Không Thực Sự Có Người Cho Rằng Thế Thân Khó Làm Chứ?

Chương 5: Miên Miên




Edit + Beta: Ameo

Cô giáo Vương tiễn mẹ con Miên Miên ra về, cô ngồi dậy, nhìn lên tường.

Ảnh chụp của nhà trẻ, cũng có ảnh năm ngoái của Phó Trầm Du.

Đứa nhỏ 4 tuổi, gác violon trên vai, treo hồ ly nhỏ làm vật trang trí, khuôn mặt trắng nõn tươi cười rạng rỡ. Ninh Thiến nửa ngồi xổm, váy dài màu trắng không nhiễm một hạt bụi.

Cô giáo Vương ngồi xổm xuống, nói với Phó Trầm Du:"Tiểu Du, con có muốn tham gia chương trình văn nghệ năm nay không?".

Phó Trầm Du không nói một lời.

Cô giáo Vương vuốt tóc nhóc, mỉm cười:"Cô gọi cho mẹ, để mẹ tới xem Tiểu Du biểu diễn có được không?".

Con ngươi màu đen của Phó Trầm Du hơi rung động.

Nhóc không nói có tham gia hay không, nhưng trong lòng khẽ gợn sóng.

Quý Miên về nhà, bình tĩnh lại.

Một lần có thể gặp được hai vai chính của《Tình lạ dịu dàng》, nói không chấn động là giả.

Nguyên tác có nhắc tới, Tô Lạc Du chiếm một vị trí không hề nhỏ trong suốt thời thơ ấu của Phó Trầm Du.

Phó Trầm Du bị thương, Tô Lạc Du tới an ủi.

Phó Trầm Du bị bắt nạt, Tô Lạc Du vì hắn mà đánh nhau.

Phó Trầm Du không ăn cơm, Tô Lạc Du đút hắn ăn từng miếng một.

Cho nên sau này, Tô Lạc Du trở thành ánh trăng sáng không thể xóa nhòa trong lòng Phó Trầm Du.

Quý Miệng nhếch khóe miệng, nghĩ đến 20 năm sau.

"Cậu" trở thành chướng ngại vật trong tình yêu của Tô Lạc Du và Lệ Quyết, nên Phó Trầm Du mới thay Tô Lạc Du giải quyết "cậu".

Đây là kết cục cuối cùng của thế thân pháo hôi sao......

Không biết tình cảm của bọn họ tiến triển đến đâu rồi? Tô Lạc Du đã trở thành ánh trăng sáng của Phó Trầm Du hay chưa?

Hôm nay Phó Trầm Du vất kẹo của Tô Lạc Du như thế, xem ra là chưa.

Bây giờ chưa, nhưng cũng sắp rồi. Ngày chết cách mình ngày càng gần.

Quý Miên che ngực, muốn hộc máu:.....Tui thấy mình có thể giãy dụa thêm một chút.

Quý Miên đang buồn rầu, bên tai bỗng vang lên tiếng đàn violon du dương.

Bầu trời cuộn lên tầng tầng lớp lớp những đám mây như đang thiêu đốt,《Liebesfreud》của Fritz Kreisler phiêu đãng trong không trung. Quý Miên thoáng chốc quên hết phiền não, không tự chủ mà bị tiếng nhạc hấp dẫn, tâm trạng nóng nảy cũng dần dần dịu xuống.

Từng nốt nhạc dè dặt bày tỏ tình yêu và niềm vui sướng. Ngỡ như trộm lấy một chút hy vọng, rất nhanh, tiếng nhạc chợt ngừng, mảnh vỡ hy vọng dần dần tan biến.

Quý Miên thở dài, nghĩ thông suốt.

Thôi vậy, binh tới tướng chặn, nước tới đất ngăn.

Chỉ cần cậu rời xa Phó Trầm Du, tương lai chưa hẳn sẽ bị hắn giết.

- -

Dưới hiên nhà, xuất hiện thân ảnh của một đứa trẻ.

Nhóc bê chậu, chạy dồn dập từng bước đến bể giặt quần áo.

Trong chậu là chiếc áo sơ mi trắng mà năm ngoái Ninh Thiến mua cho nhóc mặc trong tiệc tối ở nhà trẻ, nhóc rất quý trọng nó.

