Không Tránh Ra Liền Hôn Em

Chương 50




Mười ngày sau, khi Lâm Nam Khê nhận được giấy triệu tập của tòa án, cô ta vô cùng sửng sốt, thậm chí cô ta còn không biết mình đã làm gì phạm pháp.

Sau này cô ta mới biết mình bị hai tiện nhân kia tố cáo.

Cơn tức giận của Lâm Nam Khê bùng lên trong nháy mắt, cô ta cầm tờ giấy triệu tập trong tay thật chặt, như để trút cơn tức giận, cô ta hất tất cả những chiếc cốc trên bàn xuống đất, ngay sau đó hàng loạt âm thanh bùm bùm vang lên trong phòng khách, sau tiếng thở hổn hển của cô ta chính là những tiếng hét đầy giận dữ và sắc bén.

Cô ta liên lạc với luật sư của bên kia, nhưng luật sư này lại khéo đưa đẩy và độc miệng, cô ta khuyên can anh ta mãi cũng chỉ đổi lại được câu nói: “Thân chủ của tôi không chấp nhận bất kỳ hình thức hòa giải nào”, ngoài ra cô ta còn bị anh ta trong sáng trong tối làm tổn hại nặng nề.
Trong lòng của Lâm Nam Khê đầy tức giận, nhưng cô ta không thể nói với ai về chuyện này, đặc biệt là Chúc Dụ và Dương Dương, vì vậy cô ta chỉ có thể tự giải quyết.

Khi cô ta liên lạc với Tô Mặc Trừng, đầu dây bên kia dường như đã biết trước việc này nên đã cúp máy không trả lời, cô ta gọi lại lần nữa nhưng đáp lại chỉ là giọng nữ đầy máy móc.

Cô ta đã bị đối phương kéo vào danh sách đen.

Lâm Nam Khê không còn lựa chọn nào khác ngoài việc tìm một bước đột phá từ Trình Thiên Nhiễm, hy vọng sẽ đạt được chút tiến triển mới thông qua cô, nhưng cô ta không thể tưởng tượng rằng yêu cầu rút đơn kiện của mình chỉ đổi lại được hai chữ – mơ tưởng.

Lần đầu tiên trong đời, Lâm Nam Khê phải cam chịu như vậy, cô ta nhất thời trở nên tức giận, gần như đập phá mọi thứ trong nhà mới bình tĩnh lại một chút, cô ta vừa tham gia kì thi viết công chức vào cuối tháng 9, vì cuộc thi này cô ta phải đi sớm về tối mất mấy tháng để chuẩn bị, lần này cô ta phát huy rất tốt, nếu không có điều gì bất ngờ xảy ra chắc chắn cô ta sẽ được chọn. Nhưng sự cố lần này có thể khiến cô ta không thể vượt qua phiên tòa chính trị này, tất cả sự nỗ lực và cố gắng trước đây của cô ta sẽ trở nên vô ích.
Lâm Nam Khê không cam lòng, làm sao cô ta có thể để hai người bọn họ phá hỏng công việc của mình.

Tuyệt đối không thể!

Vào buổi sáng thứ sáu, sau khi kết thúc buổi học Trình Thiên Nhiễm đang chuẩn bị thu dọn đồ đạc để rời khỏi trường thì bỗng nhiên nhận được một cuộc điện thoại từ phòng an ninh của trường, bác bảo vệ nói rằng có người đang tìm cô.

Lâm Nam Khê nhìn thấy Trình Thiên Nhiễm mặc một chiếc áo khoác dài màu xám nhạt và đeo chiếc túi màu nâu đỏ từ xa đang chầm chậm đi đến.

Sau khi Trình Thiên Nhiễm bước vào phòng an ninh của trường, bác bảo vệ chỉ vào Lâm Nam Khê và nói: “Giáo sư Trình, cô gái này đang tìm cô.”

