hè, váy ngủ còn chưa quá gối, chân giấu trong bóng tối, lộ ra da thịt trắng nõn trên cổ và cánh tay, tựa như véo một cái là có thể ửng đỏ, ánh sáng có chút chói mắt, lúc mở cửa cô vô thức giơ mu tay lên đặt trên trán chặn ánh sáng.
Lời nói Lương Hi đã soạn xong gọn ghẽ vào khoảnh khắc thấy người đàn ông kia hoàn toàn quên sạch.
Cô cũng không biết rốt cuộc mình bị làm sao, sau khi trở về phòng, luôn nhớ đến tình cảnh gặp phải Kiều Hành Trinh, lại liên hệ với cảnh tượng thế này vào 5 năm trước, đan xen vào nhau, cuối cùng đều biến thành biểu cảm thất vọng của Kiều Sâm.
Sau khi tắm nước lạnh và nghe Đại Bi Chú đều không thể khiến bản thân bình tĩnh, ma xui quỷ khiến Lương Hi gõ cửa phòng Kiều Sâm đối diện.
Vào khoảnh khắc nhìn thấy Kiều Sâm, Lương Hi lại lùi bước.
Cô luôn cảm thấy trước mặt Kiều Sâm nhắc tới Kiều Hành Trinh, giống như nhắc đến lịch sử đen tối của mình, chuyện không vẻ vang nhất mà khiến người khác khinh thường của bản thân.
Nhưng cũng đến rồi… Cô nhìn Kiều Sâm lộ vẻ nghi hoặc trước mắt, giải thích: “Em tới là có chuyện muốn nói với anh.”
Kiều Sâm làm dáng vẻ rửa tai lắng nghe.
Cô cũng không biết vì sao, Kiều Sâm hiện giờ cho dù không nói lời nào, đều có thể trong lúc vô hình mà mang đến áp lực không tên cho cô, nhất thời lời nói lại kẹt ở trong cổ họng, lên không được mà xuống không xong, nghẹn đến mức khiến cô khó chịu,
Một lát sau Lương Hi vẫn chưa mở miệng, có lẽ là anh đã mất kiên nhẫn, mặc dù không biểu hiện ra ngoài, chỉ là lễ phép nhắc nhở cô một câu: “Trợ lý Lương có gì muốn nói với tôi sao?”
“Em, em…” Do dự chốc lát, Lương Hi liều mạng, nghĩ thầm chết thì chết thôi, cắn răng khó khăn nặn ra mấy câu: “Thật ra em muốn đến giải thích với anh một chút, em và Kiều Hành Trinh không có một chút quan hệ nào hết.”
Không ngờ lời cô muốn nói lại là lời này, Kiều Sâm ngoài ý muốn nhướng mày.
Thật ra trong lòng anh biết rất rõ, Lương Hi quả thực không có một chút quan hệ nào với Kiều Hành Trinh, lúc ấy Kiều Hành Trinh cũng anh đối chọi gay gắt, au cũng không nhường ai, riêng Kiều Hành Trinh đầu óc không được lanh trí cho lắm, không giấu được chuyện, nếu như thật sự giống như lời anh ta nói sớm như vậy đã cấu kết với Lương Hi, tuyệt đối sẽ không nhịn đến sau này mới ra ngoài khoe khoang.
Huống chi rõ ràng hôm nay cô không phát hiện mình và Phó Ý ở bên cạnh, tất cả phản làm ra theo bản năng, thể hiện rõ là chán ghét người không biết tốt xấu này đến đỉnh điểm.
Chỉ có điều vừa nhớ đến mấy câu kia của cô, chia tay anh không chút lưu tình, anh đã cảm thấy trái tim của mình bị thứ gì đó một dao lại một dao dùng sức róc thịt, giống như lăng trì vậy.
Anh của khi đó, chưa từng chán ghét xuất thân của mình như vậy, vì sao loại tiểu nhân như Kiều Hành Trinh có thể đứa con nhà giàu có, được nhắc đến quang minh lỗi lạc, mà anh là đứa con riêng người người đánh chửi, không thể công khai?
