Giọng điệu dịu dàng khiến người ta kinh hãi, tay Kiều Sâm hơi lạnh nhẹ nhàng vuốt ve cái cằm nhỏ nhắn của cô, chậm rãi ma sát, không nói không rằng, giống như đang khiêu chiến ranh giới cuối cùng sự kiên nhẫn của cô.
Khoảng cách gần như vậy, anh không hề chớp mắt nhìn cô chằm chằm, tuy là trước khi đến Lương Hi chuẩn bị tâm lý mạnh mẽ đến đâu, vẫn không thể chống đỡ bao lâu.
Anh không quá dùng sức, cho nên Lương Hi chỉ hơi nghiêng đầu về một bên đã có thể thoát khỏi gông cùm của anh: “Tôi có thể từ chức.”
Quả nhiên, Kiều Sâm căn bản không tin câu này, ngay cả bản thân cô cũng không tin.
Anh cười nhạt nói: “Lấy tình hình hiện tại của em, rời khỏi PCC phải từ công việc dân sự ở tầng thấp nhất đi lên nhỉ?”
“Công việc dân sự tầng thấp nhất của Lâm Giang lương tháng được bao nhiêu nhỉ?” Kiều Sâm lùi về phía sau một bước, nheo khóe mắt làm bộ ngẫm nghĩ, cười khẽ: “3500 tệ?”
“Tôi không phải nhất định phải làm việc ở nơi này.” Lương Hi không khỏi nghiêng đầu né tránh ánh mắt của anh: “Nhân viên văn phòng thì nhân viên văn phòng…”
Giọng câu sau còn nhỏ hơn câu trước, giống như che giấu sự chật vật cùng khốn khổ của mình nhưng lại không có tự tin lớn tiếng nói với người ta, chỉ có thể nhỏ giọng lầu bầu.
“Ừm, nhân viên văn phòng cũng không phải không được.” Kiều Sâm không chút để ý nói: “Có điều chỉ chậm thêm mấy năm trả nợ, vốn có thể trả nợ cho xong trong một năm lại kéo dài thêm ba bốn năm mà thôi.”
Lương Hi không hề kinh ngạc chút nào về việc vì sao Kiều Sâm có thể biết rõ ràng trên thân cô còn gánh một khoản nợ chưa trả xong, nếu như anh không biết Lương Hi mới cảm thấy kỳ lạ.
Rốt cuộc đối với anh bây giờ… có gì là không chiếm được?
Chẳng qua là bị anh vạch trần một trong những chuyện khó khăn nhất ngay trước mặt, khiến cô cảm thấy bản thân trước mặt Kiều Sâm không chỗ giấu thân, sự tự ti vốn đánh không đi nhanh chóng kéo tới, giống như virus lan truyền khắp trên dưới toàn thân.
Cô thật sự rất không quen, cũng thật sự không thích cảm giác này, trước mặt người đàn ông mình thích, cảm thấy bản thân không xứng với anh, cảm giác hèn mọn đến trong cát bụi.
Cho dù cô biết rõ, chuyện năm đó là mình không đúng, đừng nói chỉ là vài câu nói nhẹ nhàng khiến người ta nghe xong không mấy thoải mái, cho dù Kiều Sâm trực tiếp nổi cáu với cô, gọi bảo vệ đuổi cô ra khỏi công ty…
Tất cả đều là thứ cô nên nhận được.
Nhưng cô không muốn mất tôn nghiêm trước mặt anh.
“Kiều Sâm, anh không nên quá đáng.” Khi ngẩng đầu lên lần nữa hốc mắt đã hơi ửng đỏ: “Chúng ta không thể giống như… cấp trên cấp dưới bình thường mà làm việc chung sao?”
Không nhắc đến chuyện từ chức nữa.
Chỉ là giọng nói đều có chút run rẩy, cũng không biết là bị dọa hay tức giận.
Năm năm không gặp, cô gái nhỏ đã từng chỉ biết làm tổ trong ngực anh nũng nịu, ngay cả chia tay cũng phải dựa vào WeChat, cũng biết phát cáu ở trước mặt anh.
Tủi thân đến đuối mắt cũng đỏ lên, cắn đến môi dưới trở nên trắng bệch, cứng cổ hỏi anh có thể ở chung bình thường với anh được không?
Có thể.
Sao lại không thể.
Anh quá muốn ở chung bình thường với cô.
Về nước hơn một năm, không phải Kiều Sâm chưa từng nghĩ đi tìm cô.
