Không Thoát Khỏi Rung Động

Không Thoát Khỏi Rung Động - Chương 20: 20: Bạn Trai Cũng Nhất Định Phải Cho Ngài Kiểm Tra




Em đừng nhìn Hoắc Lan.

Đừng nói chuyện với cậu ta.

Đừng cười với cậu ta.

Chỉ nhìn anh.

Được không.

Giọng anh rất thấp, nghe vào còn có một chút tủi thân.

Trong lòng Lương Hi bỗng dâng lên nỗi chua xót nồng đậm, giống như thủy triều ùn ùn kéo đến mãnh liệt ập đến toàn thân.

Ý của cô không phải như thế.

Cô xem vấn đề này như là vấn đề khách quan để trả lời, căn bản không nghĩ nhiều như vậy, cũng chưa từng nghĩ đến Kiều Sâm sẽ để ý.

Dù sao khách quan mà nói, Hoắc Lan ngoại trừ không đủ chín chắn, có chút tâm cơ trẻ con thích chơi, quả thật là một người không tệ.

Nếu thật sự để cô chọn, đáp án đương nhiên không cần nói cũng biết.

“Em không thích qua lại với người nhỏ tuổi hơn.”

Lương Hi mím môi, âm thanh cực nhẹ: “Yêu đương với người nhỏ tuổi hơn em sẽ không nhịn được mà coi cậu ấy thành em trai.”

“Chuyện này không có liên quan gì đến việc em thích kiểu người như cậu ta.”

Anh có chút không vui, khóe môi mím chặt, lúc nghiêng đầu nhìn cô không chỉ âm thanh nghe ra sự tủi thân, ngay cả trong mắt cũng có sự tủi thân.

Lương Hi á khẩu không trả lời được.

Người đàn ông này đầu óc đều không linh hoạt như vậy sao?

Cô học dáng vẻ nghiêng đầu của Kiều Sâm, ánh mắt nhìn anh có chút bất đắc dĩ.

“Chẳng lẽ anh không cảm thấy Hoắc Lan rất giống anh sao?”

Kiều Sâm nhíu mày: “Sao em có thể cảm thấy cậu ta giống anh thế? Chẳng lẽ em không cảm thấy cậu ta chính là người…”

Lời đến bên miệng cứ thể quành một đường: “... Tương đối ngây thơ?”

Lương Hi cũng cảm thấy hành động hôm nay của Hoắc Lan thật sự có chút ngu muội.

Cô không biết sao con người như Hoắc Lan sao lại đối xử với tình địch mình như thế, dẫu sao cô cảm thấy chỉ cần người bình thường đều không nên làm ra hành động ân cần như vậy.

Giống như đang lấy lòng Kiều Sâm vậy.

“Tuổi của cậu ấy nhỏ hơn anh rất nhiều.” Lương Hi nhún vai: “Ngây thơ một chút cũng bình thường.”

Sau khi nói xong lại cảm thấy buồn bực: “Em vẫn luôn cảm thấy IQ lẫn EQ của anh đều rất cao, sao hôm nay anh lại nghe không hiểu thế?”

Kiều Sâm đương nhiên nghe hiểu.

Chỉ là cảm thấy cô đặt mình cùng Hoắc Lan chung một chỗ xếp loại, trong lòng không khỏi khó chịu.

Sao cô có thể lấy Hoắc Lan ra so với anh?

Nói một cách khác, bất kể là Lương Hi lấy ai ra so với anh, đều không được.

Anh đối với cô, phải là độc nhất vô nhị, không thể thay thế.

Nhưng lời thế này bảo anh nói ra trước mặt Lương Hi, chỉ có thể khiến Lương Hi cảm thấy anh đang cố tình gây sự.

Ngược lại Lương Hi không phức tạp như anh nghĩ, anh vẫn không trả lời, anh thật sự cho rằng cô cũng nói đến nước này rồi, Kiều Sân còn chưa hiểu ý của cô.

Khẽ thở dài, cô đột nhiên không muốn giải thích nữa, duỗi tay gõ gõ cửa sổ xe: “Kiều tổng, có thể xuống xe chưa?”

Kiều Sâm không truy hỏi nữa, chỉ mở khóa xe đồng thời nói với cô: “Tuần sau cùng anh đi công tác, đến Anh.”

“Xa như vậy?” Động tác mở cửa xe của cô dừng lại, nghi ngờ nói: “Vì sao không để trợ lý Văn đi cùng anh? Em nhớ rõ trước đó anh cũng từng nói, kinh nghiệm của em không đủ.”