Một đứa trẻ 5 tuổi giặt quần áo rất tốn sức.

Không biết dùng bồ kết, bọt xà phòng cũng bay loạn xạ.

Nhưng nhóc vẫn giặt rất nghiêm túc, ánh mắt chuyên chú, lăn qua lộn lại, không bỏ qua bất cứ một góc nào. Nhóc mím chặt môi, trên mặt cũng không có biểu cảm gì. Nhưng một đứa trẻ 5 tuổi không giấu được ánh mắt sáng ngời tràn đầy hy vọng.

Một lát sau, cậu bé xuất hiện ở trên sân thượng, trước ngực ướt nhẹp. Nhóc dẫm lên ghế, kiễng chân phơi chiếc áo sơ mi lên.

Đây là trang phục diễn của mình, năm ngoái mẹ đã mua cho mình.

Nhóc không ngừng lặp lại trong lòng.

Áo sơ mi màu trắng phiêu đãng trong tiểu khu cũ, giống như làn váy trắng của Ninh Thiến trong ảnh chụp.

Phó Trầm Du ngồi trên ghế, chờ mong nhìn chiếc áo.

Cứ ngồi như vậy hết buổi trưa.

Nhóc nghĩ, nếu như mình biểu diễn tốt, mẹ sẽ đến thăm mình chứ?

Nhóc muốn nói với mẹ rằng, nhóc biết giặt quần áo, biết tự mặc quần áo, còn biết tự mình đi nhà trẻ.

Nhóc đã lớn rồi, trở thành một nam tử hán. Dù không có ba, nhóc cũng sẽ cố gắng nuôi dưỡng mẹ mình.

Nhóc ăn rất ít.....nhóc thật sự.....thật sự sẽ không làm mẹ thấy phiền lòng.

Phó Trầm Du cúi đầu, từng giọt nước mắt rơi xuống, lau thế nào cũng không hết.

Quý Miên thu hồi tầm mắt, trong lòng cảm thấy thật phức tạp.

Ninh Thiến sống trong nhà tình nhân, mười ngày nửa tháng cũng không về lấy một lần. Ngoại trừ gửi tiền thì cũng chẳng quan tâm đến con trai.

Dần dần, dì Trần bảo mẫu mới càng ngày càng to gan, dẫn con trai mình tới chiếm nhà, đuổi Phó Trầm Du ra ngoài.

Khó tránh nhìn quần áo của Phó Trầm Du có hơi cũ cũ bẩn bẩn, mặc cũng không vừa người.

Dì Trần đem quần áo của nhóc cho con trai mình mặc, còn quần áo của con trai thì ném cho Phó Trầm Du.

Quý Miên nghĩ đến đây thì thấy hơi phẫn nộ.

Cho dù sau này Phó Trầm Du là tai họa của xã hội, nhưng bây giờ mọi chuyện vẫn chưa xảy ra, trẻ con vô tội biết bao.

Chỉ là......

Quý Miên lắc lắc đầu, vẫn là đừng xen vào chuyện của người khác. Có lẽ do cậu dung hợp ký ức của nguyên chủ, nên cứ nhắm mắt là cậu lại cảm nhận được viên đạn găm vào cẳng chân, biểu cảm lạnh lùng tàn nhẫn của Phó Trầm Du ở 20 năm sau, còn có cảm giác không thể thở nổi khi rơi xuống biển lạnh như băng. Tất cả điều này khiến cậu lại một lần nửa trải qua cảm giác tuyệt vọng khi tử vong.

《Tình lạ dịu dàng》chú định Phó Trầm Du sẽ là đại ma vương uy hiếp cả giới cảnh sát. Đến ánh trăng sáng Tô Lạc Du còn chưa thể cảm hóa hắn, Quý Miên thực sự không nắm chắc.

-

Trong nháy mắt, ngày hội văn nghệ của nhà trẻ đã đến.

Sáng sớm, Lâm Mẫn Chi mặc cho Quý Miên một bộ quần áo mới, lau mặt cho cậu, khiến Quý Miên trở nên thơm tho sạch sẽ.

