Không Yêu, Chẳng Còn Lưu Luyến

Chương 8




Chẳng biết hôm nay lực lượng chức năng bận chuyện gì mà Ngọc Dao chờ lâu, rồi ngồi ngủ gật luôn trên ghế sopha.

Cô ngủ trong bao lâu? Đến khi khoang mũi ngập tràn một mùi hương thơm phức cô lơ mơ tỉnh giấc.

Đợi ý thức đã rõ ràng cô mở mắt. Trước mặt cô là trần thạch cao phòng ngủ. Cô bất giác nhìn xung quanh.

Lạ không! Cô nhớ mình chưa có vào phòng ngủ. Vậy mà, giờ này cô nằm trên giường đắp chăn rất ấm.

Trong đầu cô liền nghĩ ngay đến một người.

“Chắc chắn là tên thần kinh đó lên cơn điên!” Cô vội giở chăn nhìn lại thân thể. Vẫn còn y nguyên như lúc cô ngồi đợi ở phòng khách.

Haiza, mình lại nghĩ oan cho người tốt rồi! Ngọc Dao với tay lấy điện thoại xem giờ. Hơn 13 giờ. Cô phải đi làm chiều.

Ngọc Dao xớn xác tìm dép không có, cô đi luôn bàn chân trần. Vừa mở cửa, mùi thơm càng đậm. Và cô thoáng nghe có tiếng va chạm dao thớt trong phòng bếp. Cô rón rén đến gần.

Đập vào mắt cô là tấm lưng trần màu đồng khỏe khoắn. Bờ lưng rộng, săn chắc dư sức cho cô nằm lên đó ngủ một giấc thật ngon. Nói cô hám trai cũng đúng. Vì có cô gái nào tim không đập, chân không run khi đứng trước một người đàn ông hoàn mĩ. Ngũ quan hài hòa cân đối. Cơ thể cường tráng mạnh mẽ chuẩn một chiến binh hạng A.

Thấy thôi đã thèm. Chứ đừng nói đã được chạm vào như cô. Mà đâu phải chạm bình thường đâu? Ôm nhau khắng khít, da hòa da luôn í chứ. Vậy mà, lúc đó cô vì sợ nên nhắm tịt mắt. Do đó, chưa thấy rõ được lồng ngực, tấm lưng của người ta thực hư như thế nào?



Cô muốn được một lần xem kĩ. Ngọc Dao bước nhẹ như mèo. Anh đang quay lưng về phía cô nên một trăm phần trăm là mù ở đằng sau.

Nhưng không. Dương Duy vừa thái rau củ vừa mỉm cười. Một nụ cười của người đàn ông quen chiều chuộng bạn gái. Bất kể cô muốn làm gì, anh đều giả điếc, giả đui để mặc cô thỏa sức.

Ngọc Dao sao biết tai của người ta là tai một bậc thầy trinh thám. Nên cô cứ lén lút làm việc một con mèo rình chuột. Cô đứng sau anh, mắt dán vào lưng anh.

Ở khoảng cách gần này, Ngọc Dao mới thấy rõ một sự thật. Thì ra tấm lưng rộng lớn này không đẹp hoàn mĩ như cô nghĩ. Trên đó chằng chịt những vết sẹo to nhỏ, dài ngắn khác nhau. Có vết đã mờ dần theo thời gian nhưng cũng có vết thương tổn chỉ mới vừa liền sẹo.

Phát hiện này như chiếc búa đập thẳng vào đầu cô. Ngay tức khắc một trời thắc mắc nhảy ra vì tính hiếu kì của cô.

Vì sao anh bị nhiều vết thương như thế? Nếu những vết cũ là do nghề cảnh sát vốn đầy rẫy hiểm nguy thì những vết mới là do đâu? Rốt cuộc anh là một người như thế nào? Hắc đạo hay bạch đạo?

Trong khi Ngọc Dao còn chưa có thời gian để trả lời cho những câu hỏi của mình thì con tim vốn đa cảm của người con gái đã vang lên bốn tiếng 'thật là đáng thương'.

Cô khẽ đưa tay chạm vào một vết sẹo dài. Do bị kích thích bất ngờ nên cô thấy anh dừng lại động tác thái rau. Cô cứ ngỡ anh sẽ quay lại, bóp cổ cô như một gã thần kinh hoang tưởng. Nhưng không hề. Anh đứng lặng tầm ba giây rồi lại tiếp tục công việc nấu nướng. Anh dường như xem cô là cơn gió thoảng, vô tình sượt qua làn da anh. Anh không hề để ý hay cáu giận.

Như thế thì càng hay! Ngọc Dao thỏa sức khám phá tấm lưng rộng. Thỏa sức nghiên cứu những vết tích để lại trên màu da đồng.

“Nếu tôi đoán không sai, vết này là do đạn cỡ 9×18mm Nga dùng cho súng ngắn.”

Dương Duy lập tức quay người lại. Anh bắt lấy bàn tay vừa chỉ mặt gọi tên một vết sẹo trên lưng anh. Anh cầm thật chặt. Đôi mắt anh thăm dò một đôi mắt. Một lúc lâu anh hỏi: “Rốt cuộc cô là ai?”



Ngọc Dao nhìn vào đôi mắt đen thăm thẳm của anh. Cô không bắt được bệnh gì nên chỉ cười: “Chẳng thú vị gì cả? Tôi là bác sĩ tâm lí Ngọc Dao!”

Ánh mắt Dương Duy vẫn đặt vào gương mặt cô. Anh khẽ nhích khóe môi, lắc đầu: “Tôi không tin. Một cô bác sĩ chữa bệnh tâm lí tiền thần kinh mà có thể nhìn ra các loại đạn qua vết sẹo? Cô là đang ngầm chê tôi ngu dốt hay tự cho mình là cô bác sĩ đa tài?”

Ngọc Dao nhìn anh cười hì hì: “Vế sau đi! Tôi thích vế sau!”

Muốn ngắm trai đẹp thêm chút nhưng xem ra người ta đang căng. Dẫu vậy, lồng ngực vạm vỡ săn chắc và cơ bụng sáu múi chuẩn men kia lại thu hút đôi mắt cô.

Ngọc Dao nhìn chằm chằm vào đó. Nếu là người ngoài nhìn vào sẽ nghĩ cô đang thèm mớ cơ cường tráng. Nhưng với Dương Duy thì không.

“Cô lại phát hiện nhiều loại đầu đạn khác à?”

Ngọc Dao mắt vẫn nhìn vào bên lồng ngực trái. Cô không có trả lời anh. Vì trong đầu cô vừa sượt qua một hình ảnh. Đó là thanh đao lưỡi dài, cán dài hướng về một quả tim.

“Anh có thù với người Nhật à?”

“Bậy!”

Cô hừ một tiếng, chỉ ngón trỏ vào lồng ngực trái anh: “Đây là vết thanh Katana!”