“Hai bé mới ra gần đây nhất đó, em cũng xem hết các đặc tính rồi. Trong hai màu này, anh thấy màu nào được hơn?”
“Tôi cũng không biết Cha Yeo Woon thích màu gì nữa.”
Tôi chỉ nhớ trong tiểu thuyết có câu thoại mùi mẫn tràn trề rằng chỉ cần nữ chính thích thứ gì thì cậu ấy sẽ đều thích thứ đó.
“Không biết thì cứ chọn theo cảm nhận của anh thôi, thấy hợp là được.” Ahn Shi Ah nói.
Như vậy cũng được sao? Tôi cũng hơi băn khoăn nhưng vẫn chọn màu xanh lam. Vì đó là màu mà tôi thích. Còn màu hợp với Cha Yeo Woon ấy à, tôi thấy cậu ấy màu nào cũng hợp.
“Ồ, có vẻ hợp đó. Màu xanh lam nhé.”
“Thật ra cậu ấy có vẻ màu nào cũng hợp hết.”
“Cái đó thì công nhận. Tại khuôn mặt cậu ấy xuất sắc thế cơ mà.”
Không biết có phải nói là tôi thấy vui vì có cùng ý kiến với fan của Cha Yeo Woon không nữa. Sau khi quyết định chọn giày xong, tôi rút xấp tiền ra thanh toán, Ahn Shi Ah đứng cạnh xem gói giày.
“Anh với vận động viên Cha Yeo Woon ấy, hai người vốn quen biết nhau từ trước ạ?”
“Cái đó thì không phải. Sao hả?”
“Tại em thắc mắc quen biết bình thường thì có quan tâm đến mức này không.”
“……..”
“Dù sao thì nhận được quà, chắc cậu ấy sẽ vui lắm.”
Ahn Shi Ah cười rạng rỡ.
Mong là được như vậy.
Cầm đôi giày mất bao công sức mới chọn được về, tôi vẫn chìm trong mối băn khoăn. Như thế này là hơi quá sao?
Một tiền bối mới quen từ đầu học kỳ mà lại tặng đôi giày chạy trị giá mấy trăm ngàn won. Đúng là cũng lạ thật. Trừ khi là trước đây tôi có vay tiền người bà đã khuất của cậu ấy.
[Nhiệm vụ: Hãy làm cho Cha Yeo Woon hạnh phúc.]
[Hình phạt: Cái chết]
Mặc dù đúng là cũng có nguyên cớ cho việc này thật.
Bao băn khoăn nghĩ ngợi cứ xúm xít vây lấy tâm trí tôi như một đàn kiến.
Đồ cũng đã mua rồi, phải làm sao đây. Chỉ nghĩ thôi mà tôi cũng đau hết cả đầu.
[Yeo Woon à, tôi thật sự gấp lắm rồi]
[Có chuyện này nhất định phải nói với cậu]
[Thật sự gấp lắm đấy]
[Gặp ở trường nhé]
Trước khi đi ngủ, tôi gửi sẵn tin nhắn báo trước cho cậu ấy. Dù có trả lời hay không thì cũng chẳng phải việc của tôi. Mặc dù tất nhiên sáng dậy, kiểm tra tin nhắn thấy cậu ấy lơ tin của mình, tôi lại muốn búng vào trán Cha Yeo Woon một cái.
Số tiền cần mẫn dành dụm sau khi làm thêm liên tục mấy đêm liền, một nửa tôi đưa bà, một nửa thì mua giày. Lại còn phải đi dò hỏi thông tin khắp mọi nơi.
Tới mức này thì cũng phải công nhận tấm lòng của tôi chứ.
Đôi giày mua bằng cả tấm lòng đó, phải tới hôm nay tôi mới mang đi tặng cho cậu ấy.
Ra khỏi lớp, đi về phía hành lang khối 11, tôi nắm chặt tay như người chuẩn bị đi thi đấu. Cái hộp đựng giày kẹp thật chắc bên hông. Dù Cha Yeo Woon có tránh kiểu gì đi nữa thì hôm nay tôi cũng không để cậu ấy thoát.