Lâm Nam Khê nói trước: “Tôi là Lâm Nam Khê, hôm nay tôi đến đây có chút chuyện muốn nói cụ thể với cô …”

Mặc dù cô ta đã cố ý làm dịu giọng điệu của mình, không để lộ ra bất kỳ khuyết điểm nào, nhưng vẻ khinh thường và miệt thị trong ánh mắt của cô ta trông không giống như cô ta muốn nói chuyện một cách chân thành.
“Lâm Nam Khê?” Trình Thiên Nhiễm cười như không cười nhìn cô ta, cô bình tĩnh đánh giá cô ta một phen, mái tóc đen dài thẳng tắp, nhan sắc bình thường, cô ta khẽ cúi đầu xuống, cố gắng che giấu cảm xúc trong ánh mắt mình, trong mắt người ngoài trông cô ta nhìn thật điềm đạm và đáng yêu.

Trình Thiên Nhiễm cảm thấy sởn da gà vì lạnh, nếu không phải đã cùng cô ta qua điện thoại và tin nhắn giao tiếp trước đó, bản thân cô cũng nghĩ rằng mình đã bắt nạt Lâm Nam Khê như thế này.

Trình Thiên Nhiễm đánh giá cô ta hồi lâu rồi mới không nhanh không chậm khoanh tay thản nhiên nói: “Thế nào? Cô đến đây để ra lệnh cho tôi làm cho tôi và bạn trai tôi rút đơn kiện?”

Khuôn mặt ngoan hiền vốn đang được ngụy trang của Lâm Nam Tây đột nhiên xấu đi, ông chú bảo vệ bên cạnh sau khi nghe thấy như lọt vào sương mù, nhưng cũng bắt được từ mấu chốt – rút đơn kiện.
Ông nhìn thẳng về phía Lâm Nam Khê, cô gái xinh đẹp này vậy mà lại làm chuyện phạm pháp sao?

Lâm Nam Khê bị ánh mắt của hai người đối diện nhìn chằm chằm làm cho xấu hổ, hai má nóng bừng, cô ta tự thôi miên mình hết lần này đến lần khác, nhất định phải kiềm chế và giữ thái độ tốt để thuyết phục người phụ nữ này để cô và bạn trai cô rút đơn kiện.

Cô ta khẽ cắn môi cố nén lửa giận trong lòng, vừa muốn nở nụ cười để chuẩn bị nói tiếp, Trình Thiên Nhiễm chán nản bĩu môi, cô còn muốn đi tìm Tô Mặc Trừng, không có ý định tốn thời gian với người phụ nữ này ở đây. “Mời cô trở về đi, chúng ta sẽ gặp nhau tại tòa án.”

Sau khi nói xong, cô nói với bác bảo vệ một câu “Tạm biệt bác ạ”, rồi mở cửa đi ra ngoài.

Lâm Nam Khê lập tức hoảng sợ, vội vàng nhấc chân đuổi theo ra ngoài.
“Trình Thiên Nhiễm!” Cô ta giữ chặt cổ tay áo của Trình Thiên Nhiễm, cắn răng kéo ra một nụ cười nói: “Tôi thật lòng muốn nói chuyện cùng cô, chỉ cần các người rút đơn kiện, bất cứ yêu cầu gì tôi cũng sẽ đồng ý.”

Cánh tay của Trình Thiên Nhiễm tránh đi một chút và thoát khỏi tay của cô ta, “Chúng tôi chỉ muốn tiến hành theo quy trình pháp lý, không chấp nhận bất cứ điều gì khác.”

Với giọng điệu và thái độ của cô ta, thậm chí một lời xin lỗi cơ bản nhất cũng không có, cô ta còn muốn hòa giải sao? Trình Thiên Nhiễm chế nhạo trong lòng.

Cô vốn đã cao, lại đi giày cao gót nên khí thế lại càng hung hăng hơn khi đối mặt với Lâm Nam Khê – người chỉ cao 1m64, Trình Thiên Nhiễm cúi đầu nhìn chằm chằm Lâm Nam Khê, gằn từng chữ một, “Thời điểm miệng cô không biết chừng mực, tùy ý bịa đặt làm nhục người khác thì cô đã nên chuẩn bị tốt để gánh chịu hậu quả.”
Buổi học vừa kết thúc, cổng trường có rất nhiều học sinh ra vào, rất nhiều người đang nhìn về hướng của Trình Thiên Nhiễm, Lâm Nam Khê vốn đang chốt dạ lại càng trở nên mất tự nhiên, Trình Thiên Nhiễm muốn xoay người rời đi, nhưng cô ta vẫn nắm lấy tay áo cô không chịu buông và nói với một giọng điệu tự nhiên: “Trình Thiên Nhiễm, tôi đã nói rằng tôi có thể làm bất cứ điều gì cô muốn, chỉ cần cô rút đơn kiện, như vậy vẫn không được sao?”

