Edit & Beta: Dẹt xi càa
Túc Tức lấy điện thoại Dương Tập gửi tin nhắn cho Nhiếp Tĩnh Trạch, cuối cùng vẫn bị hắn ta kéo đen. Cậu từ bỏ việc nhắn tin quấy rầy mà chuyển sang tặng đồ. Đi dạo phố nhìn trúng chiếc đồng hồ mới ra, cậu lập tức mua nó gửi bằng chuyển phát nhanh cùng thành phố tới đối phương. Quán cà phê ra hương vị bánh mới, cậu cũng đặt hàng cho Nhiếp Tĩnh Trạch trên phần mềm ship tới.
Vào một ngày cuối tháng 9, Túc Tùng Thanh đi công tác về, đưa cậu đến nhà hàng ngoài trời trên tầng cao nhất của khách sạn để ăn những món mới của đầu bếp làm bánh ngọt. Túc Tức theo thói quen mà đóng gói một phần cho Nhiếp Tĩnh Trạch. Cậu đi theo người quản lý khách sạn ra khỏi bếp, lúc người quản lý phân công việc giao hàng cho nhân viên khách sạn, Túc Tức đột nhiên tâm huyết dâng trào gọi người quản lý lại, đồng thời gọi cho Túc Tùng Thanh nói ngắn gọn nguyên nhân. Rồi xoay người cùng nhân viên chạy mất, đem Túc Tùng Thanh ném lại ở nhà hàng.
Túc Tùng Thanh sau khi biết chuyện cũng không chút tức giận, ông chỉ đối với một bàn thức ăn mà dung túng lắc đầu.
Nhân viên khách sạn giả làm người giao hàng mang cơm đến tầng dưới ký túc xá gọi cho Nhiếp Tĩnh Trạch. Gọi điện thoại xong, nhân viên khách sạn cầm tiền boa rời đi, Túc Tức ngồi xổm trên bậc thang với món điểm tâm ngọt, tầm mắt rơi vào khung hiển thị thời gian trên điện thoại mấy lần.
Cho đến khi giọng nói giễu cợt của Thẩm Tùy từ trên đỉnh đầu hướng xuống: "Thiếu gia ở đây giao đồ ăn để trải nghiệm cuộc sống ở tầng chót sao?"
Túc Tức đứng dậy, khẽ di chuyển đôi chân đang tê dại, cau mày hỏi: "Nhiếp Tĩnh Trạch đâu?"
Thẩm Tùy nói: "Anh ấy bận giúp tôi thăng hạng, không có thời gian xuống lầu lấy."
Túc Tức liếc hắn một cái, "Cậu bảo cậu ta đi xuống."
"Sao lại phải kêu anh ấy xuống?", Thẩm Tùy bật cười," Anh ấy không thích đồ ngọt." Y nói xong liền giơ ngón tay lên ấn ấn bên môi, cố ý nói thêm," Không hổ là đầu lưỡi quý giá của thiếu gia, món bánh ngọt kia hương vị quả không tồi. "
"Cậu đi kêu cậu ta xuống dưới," Túc Tức trên mặt mang theo chút tức giận nói, "Nếu không tôi có rất nhiều biện pháp đưa cậu cút khỏi ký túc xá của cậu ấy."
Thẩm Tùy thu hồi dáng vẻ tươi cười, tay phải bên người nắm chặt rồi lại buông ra. Ánh mắt quét qua khuôn mặt Túc Tức, trước khi quay người rời đi, y nói với giọng điệu có chút mỉa mai, "Cậu muốn theo đuổi Nhiếp Tĩnh Trạch nhưng tại sao lại không dành chút thời gian để hỏi thăm sở thích của anh ấy."
Túc Tức nghe vậy hơi sửng sốt, nhìn bóng dáng Thẩm Tùy lộ ra chút ảo não cùng thất sách.
Thẩm Tùy bước nhanh lên lầu, nhấc chân khẽ đá cánh cửa ký túc xá đang đóng nhẹ ra, bước vào kéo chiếc ghế bên bàn ra ngồi xuống, nhếch mũi chân chậm rãi thở ra một hơi, quay lưng về phía Nhiếp Tĩnh Trạch đang ngồi ở bàn lật xem tài liệu, "Em không xử lý được cậu ta, chính anh phải tự đi thôi."
Nhiếp Tĩnh Trạch rũ mi mắt, đọc lướt nhanh nội dung tài liệu, đối với lời của Thầm Tủy ngoảnh mặt làm ngơ.