Anh biết mấy năm nay cô chịu không ít khổ cực, bị khinh thường nhục nhã bao nhiêu.
Nhưng vừa nghĩ đến câu nói cô nói với mình trước kia… “Anh có tư cách gì cùng ở bên tôi? Kiều Sâm, anh xứng sao?”
Anh không muốn tiếp tục suy nghĩ những chuyện đâm đến trái tim đau nhói thế này.
Anh dồn tất cả tinh lực vào trong công việc, mỗi ngày đều thâu đêm suốt sáng, bỏ ra bao nhiêu tâm tư mới có thể lại một lần nữa lách vào trong tâm mắt của ông nội Kiều Hành Trinh, từ căn bản đi lên.
Vốn dĩ anh hoàn toàn có thể dùng bốn năm năm chậm rãi đi lên, Kiều Sâm lại lỗ mãng chỉ dùng không đến hai năm, bò đến vị trí cao bản thân muốn, tốc độ nhanh đến khiến người ta giận sôi.
Mà anh liều mạng như vậy, chẳng qua là vì muốn chứng minh bản thân có thể xứng với cô.
Vì sẽ có một ngày, có thể khiến cô hối hận đã làm vậy.
-
Chỗ ngồi của Lương Hi ở bên ngoài văn phòng tổng giám đốc, bên cạnh vị trí của trợ lý nam.
Trợ lý nam tên Văn Hạo, cảm giác thiếu niên cực kỳ mạnh, tuổi cũng không lớn hơn Kiều Sâm là bao, nhìn qua lại giống như học sinh cấp ba vừa mới tốt nghiệp, khi cười rộ lên trên mặt có hai lúm đồng tiền nhàn nhạt.
Sau khi tốt nghiệp đại học thì theo Kiều Sâm đi Anh du học, nói là trợ lý nhưng cũng là anh em tốt cùng ăn cùng ở.
Người này cũng rất nhiệt tình, cái mông của Lương Hi cũng ngồi chưa nóng đã bắt đầu than thở với cô làm trợ lý sinh hoạt của Kiểu tổng khốn khổ bao nhiêu.
Ví dụ như Kiều tổng ghét nhất người không có khái niệm thời gian, tuyệt đối không cho phép đến muộn.
Ví dụ như nói Kiều tổng không quen mời bảo mẫu, song anh nhất định phải có mặt 24 giờ gọi lúc nào đến lúc đó, cho nên dứt khoát trở thành bạn cùng nhà với Kiều tổng.
Ví dụ như nói Kiều tổng rất dễ tỉnh giấc, vào buổi sáng khi làm bữa sáng cho anh, nhất định phải ngụy trang bản thân thành người tàng hình, không được gây ra một chút tiếng động nào.
Ví dụ như nói, để thuận tiện cho Kiều tổng, trợ lý tuyệt đối không được ngủ trước Kiều tổng, nhất định phải tùy lúc on call, chuẩn bị khi bất cứ lúc nào anh cần đến.
Lại ví dụ như nói, khi Kiều tổng đi công tác không chỉ phải chuẩn bị hành lý cho anh, còn phải chuẩn bị ổn thỏa tất cả mọi thứ bên kia bao gồm khách sạn, nhà hàng, đều phải được đặt trước tất cả.
…
Sau khi nghe xong, ánh mắt Lương Hi nhìn Văn Hạo đã tràn ngập từ ái, vỗ nhẹ lên vai anh ta: “Anh em, mấy năm nay thật sự khổ cho anh rồi.”
“Đều đã qua đều đã qua rồi.” Văn Hạo nhìn qua không hề bị những khắc nghiệt cuộc sống dập tắt hy vọng: “Sau này nhất định sẽ càng ngày càng tốt đẹp.”
Chỉ là ánh mắt nhìn cô có chút thương hại nhỏ.
Mới đầu Lương Hi vẫn chưa cảm thấy không đúng, mãi cho đến khi Văn Hạo hỏi cô một câu: “Khi nào em dự định dọn đến nhà Kiều tổng”, cô mới hoàn toàn tỉnh táo lại.
Đợi đã, những chuyện đi công tác mang theo hai trợ lý, ok.
Mấy chuyện làm bữa sáng với cùng tăng ca ban đêm on call các kiểu sao càng càng giống chuyện trợ lý sinh hoạt nên làm thế nhỉ??
Còn phải ngủ ở nhà anh???
