Kết quả Kiều Hành Trinh tối này còn tính là thành thật, không làm ra hành động lớn nào kinh hãi thế tục.
Lúc ngửa đầu uống rượu, ánh mắt Lương Hi liếc về phía Kiều Hành Trinh phía đối diện đang nghiêng đầu thấp giọng nói gì đó với Kiều Thịnh Hành.
Ánh mắt Kiều Thịnh Hành lập tức nhìn về phía cô.
Ánh mắt kia không tính là thân thiện, càng nhiều hơn chính là ý tìm tòi nghiên cứu.
Kiều Hành Trinh nói càng nhiều, mi tâm của ông ta cũng nhíu càng chặt.
Chờ Hoắc Lan trò chuyện với trưởng bối trên bàn xong, Kiều Thịnh Hành đột nhiên mở miệng: “Lương tiểu thư phải không?”
Lương Hi đột nhiên bị cue phản xạ có điều kiện là đứng thẳng người: “Đúng vậy.”
“Nghe nói cô là trợ lý của Kiều Sâm?” Ông ta dùng giọng điệu nói chuyện công việc, trong mắt cũng không lộ ra quá nhiều cảm xúc.
“Đúng vậy.” Lương Hi gật đầu.
Ông ta ý tứ sâu xa đánh giá Lương Hi, ánh mắt dò xét kia khiến toàn thân cô từ trên xuống dưới đều không thoải mái.
Thanh danh của Kiều Thịnh Hành ở Lâm Giang cũng không tốt, tham quyền háo sắc.
Già rồi vẫn phải biết tém lại, nhiều lắm chỉ là ở bên ngoài soạn hợp đồng bao nuôi người mới thôi, khi còn trẻ thì quả thực là một tên khốn nạn, ngay cả dụ dỗ thiếu nữ ngây thơ làm tiểu tam cũng làm ra được.
Có điều lúc này ra vẻ đạo mạo, ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm Lương Hi, rất có vài phần dáng vẻ người lãnh đạo, mặc dù trên thực tế nhìn qua rất hư thế.
Thời gian ông ta làm tổng giám đốc ở Kiều thị cũng không dài, cỡ 7-8 năm, từ năm bốn mươi mấy tuổi làm đến hơn 50 tuổi.
So sánh với bạn bè cùng trang lứa với ông ta, trên cơ bản đều đã ngồi trên ghế quyết định sách lược đến hơn nửa đời người rồi.
Cho dù làm đến vị trí tổng giám đốc, trong Kiều thị đa số mọi người đều không thật sự xem ông ta như người ra quyết sách mà đối đãi, phần lớn vẫn lấy ông nội Kiều làm đầu, quyết định quan trọng trước tiên đều đưa đến chỗ ông nội xem qua, rồi lại đưa đến phòng làm việc của ông ta ký tên.
Nói tóm lại, Kiều Thịnh Hành cũng được tính là người lãnh đạo hữu danh vô thực đứng đầu Lâm Giang.
Đến bây giờ Lương Hi vẫn còn nhớ Phó Ý đánh giá ông ta như thế nào.
“Sao ông nội Kiều lại có thể giao quyền Kiều thị cho người đầu óc không tốt được?”
Lúc lấy lại tinh thần, Kiều Thịnh Hành đã thu hồi ánh mắt, nói với cô một câu “Sau này làm việc cho tốt”, lại trò chuyện với Hoắc Khâm mấy câu, rồi thả bọn họ rời đi.
Lần trước Lương Hi làm phù dâu là 3 năm trước, khi đó Khương Như Vũ kết hôn.
Phù rể là một người bạn khác của Phó Ý, trông tương đối lạnh lùng, lúc không cười nhìn qua chính là một khuôn mặt thối, Lương Hi dựa vào khuôn mặt này thiếu nợ này miễn được bao nhiêu rượu.
Không giống lần này, đi xong một vòng trở lại chân cô cũng sắp gãy mất, bởi vì kế đó Hoắc Lan bị người ta chuốc không ít rượu, không có cách nào cản thay cô, cho nên cũng uống không ít rượu.
An Nhiên vào phòng nghỉ nghỉ ngơi trước cô một bước, sau khi Lương Hi chào hỏi nhiệt tình đón khách xong thì một mình qua tìm cô ấy.