Thẩm Tùy khẽ khịt mũi một cái, duỗi chân đá nhẹ chân ghế hắn, "Anh vẫn là xuống lầu đi một chuyến đi. Em nghe ba em kể lại mẹ cậu ta tại thời điểm sinh cậu ta mà khó sinh qua đời. Túc Tùng Thanh lại thường xuyên không ở nhà, mặc dù không được nhận quá nhiều tình thương của cha, nhưng về mặt vật chất mà nói, những năm gần đây cha cậu ta cơ hồ đều là thích gì chiều nấy. Anh có biết cậu ta nói gì với em ở dưới tầng không", Thẩm Tùy cười lạnh một tiếng," Cậu ta nói nếu anh không đi xuống, cậu ta sẽ có rất nhiều cách khiến em cút khỏi ký túc xá này."
Nhiếp Tĩnh Trạch biểu tình không kiên nhẫn đứng dậy khỏi bàn làm việc, chửi thề một câu, mở cửa bước ra ngoài.
Túc Tức vẫn đứng ở vị trí cũ, ánh mắt nhìn chằm chằm vào thiết bị cảm ứng bên ngoài cửa ra vào. Khi một bàn tay thon dài mạnh mẽ nắm lấy tay nắm cửa xuất hiện trong tầm mắt của cậu, Túc Tức liền nhướng mắt như thể cảm nhận được điều gì đó, một lúc lâu mà vẫn không thấy Nhiếp Tĩnh Trạch đi tới chỗ cậu.
Túc Tức tiến lên bước tới, đưa món điểm tâm ngọt trên tay cho đối phương.
Nhiếp Tĩnh Trạch đút một tay vào túi quần, nhìn cậu với vẻ xa cách, chậm chạp không có bất cứ hành động nào.
Túc Tức trong lòng sinh ra một chút thấp thỏm cùng khẩn trương, khi lần thứ hai cùng đối phương đối diện, đáy mắt cậu vô thức mà hiện ra chút trông mong.
Khóe môi Nhiếp Tĩnh Trạch khẽ giật, động tác nóng nảy cầm lấy hộp điểm tâm từ cậu.
Tim Túc Tức đập nhanh hơn một chút, cậu nheo mắt nở nụ cười mãn nguyện. Tuy nhiên, trước khi nó lan ra tới khóe mắt và lông mày, nụ cười cậu khẽ khựng lại.
Nhiếp Tĩnh Trạch cầm món tráng miệng trong tay, nhấc chân đi về phía thùng rác trong góc.
Túc Tức đột nhiên mím thẳng môi, nhanh chóng tiến lên ngăn cản hắn, "Món này ăn rất ngon, còn ngon hơn mấy cái lần trước."
"Thật sao?" Nhiếp Tĩnh Trạch nhàn nhạt nói.
Túc Tức gật đầu theo bản năng.
Nhiếp Tĩnh Trạch khẽ nhướng mày, thình lình hắn dùng cổ tay tạo một cú ném xa từ dưới lên trên, ném đồ trong tay lướt qua người Túc Tức vào thùng rác. Hắn nghiêng mặt sang một bên, hai tay ấn lên vai Túc Tức, ghé mắt nhìn hướng xuống. Hai người hô hấp đan xen, mặt mày Nhiếp Tĩnh Trạch hiện lên vẻ phiền chán"Cậu không biết sao? Tôi ghét nhất là ăn đồ ngọt."
Nếu người mà cậu đối mặt lúc này là Viện Hoa hay thậm chí là Thẩm Tùy, Túc Tức có lẽ trăm phương đều không thua trận, dễ dàng chuyển bại thành thắng. Tuy nhiên, khoảnh khắc này cậu mới ngỡ ngàng nhận ra, ngoài cảm xúc khó chịu, cậu thế mà lại không nghĩ ra bất cứ một câu nào có thể đáp lại lời mỉa mai của đối phương.
Thời trung học cậu đã từng có vài người bạn trai hoặc bạn gái, nhưng hôm nay cuối cùng cậu cũng đụng phải một người có thể gọi kỳ phùng địch thủ.
Mặc dù sau một thời gian dài cậu mới hiểu ra, trong tình yêu không có kỳ phùng địch thủ, chỉ có yêu và không yêu.
Nhưng mà hiện tại, cậu chỉ là hơi cau mày, rũ mắt xuống nói: "Tôi không biết."
Chắc tui sửa xưng hô luôn của Thẩm Tùy với Nhiếp Tĩnh Trạch ha.