Trình Thiên Nhiễm thật sự không ngờ thân hình nhỏ bé của Lâm Nam Khê lại có sức lực lớn như vậy, cô bị sức kéo của cô ta làm cho lảo đảo, sau khi ổn định được chân, phải mất một lúc lâu sau, cô mới thoát ra khỏi sự níu kéo của Lâm Nam Khê.

Cô thực sự không muốn tranh cãi với Lâm Nam Khê, nhất là ở một nơi đông người như ở cổng trường, đặc biệt là rất nhiều người xung quanh đều biết cô.
Trình Thiên Nhiễm vuốt lại tay áo, cô không kiên nhẫn cau mày lại, biểu cảm ngày càng trở nên lãnh đạm, giọng điệu của cô rất bình tĩnh nhưng bất cứ ai hiểu rõ về cô đều biết rằng đây là dấu hiệu báo trước cho sự tức giận của cô.

“Tôi cũng đã nói rằng chúng tôi không chấp nhận bất kỳ hình thức hòa giải nào.” Trình Thiên Nhiễm gằn giọng nói với Lâm Nam Khê từng chữ một.

Đặc biệt là sự hòa giải thô lỗ và thiếu chân thành của cô ta.

Nếu đã làm sai điều thì nên chấp nhận sự trừng phạt.

Sau khi nói xong, Trình Thiên Nhiễm không chút lưu tình quay đầu bỏ đi.

Lâm Nam Khê giống như đang ôm cọng cỏ cứu mạng cuối cùng, làm thế nào cũng không chịu buông tay, cô ta từ phía sau lao tới, hai chân dang rộng ra một chân giẫm trước mặt Trình Thiên Nhiễm để giữ thăng bằng, giọng cô ta trở nên sắc bén và gay gắt: “Trình Thiên Nhiễm, tôi đã nói rằng tôi có thể làm bất cứ điều gì cô muốn, tôi chỉ yêu cầu cô rút đơn kiện…”
Trình Thiên Nhiễm không phòng bị đã bị cô ta dùng hết sức kéo xuống, chân cô lảo đảo đụng phải chân của Lâm Nam Tây trước mặt, cô đột nhiên mất thăng bằng.

Sau khi nghe thấy tiếng kêu của Trình Thiên Nhiễm, Lâm Nam Khê theo bản năng buông lỏng tay, cô ta vội vàng lùi lại một bước, thân thể Trình Thiên Nhiễm bỗng chốc mất đi điểm tựa, cô ngồi xổm xuống dùng tay nắm chặt lấy mắt cá chân của mình, đôi môi cắn chặt.

Những học sinh đang chú ý đến bên này, sau khi nghe thấy tiếng kêu đau đớn của Trình Thiên Nhiễm, lập tức đi đến hỏi han xem cô có bị sao không.

Lí San và Dư Sênh vừa tan học đang có ý định đi mua sắm thì tình cờ gặp phải cảnh tượng như vậy.

Dư Sênh phản ứng rất nhanh, cô nói với Lí San một cách bình tĩnh, “Lí San, cậu hãy chụp ảnh để lưu lại bằng chứng, hoặc quay video cũng được.”
Trình Thiên Nhiễm ngồi xổm trên mặt đất, ngay sau đó cơn đau nhói từ mắt cá chân truyền đến làm cho khuôn mặt vốn hồng hào của cô trở nên có chút tái nhợt, cô ngẩng đầu lên, mỉm cười nhìn Lâm Nam Khê, giọng điệu thoải mái nói: “Lâm tiểu thư bây giờ phải làm sao đây, việc rút đơn kiện mà cô đang mong muốn có lẽ sẽ càng khó hơn, bởi vì dường như cô còn mắc thêm một tội danh nữa, đó chính là tội cố ý gây thương tích sau hành vi xâm phạm danh dự và quyền riêng tư của người khác.”