[Bạn còn cách Khu vực tình yêu tối thượng 3m]
Thực tế, với riêng Cha Yeo Woon, tôi có một năng lực rất khó tin nên việc tìm ra cậu ấy hết sức đơn giản. Chỉ là mấy hôm nay, Cha Yeo Woon cố sống cố chết tránh mặt tôi nên tôi mới nương tay cho đấy.
“Cha Yeo Woon.”
Đang đi lên cầu thang, Cha Yeo Woon đứng khựng lại, giữ nguyên tư thế vịn trên lan can.
“Sao không trả lời tin nhắn hả?”
Bàn tay cậu ấy xiết chặt lan can tới mức mu bàn tay trắng nhợt cả đi, xương khớp tay nhô cả lên. Đứng đó một thoáng, Cha Yeo Woon đột nhiên buông tay rồi quay vụt đi.
“Này, đi đâu vậy? Có dừng lại không hả?”
Cha Yeo Woon đã quay trở xuống lối cậu ấy vừa đi lên. Vô cùng gấp gáp.
“Chạy luôn rồi kìa.”
Cảm giác như tái hiện cuộc đuổi bắt trên hành lang cách đây không lâu.
Vấn đề nằm ở chỗ Cha Yeo Woon là vận động viên chạy cấp quốc gia, còn tôi chỉ là một học sinh lớp 12 bình thường. Nhưng đấy chỉ là khi chạy trên mặt đất bằng mà thôi.
Tôi cứ để cho Cha Yeo Woon chạy xuống cầu thang rồi ra khỏi cửa luôn. Từ trên cao, tôi quan sát hướng đi của Cha Yeo Woon rồi lại đi lên cầu thang.
“Này Cha Yeo Woon!”
Tôi mở cửa sổ rồi hét tên cậu ấy. Vừa mới ra khỏi tòa nhà, Cha Yeo Woon quay lại, ngạc nhiên ngẩng lên nhìn về phía tôi.
Để bắt kịp một cậu nhóc nhanh như con báo con thì không thể dùng cách thông thường được. Chỉ còn cách này thôi.
Tôi đặt một chân lên bệ cửa, sau đó nhảy ra khỏi cửa sổ.
“Anh điên rồi hả?”
Cha Yeo Woon hét lên.
“Tầng hai thôi mà, có nhảy cũng không chết.”
Chân tôi đúng là đang rên lên thật. Tôi lén xoay xoay cổ chân xem có còn lành lặn không. Hơi nhói một chút. Dù vậy thì hình như không ảnh hưởng đến xương.
“Vậy nên lúc tôi bảo dừng lại thì cậu phải dừng lại chứ.”
“Em đâu có biết anh sẽ làm tới mức này.”
“Giờ thì biết rồi đấy. Tôi là người sẽ làm tới mức này đó.”
Tôi phủi đầu gối rồi đứng dậy. Trước tiên, bắt được Cha Yeo Woon là tốt rồi, giờ đã tới lúc đạt được mục tiêu.
“Của cậu này.”
“Cái gì vậy ạ?”
“Ầy, tại nhảy mà móp cái hộp luôn rồi. Cái này… là giày đấy. Nghe nói tuần sau cậu đi thi đấu mà. Nghe nói đi thi đấu thì không được đi giày mới, nhưng dù vậy đi nữa…”
“… Là giày chạy ạ?”
Mân mê cái hộp bị móp góc, Cha Yeo Woon hỏi tôi.
“Ừ. Trong hộp có hóa đơn đấy, lỡ không vừa hay không ưng thì cậu cứ mang đi đổi. Tôi mua ở gần trường thôi.”
“Em biết.”
Biết cái gì chứ? Biết là mua ở gần đây ấy hả?
“Sao tiền bối lại mua cho em chứ?”
Trong lúc tôi đang bận nghĩ tới chuyện khác thì Cha Yeo Woon đưa mắt nhìn tôi. Ánh mắt nhìn thẳng gay gắt tới mức trong tôi thoáng giật mình. Một ánh mắt mãnh liệt tới mức tuyệt vọng, khiến tôi cảm thấy bây giờ không phải là một tình huống tặng giày đơn thuần, mà là một khoảnh khắc có gì đó thật bất thường.
