Không Yêu Hoàng Thượng Sẽ Được Bình An

Chương 15




 

"Thục phi nương nương hôm nay đã được gỡ lệnh cấm túc." Vương Hi Trừng ôm một con mèo con, vùi mặt vào cổ nó, khẽ nói.

"Bị cấm túc nửa năm, chắc hẳn buồn bã lắm rồi, chúng ta cũng nên đến thỉnh an một chút."

"Phải, tỷ tỷ nói đúng." Nàng gật đầu, nhưng chẳng có vẻ muốn động đậy.

"Sao vậy? Vẫn còn sợ ư?"

Nàng từ từ ngẩng đầu lên từ bộ lông xù của con mèo, giọng uỷ khuất: "Khi đó quả thật đáng sợ lắm, giờ qua rồi, nhưng nàng chắc chắn sẽ không bỏ qua cơ hội để chèn ép ta nữa."

"Không phải lo, hiện giờ Hoàng Hậu đang bận việc mang thai, không có nhiều thời gian để lo việc vặt hậu cung, quyền hành của lục cung vẫn nằm trong tay Thục phi." Ta ôm con mèo từ tay nàng, mỉm cười nói, "Mau đi rửa mặt thay y phục đi, cả người đầy lông mèo, muội sắp thành mèo rồi."

"Được rồi, nghe lời tỷ tỷ."

Khi ta kéo nàng cùng đến thỉnh an, đã có mấy vị tỷ muội ra về trước.

Các nàng nói, Thục phi nương nương dường như đã thay đổi hoàn toàn.

Trên đường ta gặp Ngô chiêu nghi, nàng thấy ta, có chút ngượng ngùng, nở một nụ cười miễn cưỡng: "Tống chiêu dung hôm nay thật phong thái."

"Chiêu nghi tỷ tỷ khoẻ chứ." Ta đáp lễ.

Thục phi quả thật thay đổi nhiều, trước đây có chút đẫy đà, nay lại gầy gò đến mức khiến người ta xót xa.

Khi nàng thấy ta đến, chỉ hơi nhấc mí mắt: "Tống tiệp dư... Không, là Tống chiêu dung. Nay ngươi còn đến Đinh Lan Điện này làm gì? Thanh Khôn Cung dung nạp không nổi ngươi, kẻ tiểu nhân xun xoe sao?"

"Thục phi nương nương vạn phúc." Ta cung kính hành lễ, "Thấy nương nương khoẻ mạnh, muội muội yên tâm nhiều."

"Các ngươi về đi, bổn cung vẫn khoẻ mạnh lắm."

Ngô chiêu nghi mấy lần toan nói điều gì, nhưng đều giữ im lặng.

Cuối cùng, nàng đi cùng ta ra khỏi cung.

"Thục phi nương nương quả thật thay đổi." Vừa ra khỏi Đinh Lan Điện, Vương Hi Trừng mới khẽ nói: "Trước kia gặp chúng ta, nàng thường mắng mỏ, còn nay, tuy vẫn mắng đôi lời, nhưng không có vẻ giận dữ chút nào."

"Bị cấm túc nửa năm, có lẽ đã trút hết nỗi lòng." Ta đáp.



Thục phi bị cấm túc, vốn chỉ để tránh mũi nhọn khi Hoàng Hậu mang thai. Nếu không phải tính nết của nàng, làm sao Hoàng Hậu có thể an ổn mang thai trước mắt nàng?

Giờ Hoàng Hậu đã ổn định, chắc hẳn là lúc mưu tính khác.

Chuyện này, để Thục phi lo liệu sẽ vẹn toàn hơn ta. Dù sao thế lực bên ngoài cung của nàng cũng mạnh hơn nhiều.

---

Ta không hỏi Thục phi làm cách nào để trù tính mọi chuyện.

Việc này, biết càng ít càng tốt. Như vậy, nàng an toàn, ta cũng an toàn.

Nói thì lạ, mặc dù Hoàng Hậu đã có thai, nàng vẫn có cách khiến cả hậu cung chẳng ai có con.

Chỉ mình nàng hưởng niềm vui.