Tối ngày hôm đó, rời khỏi hẻm nhỏ kia, Kiều Sâm trở về nhà cũ của nhà họ Kiều bị Kiều Hành Trinh châm chọc khiêu khích hồi lâu.
Tiếp theo anh nhận được tin nhắn chia tay của Lương Hi.
Đương nhiên là anh sốt ruột, phần nhiều hơn còn là sợ hãi, sợ cô cứ như vậy không cần anh nữa.
Tin nhắn gửi đi không có hồi âm, WeChat trực tiếp bị cho vào danh sách đen, càng đừng nói đến gọi điện, gọi nhiều mấy lần cũng bị kéo vào danh sách chặn.
Cuối cùng, khi ngồi xổm dưới tòa ký túc xá, Lương Hi mặt lạnh bảo mình đừng đến tìm cô ấy nữa, ở bên loại người như anh, thật sự khiến cô cảm thấy chán ghét.
Năm đó anh trở về bèn chủ động xin ông nội Kiều ra nước ngoài đào tạo chuyên sâu, dọa ông nội Kiều tưởng là anh bị nhập hồn… dẫu sao từng đề cập đến chuyện này không chỉ một lần, đều bị anh quanh co từ chối.
Lần gặp cô sau đó, là trong mấy lần ít ỏi anh về nước.
Cô đứng ở dưới ánh trăng lác đác, cả người gầy yếu không cảm nhận được chút thịt nào, hờ hững liếc mắt nhìn anh và Kiều Thi Ngâm, rất nhanh lại quay đầu nói chuyện với Khương Như Vũ.
Toàn bộ quá trình chỉ giống như ánh mắt trong lúc vô tình liếc đến người xa lạ.
…
“Mặc kệ anh có tin hay không.” Có lẽ là sự im lặng của anh đả kích đến cô, giọng Lương Hi nhiều thêm mấy phần bất lực: “Em thật sự không có chút quan hệ nào với anh ta… Trước kia những thứ anh nhìn thấy đều là giả, chỉ là giận anh mà thôi…”
“Phải không.” Anh thu lại ý cười trong mắt, trên mặt lại không giảm nửa phần, lúc mở miệng lần nữa mang theo mấy phần thờ ơ: “Nhưng mà có liên quan gì đến tôi không?”
“Tôi nhớ không lầm thì,” Anh chậm rãi nói: “Hiện tại quan hệ của chúng ta chẳng qua chỉ là mối quan hệ cấp trên cấp dưới bình thường.”
Lương Hi bị câu nói phía sau của anh thật sự làm cho nghẹn họng.
Người này cố ý đúng không? Chuyên môn dùng lời cô từng nói chặn họng cô?
Nhưng mà chuyện này quả thực là cô đuối lý, Lương Hi không thể không hạ giọng, tựa như cố ý nhắc nhở anh: “Là bởi vì hôm nay anh đã cứu em, cho nên em mới…”
“Cho nên em mới đặc biệt đến giải thích với tôi?” Anh không chút khách khí cắt ngang, giọng điệu gần như khinh miệt, như đang giễu cợt cô tự mình đa tình: “Không ngờ đã qua 5 năm rồi, những cái khác không có tiến bộ, ngược lại học được việc giải thích kịp thời, giúp bản thân phủi sạch quan hệ rồi?”
“Trợ lý Lương, xin em nhận thức rõ hiện thực, tình huống như buổi chiều ngày hôm nay chỉ cần là người tôi đều sẽ giúp.” Giọng anh nhàn nhạt, mấy phần giễu cợt chưa hết: “Đừng quá tự cho mình là đúng.”
Ý nghĩa anh muốn nói đã định hướng vô cùng rõ ràng.
Ý nói chính là khi đó, Kiều Hành Trinh ôm eo cô xuất hiện trước mặt anh, cô không chỉ không giãy giụa, ngược lại thuận theo mà mặc cho anh ta ôm.
Mà ở hai tuần trước đó, Kiều Hành Trinh vẫn còn dẫn người vây anh lại, chẳng qua là anh và Phó Ý đã sớm phát hiện, khiến người của anh ta vồ hụt mà thôi.