Trình Thiên Nhiễm nhẹ nhàng nói, Lâm Nam Khê nghe vậy thì hoảng sợ, cô ta theo bản năng muốn quay người rời khỏi nơi này.

Tuy nhiên có quá nhiều học sinh đang vây xem, các học sinh từ sớm đã xem cô ta và Trình Thiên Nhiễm là trung tâm nên đã tạo thành một vòng tròn quanh họ, hơn nữa những học sinh này đều nghiêng về phía Trình Thiên Nhiễm, làm sao họ có thể để cô ta đi.
Trình Thiên Nhiễm thấy cô ta muốn bỏ trốn, cô bình tĩnh nói: “Cô có thể rời đi ngay bây giờ, nhưng nửa tháng sau chúng ta sẽ gặp nhau tại tòa án.”

Nói đến đây, những sinh viên đã từng nghe nói qua về chuyện trên diễn đàn đều biết chuyện gì đang xảy ra.

Dư Sênh đang định bước tới giúp cô đứng dậy, nghe vậy thì ngạc nhiên vài giây, sau đó cô mới phản ứng lại, thận trọng hỏi: “Giáo sư Trình, cô đã biết chuyện trên diễn đàn rồi sao?”

Trình Thiên Nhiễm mỉm cười hiền lành với cô, nói lời cảm ơn, cô tận dụng sức lực đứng lên và đáp: “Ừm, tôi biết.”

“Cô ta chính là người đã nói nhảm ở tầng 782 sao?” Dư Sênh chỉ vào Lâm Nam Khê hỏi.

“Đúng vậy.” Trình Thiên Nhiễm gật đầu.

Dư Sênh đột nhiên nổi giận, cô hướng về phía Lâm Nam Khê quát, “Tại sao đạo đức của cô lại bại hoại như vậy! Vốn dĩ ở trên diễn đàn cô vu khống giáo sư Trình của chúng tôi như vậy đã thật đáng ghê tởm, cô còn đến làm phiền cô ấy của chúng tôi, hơn nữa còn làm giáo sư Trình bị thương trước mặt mọi người, cô xem học sinh Xuyên Vũ chúng tôi là kẻ bất tài sao? Cô lấy đâu ra mặt mũi để tới đây yêu cầu lão sư chúng tôi rút đơn kiện!”
Học sinh đang vây xem cũng lần lượt chỉ trỏ, “Chính là cô ta.”

“Thật lớn mặt.”

“Đó là người ở tầng 782 sao? Thật to gan, cô ta không sợ bị đánh sao?”

“Giáo sư Trình, cô nhất định phải kiện cô ta!”

“Người như vậy còn không biết xấu hổ, dám đến đây yêu cầu giáo sư Trình rút đơn kiện, thật là buồn cười!”

Nhiều học sinh đang vây xem đều mồm năm miệng bảy nghiêng về phía Trình Thiên Nhiễm, thậm chí dùng lời lẽ để chế giễu và tấn công cô ta, Lâm Nam Khê vừa tức giận vừa căm ghét, bàn tay đang nắm chặt của cô ta không ngừng run rẩy, cô ta nghiến chặt hàm răng, trong mắt chứa đầy nước mắt, người ngoài nhìn vào còn tưởng rằng Trình Thiên Nhiễm đã bắt nạt cô ta, trông cô ta thật tội nghiệp và đáng thương.

Tô Mặc Trừng từ chỗ thi công lái xe ngang qua muốn nhân tiện đón Trình Thiên Nhiễm trở về, anh vừa xuống xe đã nhìn thấy một nhóm người đang tụ tập ở cổng trường, mà chính giữa là Nhiễm Nhiễm, đối diện cô là … Lâm Nam Khê.
Đôi mắt của Tô Mặc Trừng tối sầm lại, anh nhanh chóng đỗ xe, mở cửa xe bước nhanh về phía Trình Thiên Nhiễm.