Hôm nay, ta vẫn uống hai chén thuốc tránh thai.

Thuốc vừa sắc xong, Hoàng Thượng bất ngờ đẩy cửa bước vào.

"Tống chiêu dung, trẫm nghe nói ngươi thường uống thuốc, có chút lo lắng, hôm nay đặc biệt mời viện sử đến xem." Hoàng Thượng nói, ngăn cách ta và Vương Hi Trừng, đứng chắn trước bàn.

Tựa như sợ ta chạm vào chén thuốc.

"Viện sử, kiểm tra cẩn thận, thuốc này rốt cuộc có tác dụng gì, vì sao Tống chiêu dung uống lâu như vậy mà chưa ngừng?"

Ta nhìn về phía Hoàng Thượng, thấy giữa đôi mày của người nhíu chặt, từ lúc bước vào cửa đến giờ chưa hề nhìn ta lấy một lần. Trông chẳng giống người đến lo lắng cho sức khỏe ta, mà như đến để hưng sư vấn tội.

Ta lặng lẽ quỳ xuống bên cạnh.

Một lát sau, viện sử mới mở lời: "Tâu Hoàng Thượng, chén thuốc này quả có tác dụng ôn bổ, thường xuyên uống sẽ giúp cường thân kiện thể, cố bổn bồi nguyên. Chiêu dung nương nương dùng không có hại gì."

"Ngươi nữa!" Hoàng Thượng chỉ vào một y sư khác hỏi.

"Thưa, đúng như lời viện sử."

Liên tục hỏi ba người, đến khi nghe giống nhau, mày của người mới giãn ra.

Người nâng ta dậy, cười nói: "Như vậy trẫm đã yên tâm."



"Đa tạ Hoàng Thượng quan tâm."

Ta lạnh lùng cảm tạ.

Hoàng Thượng tựa hồ cũng nhận ra ta không vui, vẫy tay nói: "Mang vào đây."

Người hầu bày biện, vàng bạc châu ngọc chất đầy tẩm điện của ta.

"Nàng giờ đã là chiêu dung, cũng nên thêm y phục trang sức mới."

"Nếu thuốc không sao, trẫm còn có việc triều chính, sẽ quay lại thăm nàng sau."

Nói xong, để lại phòng ban thưởng, Hoàng Thượng rời Nhụy Họa Hiên.

Chờ người đi rồi, ta đóng cửa lại, bảo các cung nhân khác rời đi. Vương Hi Trừng từ nãy giờ cúi đầu đứng cạnh, bỗng ngồi bệt xuống đất.

"Thật là dọa c.h.ế.t người." Nàng lau mồ hôi lạnh trên trán, thở dài.

Ta ngồi xuống, nhấp một ngụm trà, từ tốn nói: "Muội đã biết từ trước?"

Nàng vẫn ngồi dưới đất, không đứng dậy, cắn răng nói từng chữ: "Phải."

Hôm qua, nàng sai cung nữ mang đến cho ta một hộp bánh hạch đào, còn dặn phải ăn trong ngày, nếu không bánh sẽ không giòn.

Ta bẻ bánh, bên trong thấy mẩu giấy: "Hoàng Thượng ngày mai đến tra thuốc."

Ta lặng lẽ nuốt tờ giấy cùng bánh.

Ta đã từng nhắc Vương Hi Trừng, trong cung này, tất cả các phi tần đều có tai mắt, mọi hành động lời nói đều phải cẩn trọng.

Không ngờ, lần đầu tiên nàng cẩn thận như vậy, lại chỉ để nhắn một câu ngắn ngủi.

Bên ngoài, ta vẫn giữ vẻ bình tĩnh, nhưng thực sự, tờ giấy nhỏ kia đã khiến lòng ta rối bời.

Không phải vì Hoàng Thượng sẽ đến kiểm tra, mà vì Vương Hi Trừng đã mạo hiểm báo tin cho ta.

Nếu không phải nàng biết chén thuốc có vấn đề, nàng tuyệt đối không liều lĩnh như thế.

Lúc đó, ta thực sự đã kinh hãi.