Quý Miên nắm tay Lâm Mẫn Chi ra cửa, đúng lúc thấy dì Trần và con của bà ta. Phó Trầm Du đứng đối diện bọn họ, hốc mắt ửng hồng, cả người run rẩy, vẻ mặt như muốn giết người.

Trên mặt đất là áo sơ mi tuyết trắng. Trên áo là vô số dấu chân của hai mẹ con dì Trần.

Áo sơ mi rơi vào cống nước bẩn, dính đầy bùn đất, đã không thể mặc được nữa.

Người khởi xướng còn kiêu căng ngạo mạn:"Thằng con trai của tội phạm giết người như mày lại dám trộm mặc quần áo của tao!".

Quý Miên ngơ ngác nghĩ: Không phải....Đó là quần áo của Phó Trầm Du mà.

Chiếc áo được giặt sạch sẽ. Là chiếc áo......mà nhóc mong đợi đã lâu.

-

Lâm Mẫn Chi vui vẻ ôm Quý Miên. Trước khi đến nhà trẻ còn ghé vào một tiệm văn phòng phẩm, mua cho cậu một cục tẩy con thỏ.

Một chiếc xe Santana khí thế dừng trước cửa tiệm văn phòng phẩm, một cậu bé khoảng 7-8 tuổi mặc tây trang nhảy xuống.

Người đàn ông trung niên và người phụ nữ xinh đẹp cùng nhau xuống xe. Quý Miên chợt khựng lại, kinh nhạc nhìn cô chằm chằm.

Ninh Thiến!

Mẹ của Phó Trầm Du.

Cậu nhìn sang người đàn ông bên cạnh Ninh Thiến, cốt truyện《Tình lạ dịu dàng》từ từ mở ra.

Hắn là chồng mới của Ninh Thiến, thư ký huyện Lâm Cảng. Không lâu sau sẽ lên chức, làm phó thị trưởng của thành phố Đồng.

Ninh Thiến hiện là tình nhân của hắn, hai người sắp đi nhận giấy đăng ký kết hôn, tiền đồ tốt đẹp.

Cậu bé ngả vào lòng Ninh Thiến làm nũng.

Người đàn ông trung niên cười mở miệng:"Tiểu Hi, đừng nhào vào người của dì, cẩn thận đụng thương em gái".

Tiểu Hi ngọt ngào hỏi:"Dì ơi, bao giờ em gái mới ra đời, con muốn gặp em ấy!".

Ninh Thiến ngượng ngùng:"Đã gọi em gái rồi sao, nhỡ là em trai thì sao?".

Trong lòng cô căng thẳng, sợ bị Lâm Hi gọi ra con gái thật. Nếu muốn sống trong cái nhà này, cô phải sinh cho chồng một đứa con trai.

Người đàn ông trung niên đỡ cô:"Tiểu Hi thích em gái, anh cũng thích con gái. Tiểu Hi, hôm nay là sinh nhật của con. Con thích cái gì chọn cái đó, ba trả tiền".

Tiểu Hi nhảy dựng lên:"Yêu ba nhất!".

Lâm Hi bước vào tiệm văn phòng phẩm, thấy được Quý Miên đang nằm trong lòng Lâm Mẫn Chi, tay cậu còn cầm cục tẩy hình con thỏ.

Hai mắt to tròn như mèo con, khuôn mặt nhỏ như cục bột nếp, cánh tay mũm mĩm như ngó sen, mái tóc ngắn mềm mại bung xõa, mặc một cái áo có mũ choàng màu trắng, trên mũ còn có hai cái tai thỏ.

Người cũng đáng yêu như con thỏ vậy.

Kinh diễm lóe lên trong mắt Lâm Hi, nó ngây ngốc nhìn chằm chằm Quý Miên.

Đứa bé đáng yêu như con thỏ nhỏ khắc sâu trong đầu nó.

Lâm Mẫn Chi "a" một tiếng, cũng thấy được Ninh Thiến.

Mọi người xung quanh thì thầm, nhóm phụ nữ thì đố kị, hâm mộ nhìn Ninh Thiến.

Nói mệnh cô tốt, chồng trước tài giỏi, chỉ tiếc là phải đi tù. Hiện tại còn thông đồng với một người đàn ông giỏi giang khác.