“Kinh nghiệm là từ rèn luyện mà ra, nếu như em không thực hành sẽ mãi mãi không thể học được.” Anh thản nhiên nói.

“Nhưng lần này anh đi công tác chắc là rất quan trọng đúng không?” Cô còn đang do dự: “Nếu như dẫn em theo, tỷ lệ mắc lỗi không bằng không đâu…”

“Anh sẽ dạy em.” Kiều Sâm kéo cửa xe ra, đồng thời chặt đứt hoàn toàn mọi do dự của cô: “Trợ lý Văn trong nhà có chuyện phải xử lý, không có cách nào phân thân, cho nên em không muốn đi cũng phải đi.”

“Em không biết anh đều sẽ dạy em.” Anh hơi dừng: “Em đừng lo lắng.”

Chỉ có điều chuyện này sao có thể không lo lắng.

Không phải Lương Hi chưa từng xuất ngoại, chỉ có điều trước kia ra nước ngoài đều là đi chơi, trong nhà sẽ giúp đỡ sắp xếp mọi chuyện, cô chỉ phụ trách ăn chơi bét nhè và tiêu tiền.

Nhưng lần này không giống, lần này là đi công tác, có lẽ có rất nhiều chuyện đều cần cô chú ý.

Tối đó cô nhắn tin WeChat cho trợ lý Văn, hỏi thăm cô phải chuẩn bị những gì, cần chú ý điều gì.

Chờ mãi đến khi cô tắm rửa xong, chơi được hai ván game, trợ lý Văn vẫn chưa trả lời tin nhắn của cô.

Lương Hi tưởng rằng anh đã ngủ, bèn không quấy rầy anh nữa, dù sao cuối tuần là cuối tuần sau đi công tác, không vội ngay tối nay.

Ngày hôm sau Kiều Sâm cho cô nghỉ một buổi sáng, đi làm visa Anh lập tức.

Lương Hi cảm thấy chạy tới chạy lui quá phiền phức, dứt khoát lên mạng tìm một công ty ty du lịch bản địa đại diện, chỉ cần trả một khoản phí đại diện là được.

Năm ngày sau đó, hộ chiếu của Lương Hi được gửi về.

Mấy ngày nay trôi qua tương đối bình thản.

Bởi vì là quý cuối, Kiều Sâm bắt đầu bận rộn, tương ứng, một tuần bảy ngày Lương Hi cũng không ngừng theo sát cạnh anh chiến đấu hăng hái.

Ngày tháng không có trợ lý Văn, Lương Hi trở thành trợ lý duy nhất của Kiều Sâm, công việc của bản thân và công việc của trợ lý Văn chồng chất lên nhau, mỗi một ngày thể xác và tinh thần đều mệt mỏi, lên xe đã ngửa đầu ra ngủ mất.

Đếm ngược ngày thứ ba trước khi đi Anh, Lương Hi vừa mới đưa tài liệu vào trong phòng làm việc, nhận được cuộc gọi WeChat của Hoắc Lan.

Trong khoảng thời gian này cậu ấy không ít lần tìm cô nói chuyện phiếm, mỗi ngày Lương Hi đều bận rộn tìm không ra phương hướng, nào có thời gian đi ứng phó của cậu ấy?

Ban đầu Lương Hi chỉ cảm thấy Lương Hi trả lời tin nhắn chậm, về sau thường xuyên đang trò chuyện thì không thấy người đâu, hôm nay dứt khoát gọi điện thoại qua luôn.

Lúc này Lương Hi cũng vừa được nhàn rỗi, một tay nghe điện thoại, một tay cầm ly nước đi về phía phòng trà nước pha cà phê.

Điện thoại vừa mới nghe máy, đã nghe thấy Hoắc Lan giả bộ bình tĩnh lại không che được âm thanh vui vẻ: “Lương Hi, bây giờ tôi ở dưới lầu công ty cô, dẫn cô đi uống trà chiều.”

Cô sợ tới mức ly nước suýt nữa thì bay ra ngoài: “Anh anh anh nói cái gì? Bây giờ anh đang ở dưới lầu công ty tôi?”

“Đúng!” Hoắc Lan: “Tôi đã vào thang máy rồi, tầng 28 phải không?”

Lương Hi: “Sao anh biết?”

“Chị dâu nói cho tôi biết.”

Một tiếng “Ting” đồng thời truyền ra từ trong điện thoại và trong thang máy bên cạnh…

Cửa thang máy chậm rãi mở ra, Hoắc Lan một tay xách túi cũng từ bên trong đi ra.