“Hả? Thì tại tôi thấy có thể cậu sẽ cần?”
Đó là sự thật. Dù thành tích có sa sút, dù giày chạy lẫn giày thể thao đều đã cũ mòn thì Cha Yeo Woon cũng sẽ không tự mua giày mới cho mình, vì vậy tôi mua cho cậu ấy. Giống như chăm sóc cho người chẳng buồn ăn uống tới mức bị suy dinh dưỡng, lúc này, tôi muốn ở bên cạnh mà lo cho cậu ấy.
[Đang tính mức độ yêu thích của Cha Yeo Woon.]
Tôi đang nói thì cái cửa sổ thông báo hiện lên.
Ô cửa sổ trong mờ tựa như một tấm vách kính ngăn giữa tôi và Cha Yeo Woon. Phía bên kia ô cửa màu xanh, Cha Yeo Woon đang cau mặt nhìn tôi.
Tôi nghe thấy một hiệu ứng âm thanh khó chịu chưa từng nghe thấy trước đây.
[Độ yêu thích: -10]
Có gì đó sai sót ở đây rồi.
Tại sao chứ? Suy nghĩ đầu tiên bật ra trong đầu tôi là câu đó. Cậu ấy không thích tôi làm thế này sao? Vì cảm thấy như thương hại?
Tôi đã làm gì sai chăng?
Để lại tôi kinh ngạc đứng đó, Cha Yeo Woon định bỏ đi.
Cửa sổ thông báo chợt biến mất, cái gáy đỏ bừng của Cha Yeo Woon hiện rõ trước mắt tôi. Những sợi tóc nâu của cậu ấy dính bết mồ hôi.
“Yeo Woon à, đợi đã.”
“Anh buông ra.”
Tôi còn chưa kịp nắm vai cậu ấy cho chặt thì Cha Yeo Woon đã co người vùng vẫy. Cậu ấy còn cố giằng tay ra không cho tôi giữ.
“Cậu sao vậy?”
Thật sự chẳng hiểu gì cả nên tôi càng căng thẳng. Có phải tôi vừa làm sai gì không?
Tôi đã làm cậu ấy tổn thương chăng?
“Tiền bối…”
Cha Yeo Woon cất tiếng. Từng chữ vang lên cứng nhắc như thể cậu ấy sắp hét lên, nhưng chỉ nói đến đó thì không còn chút sinh lực nào nữa.
[Đang tính mức độ yêu thích của Cha Yeo Woon.]
Yết hầu của Cha Yeo Woon run run chuyển động. Trông cậu ấy căng thẳng tới mức bây giờ cậu ấy có tuôn ra một tràng chửi rủa thì tôi cũng không ngạc nhiên. Cảm giác đúng là như vậy.
Cha Yeo Woon đang nghiêm trọng tới mức tôi không biết mình đã phạm tội tày đình gì nữa.
“Tiền bối chẳng hiểu gì cả.”
Câu này thì đúng thật. Tôi thậm chí còn chẳng hiểu tại sao Cha Yeo Woon lại nói với tôi như thế.
[Độ yêu thích: -50]
Bàn tay đang giữ lấy Cha Yeo Woon của tôi chợt rã rời. Trước sự cự tuyệt được thể hiện rõ ràng bằng con số, tôi không thể nào níu kéo Cha Yeo Woon thêm được.
Cha Yeo Woon quay đi.
[Đang tính mức độ yêu thích của Cha Yeo Woon.]
Tôi bị bỏ lại một mình. Như chọc tức tôi, cái cửa sổ thông báo lại hiện lên. Tôi đợi cửa sổ thông báo tiếp theo như người đang đợi hành hình.
Một âm thanh hệ thống đầy khó chịu cứa vào tai tôi.
[Độ yêu thích: -99]
Cảm giác như dấu âm kia vừa đâm xuyên qua ngực tôi.
*
[Độ yêu thích hiện tại: -99]
Cha Yeo Woon thấy đau.