Một nhà ba người vui vẻ hòa thuận, ấm áp chói mắt.

Quý Miên nắm chặt tay Lâm Mẫn Chi, trong lòng không khỏi phẫn nộ.

Ninh Thiên có biết hay không? Con của cô đang ở nhà trẻ đợi cô.

Cô ăn sinh nhật với con người ta, con của mình thì không có nổi một bộ quần áo để mặc.

-

"Được, tôi biết rồi". Cô giáo Vương dập điện thoại công cộng.

Phó Trầm Du ngửa đầu nhìn cô, cô giáo Vương lựa chọn từ ngữ, ngồi xổm xuống:"Tiểu Du.....mẹ con có việc bận, có lẽ không tới được".

Phó Trầm Du trầm mặc hồi lâu, thân thể không nhịn được run lên nhè nhẹ:"Nhưng con đã nói với mẹ rồi mà".

Cô giáo Vương yêu thương xoa vành tai nhóc:"Tiểu Du, vừa rồi mẹ con gọi cho cô....nói.....".

Phó Trầm Du mờ mịt:"Bà ấy đã đáp ứng con".

Đứa trẻ luống cuống tay chân mà đứng.

Nhóc nắm lấy vạt áo của mình, quần áo cũ rồi, nhăn nheo, không có thể diện.

Áo sơ mi trắng sớm đã bị dì Trầm dẫm đến nát nhừ.

Cô giáo Vương thở dài:"Tiểu Du....".

Phó Trầm Du cúi đầu, tóc mái che khuất hai mắt:"Cô Vương ơi, cô có thể mượn giúp con một cái áo trắng không?".

Cô giáo Vương nghẹn ngào:"Tiểu Du, con nghe cô này, không phải vì con không có quần áo đẹp để mặc....".

Cô bỗng nhiên không thể nói tiếp.

Phó Trầm Du dùng cánh tay lau nước mắt, dùng sức mà lau.

Tròng mắt nhóc nổi lên tia máu, bờ môi run rẩy:"Cô Vương, cô có thể mượn giúp con một bộ quần áo màu trắng không?".

Cô giáo Vương nhìn Phó Trầm Du, ôm lấy nhóc, trong lòng nghĩ: đáng thương mà.....

Ai mà không biết hôm nay là sinh nhật của con trai thư ký huyện Lâm Cảng.

Trên đường, biết bao đôi mắt đang nhìn Ninh Thiến ngồi trên xe Santana, xe ô tô lóa mắt chạy ra khỏi huyện Lâm Cảng.

Cô sẽ không bao giờ tới.

Nhóc đã bị mẹ mình vứt bỏ.

- -

Nhà trẻ giăng đèn kết hoa, không khí vui vẻ.

Tô Lạc Du đàn một khúc dương cầm khiến cho tất cả mọi người phải ngỡ ngàng. Vợ chồng Dương Siêu Anh đứng ở dưới đài, hưởng thụ ánh mắt chăm chú và lời nịnh hót của mọi người.

Quý Miên ngồi trong lòng Lâm Mẫn Chi, thỉnh thoảng lại đưa mắt tìm kiếm Phó Trầm Du trong đám người.

Cậu nghĩ, ít nhất thời điểm Phó Trầm Du biểu diễn, cậu sẽ cho nhóc một tràng pháo tay.

Đáng tiếc, suốt một ngày, cậu cũng không tìm được người.

Buổi biểu diễn kết thúc, Lâm Mẫn Chi dẫn theo con trai đến phố cũ mua đồ.

Cô tính dựng thêm một sạp bán canh nóng, thời tiết đang trở lạnh, buôn bán cũng tốt hơn.

Quý Miên nắm chặt tay của Lâm Mẫn Chi. Khi Lâm Mẫn Chi vào tiệm mua đồ thì cậu sẽ ngoan ngoãn ngồi trên băng ghế.

Người qua kẻ lại đều dừng chân đánh giá cục bông nhỏ xinh đẹp như tiên này.

Khi Quý Miên mơ màng sắp ngủ, bên tai lại vang lên tiếng violon quen thuộc.

Cậu nhớ đây là khúc nhạc mà Phó Trầm Du mất một tuần để luyện tập.