Ở trong nhà Kiều Sâm, cùng ăn cùng sống với anh, làm bữa sáng làm bữa tối còn phải làm tri kỷ gọi anh rời giường…
Không được.
Điều này tuyệt đối không được!!
Lương Hi thử tưởng tượng một chút, nếu đổi lại là cô, bạn trai cũ cặn bã tuổi nhỏ vô tình đá cô còn nói với cô “Cô không xứng với tôi” vào ở nhà mình, còn nhất định phải thời thời khắc nghe mệnh lệnh của cô, nấu cơm cho cô gọi cô rời giường, vậy cô…
Trước tiên chắc chắn phải hành hạ một trận, tiếp đó phải xem tâm tình cô muốn giết hay muốn lóc thịt!!!
“Có thể, có thể không ở nhà anh ấy không?” Lương Hi ngẩng đầu, biểu cảm yếu ớt mà bất lực.
“Cái này anh cũng không biết, có lẽ em phải đi hỏi Kiều tổng một câu.” Văn Hạo gãi gãi đầu: “Ở nhà Kiều tổng thật sự rất thuận tiện, bình thường 7 giờ sáng Kiều tổng đã tỉnh, nếu em ở nơi khác, còn phải đến trước 1 tiếng để qua chuẩn bị bữa sáng…”
“Bữa sáng cũng muốn em làm sao?” Lương Hi chỉ cảm thấy trong lòng càng lúc càng lạnh: “Anh ở nhà Kiều tổng chắc là có thể thuận tiện làm việc hơn một chút nhỉ?”
“Không được.” Lời cô nói còn chưa dứt, Văn Hạo đã nghiêm túc nhắc nhở cô: “Vừa rồi Kiều tổng dặn dò anh, bây giờ có trợ lý sinh hoạt rồi, nên để làm việc của em, tuyệt đối không thể giúp đỡ.”
Lương Hi: “...”
Tên đàn ông xấu xa.
Kiều Sâm vừa mới tiếp quản PCC, mấy ngày nay bận tối mắt tối mũi, trao đổi với nhóm trợ lý chỉ vẻn vẹn trong phạm vi công việc, đừng nói đến cảm giác xấu hổ giữa nam nữ có vướng mắc trong tình cảm, ngay cả vấn đề phòng ở Lương Hi canh cánh trong lòng cũng không có thời gian nhắc đến, khiến Lương Hi nhẹ nhàng thở ra.
Bởi vì còn chưa vào ở, có lẽ cũng sợ dọa đến cô gái nhỏ mới đến, Văn Hạo để cô dần quen trước, đợi Kiều tổng rảnh nhớ đến sẽ nói sau.
Mặc dù Lương Hi căn bản không muốn để Kiều Sâm nhớ đến.
Kiều Sâm nói sẽ dạy Lương Hi làm một trợ lý là như thế nào, trên thực tế vẫn là Văn Hạo dạy cô.
Nhưng mấy ngày nay, Lương Hi cũng coi như đã biết đại khái.
Chỉ là trước kia cô nghe nói những quản lý trưởng phòng khác ở công ty làm việc đến không cần mạng, trong lúc vô tình nghe thấy trợ lý của bọn họ kêu khổ thấu trời còn không để ý lắm, mãi cho đến bây giờ phong thủy luân chuyển, tháng ngày bi thảm rơi trên đầu cô, cô mới biết được cái gì gọi là kiếm sống khó khăn.
Trước kia cô chưa từng thấy Kiều Sâm có tiềm năng cuồng công việc, ít nhất khi ở đại học, anh ứng phó với việc học giống như đi chơi vậy, nếu không phải vì từng bị xử phạt, còn có thể lấy được học bổng.
Ít nhất thì trong mắt Lương Hi, Kiều Sâm thuộc kiểu thiên phú dị bẩm, không cần tốn quá nhiều thời gian cùng tinh lực ở phương diện này, mà không phải giống như bây giờ…
“Trợ lý Văn, Kiều tổng của các anh là thần tiên nhỉ?” Không biết đây là lần thứ mấy thu lại ánh mắt dính chặt lên cánh cửa đóng chặt kia, Lương Hi rốt cuộc không nhịn được nghiêng đầu, u oán nhìn chằm chằm vào Văn Hạo đang xử lý văn viện: “Mỗi ngày anh ấy đều không ăn cơm trưa sao?”