Phòng nghỉ ở trong khách sạn, muốn đi nhất định phải xuyên qua vườn hoa đài phun ở giữa.
Lúc này đã là buổi tối, đèn đường xung quanh pho tượng ở đài phun sáng lên, rào chắn đá cẩm thạch bên dưới vòng tròn có thể để khách khứa đến ngồi, hướng về phía đài phun là một vòng đèn nấm đủ màu sắc, mà cách khoảng 50m thì lại là bụi cây cao hơn 2m.
Lúc Lương Hi đi ngang qua dừng lại nhìn chằm chằm đèn và cột nước biến hóa hồi lâu, mới tiếp tục đi về phía trước.
Chưa đi được hai bước, đã nghe thấy ngoài lùm cây không biết từ lúc nào có người đến, đang nói chuyện.
Lương Hi vốn không có thói quen nghe lén người ta nói chuyện, lúc nhấc chân muốn rời đi, người kia mở miệng, âm thanh quả thực quen thuộc đến không thể quen thuộc hơn nữa.
Bước chân của cô bỗng dừng lại.
“Kiều tổng, gọi tôi đến có chuyện gì.”
Giọng điệu vân đạm phong khinh, giọng điệu ôn hòa không có một chút lực sát thương nào, không phải là Kiều Sâm còn có thể là ai?
“Rút vốn của công ty LAND hai ngày trước, có phải là anh làm không?” Là giọng của Kiều Thịnh Hành, nổi giận đùng đùng?
“Kiều tổng, ngài muốn nói là tôi làm, cũng phải lấy bằng chứng ra chứ?”
“Anh còn giảo biện!” Kiều Thịnh Hành đã có chút tức đến hộc máu: “Anh của anh hôm nay nói cho tôi biết, Boris Rickman của LAND là bạn khi anh đi du học!”
Kiều Sâm cười nhạo thành tiếng.
“Thứ nhất, Kiều Hành Trinh không phải là anh tôi, thứ hai, Boris quả thật là bạn tôi, có điều chuyện này có thể chứng minh tôi bảo cậu ấy rút vốn sao?”
“Kiều tổng, ngài lăn lộn trong giới kinh doanh này cũng…” Anh hơi dừng lại, Lương Hi đoán anh đang đếm xem bao nhiêu năm.
“... 8 năm, chẳng lẽ còn không rõ trên thương trường chỉ nói lợi ích không nói tình bạn?”
“Anh!!!” Bị người ta chọc trúng chỗ đau, Kiều Thịnh Hành giận không nhịn nổi, âm lương theo cơn tức mà tăng lên: “Kiều Sâm, trong mắt anh rốt cuộc còn có người bố như tôi không!”
“Không có.” Anh không chút do dự nói: “Tôi vừa nhìn thấy ông, là có thể nhớ đến mẹ tôi chết như thế nào.”
“Kiều tổng, ngài yên tâm, về sau chỉ cần hợp đồng ngài tham gia, tôi đều sẽ dốc hết toàn lực ngăn cản nó được thực hiện, cho đến khi ông thất thế ở Kiều thị.”
Giọng của anh lạnh giống như vừa lấy ra từ hầm băng vậy…
“Chúng ta sẽ từ từ tính nợ với nhau.”
Lương Hi ở phía sau không ở lại nghe nữa.
Cô biết đại khái giữa Kiều Thịnh Hành và mẹ Kiều Sâm đã xảy ra chuyện.
Có điều chuyện Kiều Sâm nói Kiều Thịnh Hành hại chết mẹ anh, cô không hề biết.
Đến phần sau chẳng qua là Kiều Thịnh Hành tức giận đến nói năng lộn xộn buông lời ác độc, sau đó bị Kiều Sâm tiếp lời chọc tức lại, không có gì giá trị nghe được.
Chỉ là ở trên bàn ban nãy ánh mắt của bố con Kiều Thịnh Hành vẫn luôn khóa chặt trên người cô khiến cô mơ hồ cảm thấy không thích hợp lắm, cũng không biết có phải là ảo giác của cô không.
Không nghĩ nhiều lắm, sắp đến phòng nghỉ rồi, Lương Hi thu lại biểu cảm tâm sự nặng nề trên mặt, đẩy cửa đi vào.