Hai nhà gần nhau, Phó Trầm Du luyện tập vô số lần, Quý Miên cũng nhớ kỹ từng nốt nhạc.

Cậu đi về phía trước vài bước, Lâm Mẫn Chi bế cậu lên:"Miên Miên?".

Quý Miên vội vàng mở miệng:"Mẹ ơi....".

Lâm Mẫn Chi dường như cũng cảm nhận được, ôm Quý Miên lần theo tiếng nhạc.

Xuyên qua phố cũ là một ga tàu hỏa bỏ hoang. Cỏ dại mọc cao tới eo, vàng óng rực rỡ.

Từng cụm mây như thiêu đốt, hoàng hôn đổ xuống.

Có một cậu bé ngồi trên đài của ga tàu.

Nhóc nghiêng đầu, ngón tay nhảy múa trên dây đàn, tiếng nhạc ai oán triền miên trong gió.

Gấu bông bị người ta vứt ở nơi hoang dã trở thành khán giả duy nhất.

《Evita》- Đừng vì tôi mà khóc.

Quý Miên ngơ ngác nghe.

Sơ mi trắng giặt đến mức không nhiễm một hạt bụi, luyện tập hết lần này đến lần khác.

Từng khung cảnh hiện lên trong đầu Quý Miên.

Phó Trầm Du cẩn thận chờ đợi, cuối cùng lại chờ được một câu:"Rất bận, không rảnh".

Bầu trời đêm của nhóc không có lấy một vì sao.

Khúc nhạc kết thúc, Phó Trầm Du ngồi ngây người.

Sau một lúc, Quý Miên nhìn thấy nhóc giơ tay lau mặt, càng ngày càng dùng sức, lại không ngăn được dòng nước mắt đang chảy xuống.

Cậu bé ngồi khóc lớn trước ga tàu hỏa bị con người quên lãng.

Lâm Mẫn Chi trầm mặc ôm Quý Miên, trong lòng thở dài.

Chuyện của Phó Dũng gây xôn xao khắp huyện Lâm Cảng.

Cũng đáng thương......

Phó Trầm Du khóc khàn cả giọng. Khóc đủ rồi mới lau khô nước mắt, thu gọn đàn violon, sau đó rời đi mà không nói một lời.

"Cạch" một tiếng, Quý Miên nhìn thấy con hồ ly treo trên túi đàn rơi xuống mặt đất.

Đợi Phó Trầm Du đi rồi, Quý Miên mới tụt xuống đất.

Cậu quay đầu nhìn Lâm Mẫn Chi. Lâm Mẫn Chi dịu dàng nhìn cậu, âm thầm cổ vũ.

Quý Miên ngắt xuống một bông hoa màu trắng bên cạnh đường ray.

Dãi nắng dầm mưa, tiếng xe lửa gào thét cũng không dập tắt được sức sống của chúng nó.

Đóa hoa nở ra từ bùn lầy, gian nan sống sót, không một người hay biết.

Gió lướt qua ngọn cỏ dại, không gian tĩnh lặng.

Phó Trầm Du nôn nóng đi vòng quanh, vừa vội vàng bước đi vừa cúi đầu tìm kiếm.

Rơi ở chỗ nào rồi? Trong lòng nhóc nóng như lửa đốt.

Đó là một trong số những vật không nhiều lắm mà Ninh Thiến tặng cho nhóc.

Đi đến trước đài của ga tàu hỏa, Phó Trầm Du nhìn thấy hồ ly nhỏ còn nguyên vẹn ngồi dưới đất. Trong lòng khẽ thở phào nhẹ nhõm.

Phó Trầm Du khom người chuẩn bị nhặt lên, bỗng nhiên nhóc sửng sốt.

Trong lòng hồ ly nhỏ ôm một đóa hoa màu trắng.

Trắng tinh, giống như màu áo sơ mi của nhóc, giống làn váy trắng của Ninh Thiến.

Giống....chiếc chong chóng màu trắng.

Phó Trầm Du nhớ tới chủ nhân của chong chóng trắng mà nhóc gặp được ở nhà trẻ.

Nhóc cười rộ lên, hai mắt cong cong, trong mắt có sao sa lỗng lẫy.

Hình như tên là.....Miên Miên.