Lương Hi: “???”

“Chị ấy còn nói cho tôi biết cô cùng anh họ đều làm ở chỗ này.” Hoắc Lan vui vẻ đặt cái túi trên bàn cô, đuối mắt nhìn thấy trên tay cô cầm ly cối, vội vàng nhiệt tình chào hỏi cô.

“Không cần pha cà phê hòa tan đâu, tôi mang cho cô cà phê xay.”

Nói rồi Hoắc Lan lưu loát mở túi ra, từ bên trong cầm ra mấy hộp tinh xảo, một tay khác cầm ly cà phê vừa lẩm bẩm vừa đi về phía phòng làm việc của Kiều Sâm: “Không biết anh họ thích uống trà hay là uống cà phê…”

Đợi Lương Hi khó khăn tiêu hóa từ “Anh họ” thành “Kiều Sâm”, thì Hoắc Lan đã ôm đồ đi vào.

Trong khoảnh khắc nhìn bóng dáng Hoắc Lan biến mất ở trước mắt, rốt cuộc cô cũng tin tưởng tuyệt đối với lời của Kiều Sâm.

Hoắc Lan thật đúng là.

Mợ nó quá ngây thơ :)

Cô không dám chậm trễ, buông ly trong tay chạy vào văn phòng Kiều Sâm.

Con người Kiều Sâm mặc dù hiền lành, nhưng đối với công việc thật sự nghiêm túc số một, tuyệt đối không cho phép bất kỳ một chút qua loa và không tôn trọng nào đối với công việc.

Quả nhiên, khoảnh khắc cô bước vào văn phòng, cô đã nghe thấy Kiều Sâm dùng giọng điệu cực kỳ lạnh nhạt cười giễu.

“Anh họ?”

Hoắc Lan còn giống như ngốc bạch ngọt ở nơi đó trả lời “Phải”.

Trong nháy mắt cô hít một ngụm khí lạnh.

Bây giờ Lương Hi không có ý gì khác chỉ cần có thể đuổi Hoắc Lan ra ngoài làm chuyện gì cũng được.

“Bây giờ đang giờ làm việc, Hoắc tiên sinh, ngài không thể chưa được sự cho phép đã tự vào phòng làm việc Kiều tổng.”

Dưới tình thế cấp bách cô không thể nói uyển chuyển một chút, không ngờ tên ngốc bạch ngọt này lại thật sự nghe không hiểu, kỳ quái nhìn cô một cái: “Tôi vừa mới gõ cửa, là anh họ bảo tôi vào.”

Lương Hi: “...”

Sao lúc trước ở trong hôn lễ không phát hiện người này là một tên ngốc nhỉ?

Còn nữa, có ai có thể đến nói cho cô biết.

Từ “Anh họ” này rốt cuộc là chuyện gì không???

Trong lòng nghĩ như vậy, đến cùng thì trên miệng vẫn không dám hỏi ra.

Đầu óc cô xoay chuyển nhanh chóng, khi tìm được một cớ đang muốn đuôi Hoắc Lan ra ngoài thì Kiều Sâm cong môi.

Anh buông văn kiện đang xem xuống, đứng dậy đi đến trước mặt Hoắc Lan, dừng lại.

Anh còn cao hơn Hoắc Lan một chút, có điều giữa mấy người đàn ông khoảng cách vài centimet trên thực tế không nhìn ra được, nhưng không thế làm sao Hoắc Lan lại cảm thấy trong ánh mắt anh nghiêng nghiêng nhìn xuống cảm nhận được cảm giác áp bách.

“Cậu vừa gọi tôi là “Anh họ”?”

Anh lại cười, thân thiết khiến cho Hoắc Lan cảm thấy cảm giác áp bức vừa rồi hình như là cậu ta tự mình suy diễn ra.

Hoắc Lan gật đầu, thái độ biểu cảm cực kỳ thành khẩn: “Là chị dâu bảo tôi gọi như vậy, chị ấy nói nếu như ngài đã là anh họ của Lương Hi, vậy cũng chính là anh họ của tôi.”

Lương Hi đang nơm nớp lo sợ xem trò vui: “???”

“Chị dâu cậu nói tôi là anh họ của Lương Hi?” Kiều Sâm làm như nghe được chuyện cười lớn gì đó, ánh mắt nhìn cậu ta giống như là đang nhìn kẻ ngốc.