Chỉ là dù lời này nói tương đối mù mịt, nhưng đến cùng vẫn tổn thương người.
Càng không cần phải nói đây là anh đang thật sự đâm vào chỗ đau của Lương Hi.
Trên mặt cô gái cố gắng giữ bình tĩnh, lấy tốc độ mắt thường cũng có thể thấy được, vỡ tan từng chút một, cuối cùng chỉ còn lại dáng vẻ tủi thân cố nén mà không được.
Hốc mắt nhanh chóng ẩm ướt, kết hợp mới duỗi mắt ửng đỏ.
Người vốn gầy gò lúc này nhìn qua càng yếu ớt, cánh môi mấp máy nhưng nửa âm tiết cũng không thể phát ra được.
Ngập ngừng hồi lâu, hít sâu một hơi, mới chậm rãi thốt lên mấy chữ: “Xin lỗi… Thật sự xin lỗi anh…”
Nghe được lời xin lỗi của cô, giống như lần trước vậy, không biết vì sao trong lòng Kiều Sâm càng phiền não sâu thêm, chỉ là sắc mặt bất giác dịu dàng hơn.
Kiều Sâm nhìn thấy nước mắt không ngừng đảo quanh hốc mắt cô, trong lòng bắt đầu trách cứ bản thân quả nhiên đã nói quá nặng lời, nếu như bản thân đã biết cô và Kiều Hành Trinh không có quan hệ gì, cô cũng đã khóc thành thế này…
Sao anh còn có thể nói được những lời đó.
Đầy bụng oán khí của anh ở trong hành động của cô hôm nay sớm đã tiêu tan phân nửa.
Khoảng thời gian này, cô đã đủ hèn mọn.
Thái độ của cô đã đủ rõ ràng.
Khẽ thở dài, khi anh đang muốn lên tiếng an ủi mấy câu, phần vải áo ngủ bên hông đột nhiên bị người ta kéo lấy.
Cô gái trên mặt đã có nước mắt, cũng không biết là lúc nào lặng lẽ rơi nước mắt, nhìn qua cực kỳ khiến người khác thương tiếc.
Cô khé giật áo ngủ của anh, âm thanh nhỏ như muỗi kêu: “Anh có thể tin em một lần không? Em và Kiều Hành Trinh thật sự không có bất cứ quan hệ nào, 5 năm trước không có, hiện tại cũng không có.”
“5 năm trước… Chính là cái ngày anh nhìn thấy em với anh ta ở cùng nhau, là lần đầu tiên em gặp Kiều Hành Trinh.” Có lẽ là không nghĩ rằng anh sẽ tin tưởng mình, Lương Hi rất có mấy phần vò mẻ không sợ rơi, gần như là nói hết tất cả những gì mình nghĩ đến: “Em lừa anh hết đấy, căn bản em không quen biết Kiều Hành Trinh, càng không vào lúc quen anh lén “bắt cá” với anh ta… Những lời này đều là em thêu dệt ra đấy.”
“Trước kia không phải anh hỏi có đúng là em ghét anh không sao? Mặc anh có tin hay không, em chưa từng ghét anh…” Hai mắt cô đẫm lệ mơ hồ, lúc nói chuyện còn có tiếng nức nở không lớn không nhỏ: “Chỉ là em không biết làm sao đối mặt với anh, em biết mình rất quá đáng, em cũng không có yêu cầu xa vời gì… Nhưng cho dù sau khi anh biết vẫn còn ghét em, em cũng muốn nói những lời này ra. Ngộ nhỡ… anh bằng lòng tha thứ cho em thì sao?”
Đương nhiên Kiều Sâm biết lời Lương Hi nói khi đó đều là nói dối.
Thái độ lúc yêu đương có thế hay không thật sự rất dễ dàng nhìn ra, trong ba năm yêu nhau, cô nhóc này thật sự là trong mắt trong tim đều là anh.
Trong tích tắc kia, toàn bộ trái tim anh đều mềm nhũn như bông.