An Nhiên đã thay một bộ lễ phục đơn giản, đang dựa vào ghế dùng ống hút nhỏ uống nước. Anh em Hoắc Khâm ngồi cùng một chỗ, không biết đang thương lượng gì.
Lương Hi cho rằng chỉ có một mình An Nhiên ở đây, lúc nhìn thấy hơi sững sờ, mặc dù không phải rất tình nguyện, nhưng vẫn gọi một tiếng “Anh rể”, sau đó gật đầu tượng trung với Hoắc Lan.
“Nơi này không có người khác, không cần phải làm bộ làm tịch gọi anh rể làm gì.” An Nhiên trợn mắt.
Hoắc Khâm nhận ra Lương Hi, nhưng bởi vì mấy lần trước gặp mặt Lương Hi đều không tử tế với anh, cho nên cũng không muốn duỗi tay làm mặt tươi cười.
Chỉ có điều anh đang chuẩn bị muốn đáp lại tiếng anh rể này, bị câu nói của An Nhiên làm cho đen mặt ngay lập tức: “Gọi tôi là anh rể sao lại phiền cô vậy?”
“Chỗ nào của anh cũng phiền tôi hết.” An Nhiên đặt ly xuống, mở miệng nói anh ta: “Ban nãy lúc anh đứng bên cạnh tôi, mùi nước hoa quá thối, xông hơi đến tôi.”
“Đầu óc cô không tốt lắm mà mũi cũng không ổn hả?” Cả người Hoắc Khâm đều cáu kỉnh: “Hôm nay một giọt nước hoa tôi cũng chưa xịt đâu!”
“Ồ, thế có thể là mùi cơ thể anh thôi đó.” An Nhiên cười lạnh.
Mắt thấy cổ và tai Hoắc Khâm đều đỏ ửng, còn muốn tiếp tục tranh luận với An Nhiên, Hoắc Lan vội vàng nhanh tay nhanh mắt ngăn anh ta: “Anh, người bên ngoài còn đang đợi anh đấy, đừng ầm ĩ.”
“Ai muốn cãi nhau với cô ta!?” Hoắc Khâm nhìn qua tức giận đến mức lỗ mũi cũng sắp bốc khói, nổi giận đùng đùng nghiêng đầu qua: “Tôi không chấp mặt với đàn bà con gái.”
“Anh nói ai đàn bà con gái!?” An Nhiên “Soạt” một tiếng đứng dậy, trực tiếp bị anh ta chọc tức đến bật cười: “Hoắc Khâm tôi khuyên anh nói chuyện với tôi cho tử tế, mẹ anh thật sự thích tôi đấy, tôi nói cho anh biết, còn ép tôi nữa tôi sẽ nói chuyện một đêm anh ngủ với 6 người phụ nữ cho mẹ anh nghe!”
“Con mẹ nó cô…” Mắt thấy ông anh nhà mình nổi giận muốn xong elen trước, Hoắc Lan trực tiếp cưỡng chế ôm anh ta kéo ra bên ngoài, cửa đóng lại lần nữa, hoàn toàn nhốt âm thanh của anh em Hoắc Khâm ở ngoài cửa.
“Ài, không phải, từ lúc nào một buổi tối Hoắc Khâm ngủ với 6 người phụ nữ vậy?” Người đi rồi, Lương Hi mới ngồi xuống bên cạnh cô, cảm thấy vô cùng buồn cười: “Trước kia không phải giúp em điều tra rồi sao? Ông chồng này của em mặc dù ở quán bar rất phóng túng, nhưng cũng không quan hệ nam nữ lung tung mà?”
Nghĩ nghĩ, Lương Hi càng tò mò: “Không phải mấy ngày nay một đêm 6 người bị em bắt gian tại giường chứ?”
“Không có, em cố ý chọc tức anh ta thôi.” An Nhiên cầm ly nước dựa lại ghế, ngón tay vuốt ống hút khuấy nước hoa quả bên trong: “Hôm đó không phải anh ta nói bố anh ta nuôi 6 tình nhân sao.”
Đến giờ Lương Hi nhớ đến còn rất khiếp sợ: “Bố chồng em thật sự cùng lúc nuôi 6 tình nhân?”