“Đúng, đúng vậy…” Hoắc Lan không nhịn được lùi ra sau một bước, bắt đầu cảm thấy không khí này không đúng lắm: “Còn nói Lương Hi cực kỳ tín nhiệm anh, bạn trai cũng nhất định phải cho ngài kiểm tra, nếu không thì tuyệt đối không cho yêu…”

Lương Hi nghe được mí mắt nhảy lên, dứt khoát từ bỏ cứu lại đứa nhỏ ngốc nghếch này.

Còn có An Nhiên cô gái không cần mạng này.

Thẳng thắn kéo ra ngoài an táng long trọng là được. :)

“Anh họ, nếu như ngài không hài lòng cũng không sao, tôi sẽ chứng minh bản thân với ngài.” Sau lưng Hoắc Lan đổ mồ hôi, ép bản thân tỉnh táo lại, chân thành bày tỏ thành ý và quyết tâm của mình với người đàn ông trước mặt.

Không sai, chị dâu đã nói như vậy, bây giờ Lương Hi độc thân, không có người đàn ông cô thích, đi làm ở công ty của anh họ mình, bởi vì hai người bọn họ quan hệ thân thiết, cho nên cô cũng gọi Kiều Sâm là anh họ.

Sao… Sao tình huống bây giờ nhìn qua kỳ lạ như vậy?

“Đúng vậy.” Im lặng một khoảng thời gian, Kiều Sâm chợt duỗi tay qua, kéo Lương Hi đến bên cạnh, bàn tay hướng xuống, trực tiếp áp trên eo Lương Hi.

Nơi mềm mại kia bị người khác thân mật chạm vào, có lực ôm lấy, xúc cảm này nhanh chóng khiến trên người cô nổi da gà.

Anh cười đến rõ ràng, đầu ngón tay vuốt ve eo thon của cô, lời nói càng ý vị thâm trường.

“Đúng vậy, là anh em.”

“Chính là kiểu anh em mà lúc nào cũng muốn gọi “Anh em”.”

Kiều Sâm còn cắn răng nhấn mạnh mấy chữ “Anh em”, sợ người khác nghe không hiểu ý ngầm của anh.

Lương Hi: “...”



Sau khi đuổi được Hoắc Lan đi, Kiều Sâm hất cằm nhìn mấy hộp bày trên bàn: “Lúc ra ngoài thì mang những thứ này đi.”

Lương Hi đáp vâng, không nói tiếng nào đi qua ôm hộp lên, lại đặt ly cà phê kia ở nơi cao nhất.

Hoắc Lan này mua hộp giao đến tận nơi vừa lớn lại đầy, sau khi đặt cà phê lên sắp ngang bằng mũi của cô, khiến cô nhìn qua như lung lay sắp đổ.

Kiều Sâm dùng tay giúp cô đỡ ly cà phê, thuận thế nhìn xuống.

Cô nhóc bởi vì lời nói ngả ngớn của anh mà trên mặt ửng đỏ, đôi mắt nhỏ từ lúc bắt đầu sống không còn gì luyến tiếc đến xem kịch rồi lại xấu hổ như bây giờ, tầng tầng lớp lớp nhuộm màu sắc có thể khiến anh nghiện.

Anh đột nhiên nhớ đến gì đó, ánh mắt thâm trầm, yết hầu nhấp nhô, hơi thở ra thoáng nặng nề.

Tay đỡ ly cà phê siết chặt, cổ tay xoay chuyển, đồ chắn trước mắt hoàn toàn biến mất.

Anh nhìn chằm chằm vào cô, chậm rãi rút hộp cơm trong ngực cô ra.

Một cái lại một cái.

Cho đến khi trong ngực lương Hi trống không, tay của anh lại lần nữa khoác bên hông cô, một giây sau, trời đất quay cuồng.

Cô bị người ta nghiêng nghiêng chống trên bàn làm việc.

Người đàn ông cúi người, trong mắt có dục vọng cô lâu rồi chưa thấy.

Anh cúi đầu, không khắc chế được cắn lên môi dưới của cô, răng môi vuốt ve, đầu lưỡi khẽ liếm.

“Hi Hi, anh muốn nghe lại một lần, em gọi anh là anh trai.”

“Gọi tiếng anh trai, anh thả em ra ngoài.”

Tác giả có lời muốn nói:

Em gái Lương: Anh trai.

Kiều tổng hài lòng dẫn em gái Hi đến công an đăng ký quan hệ hộ khẩu anh em.

Hoàn toàn văn.