Ngón tay Văn Hạo gõ lạch cạch trên bàn phím, lại dùng chuột ấn mấy cái trên máy tính, vừa đi về phía máy in bên kia, vừa trả lời cô: “Không phải mỗi ngày đều nghiêm trọng như vậy, lúc bận rộn mới không ăn.”
“Anh không đói bụng sao?” Cô chống cằm lên sổ ghi chép, đáng thương nhìn chằm chằm vào đối phương, thiếu bước viết mấy chữ to “Em đói lắm rồi” trên mặt.
Văn Hạo: “Vừa rồi lúc anh đi xuống đưa văn kiện, thuận tiện đến quán cà phê dưới lầu ăn cái bánh mì rồi.”
Đầu óc Lương Hi giống như bị sét đánh một cái, bảo sao cô thấy Văn Hạo đi lâu như vậy, không phải có thang máy sao?
Lương Hi không thể tin nổi: “Sao anh lại không gọi em?”
“... Anh muốn hỏi có muốn đi cùng không, nhưng không phải em bảo anh đừng quấy rầy em làm việc sao.” Văn Hạo chớp mắt nhìn cô.
Dứt lời, anh cầm lấy văn kiện vừa mới in dập ghim ghim lại, đưa cho Lương Hi: “Có thể làm phiền em giúp anh đưa vào cho Kiều tổng không?”
Lúc này Lương Hi mới nhớ đến, lúc Văn Hạo ra ngoài vào buổi sáng, cô đang gõ bảng báo cáo, bảng biểu toàn số là nhiều, chưa gõ xong một nửa cô đã muốn bó tay toàn tập rồi, chỉ muốn nhanh chóng kết thúc nhiệm vụ này, không muốn kéo dài đến buổi chiều lại tiếp tục trọc đầu vì nó, nào có tâm tư để ý Văn Hạo?
Hậm hực nhận lấy văn kiện, Lương Hi xị mặt đi vào văn phòng Kiều Sâm.
Lễ phép gõ cửa, đợi người bên trong nói mời vào, lúc này Lương Hi mới ấn tay nắm cửa.
Vừa mới vào cửa, cô lập tức thu lại biểu cảm tủi thân, treo nụ cười chuyên nghiệp đưa văn kiện cho Kiều Sâm: “Kiều tổng, đây là trợ lý Văn bảo tôi đưa tới cho ngài.”
Kiều Sâm đến đầu cũng không nâng: “Đặt đó là được.”
Lương Hi nghe vậy đặt văn kiện xuống, lúc đang muốn đi bụng đột nhiên kêu ùng ục mấy tiếng, ở trong phòng làm việc yên tĩnh cực kỳ vang dội.
“?” Kiều Sâm ngẩng đầu: “Tiếng gì vậy?”
“Không có gì không có gì… Kiều tổng anh làm việc đi ạ.” Lương Hi giống như không có việc gì mà mỉm cười, một khắc cũng không muốn ở lại, nhấc chân rời đi.
Ai ngờ cơ thể cô không có chí tiến thủ thật sự không muốn cho cô bậc thang đi xuống, cô vừa mới nhấc chân còn chưa kịp hạ xuống, lại phát ra một tiếng gào thét kháng nghị.
Lương Hi: “...”
Bàn ghế phát ra một tiếng vang rất nhỏ, Kiều Sâm cười như không cười: “Trợ lý Lương đói bụng?”
Sống lưng cô hơi cứng, vừa xấu hổ cười quay người lại: “Không có, tôi không hề đói chút nào, thậm chí còn rất no, có thể là buổi sáng ăn nhiều, sắp tiêu chảy.”
Vừa điên cuồng chửi thầm ở trong lòng.
Kiều Sâm anh chính là tên chó má trong lòng anh không có điểm ABCD nào hả, anh không ăn trợ lý nào dám ăn???
Kiều Sâm nhìn cô mỉm cười còn khó coi hơn cả khóc, giơ tay liếc nhìn đồng hồ, nhíu mày: “Đã sắp 2 giờ rồi sao…”
Trong nháy mắt dâng lên ánh sáng hy vọng, trái tim Lương Hi phút chốc bật lên tận cổ họng, nhảy nhót như muốn bật ra khỏi cổ họng!
Giây tiếp theo, Kiều Sâm cầm nắp bút máy gõ nhẹ lên mặt bàn: “Làm phiền em bây giờ đi xác nhận một lượt kỹ càng lịch trình khách hàng chiều nay.”
Lương Hi: “???”