“Không biết, em cũng chưa hỏi.” An Nhiên lười biếng nói: “Cũng không thể đến trước mặt ông ấy hỏi, “Bố con nghe con trai bố nói là bố đồng thời cho mẹ chồng con đội 6 cái nón xanh, chuyện này là thật sao?” được?”
Giọng điệu của cô ấy trào phúng: “Nếu như em nói như vậy, ngày mai em có thể trở thành tội nhân thiên cổ của nhà họ An.”
Lương Hi rất phối hợp cười thành tiếng.
“Được rồi, đừng nói về em nữa, chẳng có gì thú vị.” An Nhiên vỗ vỗ đùi cô: “Gần đây chị thế nào rồi? Làm trợ lý của anh họ em quen chứ?”
Lương Hi: “Tạm được.”
“Anh họ em là người vừa dịu dàng lại dễ nói chuyện, làm trợ lý cho anh ấy cũng dễ chịu hơn làm trợ lý của ông già còn phiền hơn cả quỷ phiền phức.” An Nhiên nghiêm túc nói: “Hơn nữa nhân phẩm anh họ em cũng rất tốt, bằng không em thật sự sợ cấp trên mới thấy chị xinh đẹp như vậy muốn chơi trò quy tắc ngầm trong văn phòng với chị mất.”
Lương Hi nhớ đến mấy ngày hôm trước “anh họ nhân phẩm tốt” ấn cô ở trên giường hỏi cô chơi quy tắc ngầm không: “...”
“Nhiên Nhiên…” Nhắc đến Kiều Sâm, Lương Hi đột nhiên nhớ đến cô gái vui vẻ “chém” người, nhíu mày hỏi: “Anh họ em có vị hôn thê không?”
“Vị hôn thê?” An Nhiên giật mình: “Chưa từng nghe nói nha?”
Không có vị hôn thê sao?
Vậy cô gái ngồi bên cạnh anh hôm nay là ai?
“Nhiên Nhiên, có thế thật ra anh ấy đã có vị hôn thê nhưng em lại không biết?”
An Nhiên suy nghĩ cẩn thận: “Cũng không thể không có khả năng này…”
“À đợi đã?” Trả lời được một nửa cô ấy đột nhiên phát hiện không đúng lắm, “Sao chị lại quan tâm anh họ em thế? Chị và anh ấy có biến?”
“Sao có thể chứ?” Lương Hi vô thức ngậm miệng, lắc đầu giống như trống bỏi: “Chỉ là hợp lý bát quái một chút.”
“Ồ” An Nhiên gật đầu: “Vậy tối nay em sau khi thấy anh ấy em sẽ hỏi thử.”
“Nhiên Nhiên.”
Từng người chơi di động của mình, An Nhiên lại bị Lương Hi tâm sự nặng nề gọi lại: “Chị hỏi em này, làm một trợ lý sinh hoạt, có phải có khả năng bị yêu cầu ngủ ở trong nhà ông chủ không?”
“Em chưa từng nghe nói.” Trước tiên An Nhiên cảm thấy khó hiểu, mà sau đó đột nhiên ngộ ra: “Anh họ bảo chị ở cùng anh ấy!?”
“Không có không có không có!” Cô kích động cả người ngồi dậy khỏi ghế dựa, thiếu chút nữa trực tiếp nhào đến trước mặt, bị dọa sợ đến mức Lương Hi lắc đầu liên tục: “Chị chỉ tùy tiện hỏi chút thôi.”
“Thế hả.” Trong mắt An Nhiên lộ rõ sự thất vọng cực kỳ rõ ràng: “Em còn tưởng rằng hai người có biến gì đó…”
Một câu của cô ấy còn chưa nói xong, cửa khép hờ chợt bị người ra gõ.
Ngay sau đó Kiều Sâm đi vào.
Anh trông thấy hai người dựa vào nhau, nhướng mày, đi qua xoa đầu Lương Hi.
“Rất mệt?”
“Vậy chúng ta về nhà?”
Lương - Không bị quy tắc ngầm, không ở nhà tổng dài - Hi: “...”
Tác giả có lời muốn nói:
Tiểu Kiều: Vợ anh thơm quá đi.
Em gái Lương: ? Im miệng.