Kiều Sâm vẫn luôn biết, ở trước mặt cô, anh không chống đỡ được bao lâu, chỉ cần cô tỏ ra yếu đuối, anh sẽ mềm lòng.
Mỗi một lần đã từng đều thế này.
Kiều Sâm cúi đầu, thấy cô lo sợ bất an mà nhìn anh, có lẽ là cảm thấy bản thân thật sự không gắng gượng được nữa, ánh mắt chậm rãi tối đi: “Nếu như anh không tin, vậy thì bỏ đi. Cảm ơn anh hôm nay có thể nghe em nói những lời này.”
Nói xong cô đã cảm thấy bản thân mất mặt đến cực điểm, cũng chủ động đến bước này rồi, trong lòng thế nào cũng nên có đáp án, sao còn ở chỗ này lặp đi lặp lại cầu xin anh hiểu cho mình, tha thứ cho mình?
Còn không bằng giữ lại cho mình mấy phần mặt mũi, dẫu sao sau này vẫn phải gặp nhau.
Cắn môi dưới, không nhìn anh nữa, Lương Hi xoay người định rời khỏi, nhưng chợt bị người ta nắm lấy cánh tay.
Ngay sau đó xoay người, còn chưa nhìn rõ cảnh trước mắt, đôi môi bị người ta lấp kín, bởi vì kinh ngạc mà trong đôi mắt mở to của cô phản chiếu hình bóng anh chậm rãi nhắm mắt.
Đầu tiên là anh dịu dàng hôn lên, hơi thở từ từ chuyển vào trong miệng cô, mềm nhẹ lướt qua từng chút từng chút.
Quấn lấy đầu lưỡi cô, mút lấy tạo nên cảm giác tồn tại cực mạnh.
Hơi thở mắt đầu trở nên nặng nề, sự xâm lược càng ngày càng mạnh, một tay anh ôm lấy eo cô, một tay khác giữ lấy cổ mảnh khảnh của cô, kéo cô vào trong phòng.
Lương Hi bị đè trên tường hôn đến thất điên bát đảo, chờ khi hồi phục lại tinh thần một lần nữa, không biết sao đã nằm trên giường anh.
Không khí tươi mới từ bốn phương tám hướng thổi vào, cô vừa mới hít mấy hơi không khí mới, giữa cổ đã bị người ta dùng lực không lớn không nhỏ cắn một cái.
Lúc này Lương Hi mới phản ứng kịp, đầu người này đã chôn ở cổ cô, một tay khá còn ôm lấy chân cô.
“Anh… Anh đứng lên trước đi.” Cô không được tự nhiên đẩy anh, kết quả lại bị ăn cắn một cái, lực còn lớn hơn ban nãy nhiều.
“Kiều Sâm…” Đã lâu cô chưa từng thử cảm giác này, giống như điện giật liên tục vậy, giọng nói bất giác mềm đi mấy phần, có cảm giác sắp bật khóc: “Anh đứng lên đi…”
Rốt cuộc anh cũng đồng ý dừng động tác, bèn ở tư thế này chống nửa người trên, vẫn cách mặt cô rất gần.
Sự mê mẩn trong mắt chưa rút đi, giọng Kiều Sâm khàn khàn: “Sao vậy?”
“Anh… bây giờ anh đang làm gì vậy…” Bàn tay cô còn dán ở trước ngực anh, vẫn là tư thế từ chối.
Anh cúi đầu nở nụ cười, giữ cổ tay cô trong lòng bàn tay, cực kỳ chậm rãi mà đẩy tay cô lên trên, mười phần ám chỉ.
“Không được!” Cô có chút kinh hoảng thất thố, tay bị anh giam giữ không ngừng vùng vẫy: “Anh buông em ra trước đã!”
“Vì sao không được?” Kiều Sâm từ trên cao nhìn xuống cô.
Mái tóc cô đen nhánh xõa tung trên giường, tay bị anh giam giữ, giống như con thú nhỏ đáng thương yếu ớt, run rẩy giãy giụa, dáng vẻ điềm đạm đáng yêu, sẽ chỉ càng thêm kích thích lòng chiếm hữu của người khác.