Cảm giác không giống như lúc cậu được đưa tới bệnh viện. Cậu thấy đau nhói đầy nhức nhối ngay chỗ xương ức. Cái cảm giác bức bối như chứng khó tiêu mãi vẫn không dịu bớt.
Tâm trạng cậu thật tồi tệ. Đứng dựa ở ô cửa sổ cuối hành lang, cậu đưa tay bóp chặt lồng ngực như đang bị đá đè của mình.
Chẳng làm gì mà cậu cũng thấy mệt tới ngạt thở nên muốn ra đây hóng gió một chút. Gió đang lùa vào qua ô cửa sổ để mở. Nhưng dù có há miệng cố hít luồng không khí âm ấm đó đến mấy thì cũng chẳng dễ gì xoa dịu được cái lồng ngực bỏng rát của cậu.
Tất cả là tại cái này.
Yeo Woon đưa mắt nhìn nguyên nhân cơn đau của cậu.
Được đặt lên bệ cửa sổ trong trạng thái vừa bị xiết chặt, cái hộp giày đang phản chiếu ánh nắng lấp lánh. Trên nắp hộp in một cái logo của một nhãn hiệu giày khá đắt tiền.
Tại sao lại tặng cậu cái này? Yeo Woon nhìn chằm chằm như thể đấu võ mắt với cái hộp.
Cậu nhớ lại hình ảnh Myung Ha với nhỏ con gái lạ mặt mà cậu thấy hôm qua. Nhỏ đó xinh thật. Sợ Myung Ha nhìn thấy, cậu đã vội trốn rồi bỏ chạy, dù chẳng hiểu sao mình lại phải thế.
Đi mua giày cho bạn gái rồi nhân tiện mua luôn cái này chăng? Giá tiền món đồ này không phải thuộc diện có thể vô tư mà mua tặng nhẹ như không. Đã thế lại còn là giày chạy. Cự ly ngắn. Dành riêng cho Cha Yeo Woon.
Điều này khiến Yeo Woon cảm thấy muốn phát điên.
Tại sao lại làm thế chứ?
Tại sao mình đã tránh rồi mà vẫn tiếp tục liên lạc chứ? Tại sao lại tặng mình cái này? Tại sao lại bận tâm vì mình? Tại sao lại tìm được ra mình?
Làm sao có thể chứ?
Trong khi chẳng hề hiểu cho tâm trạng của mình mỗi khi ở bên nhau.
Ngực cậu nóng rát như vừa nuốt một cục lửa. Cảm giác như xương sườn cũng sắp chín luôn rồi. Dưới lớp da thịt hoàn toàn bình thường, ruột gan cậu đang rừng rực còn xương thì đã cháy đen.
“Đồ mới nhỉ?”
Ai đó huých vào vai cậu một cái.
Yeo Woon chậm chạp ngoái nhìn phía sau.
“Chào.”
Cheon Sang Won cất tiếng chào đầy vẻ thân mật. Phía sau là Tak Joon Kyung đang ngó nhìn Yeo Woon.
“Đứng đây một mình làm gì đấy? Giày mới hả?”
“Tránh ra.”
Nghe Yeo Woon lạnh lùng cảnh cáo, Sang Won khẽ nhếch mép cười. Đôi mắt cong lên tràn đầy vẻ công kích sắc nhọn.
“Yeo Woon à, rút cuộc mày là cái gì mà ra vẻ tay đây quá trời vậy? Mày tưởng tao muốn phải ra vẻ thân thiết với mày lắm hay sao?”
“Vậy còn mày? Sao lại phải ra vẻ thế làm gì?”
“Ha, Cha Yeo Woon. Không phải tao muốn chiến với mày…”
“Kia là tiền bối Myung Ha cho mày hả?”
Joon Kyung vô ý tứ bỗng chen vào một câu.
Nghe thấy cái tên ‘Tae Myung Ha’, Yeo Woon lập tức quay hẳn người lại. Cậu đi thẳng tới đứng sát ngay trước mặt Joon Kyung.
“Sao mày biết chuyện đó?”
“Hả? À thì…”
Giật mình trước vẻ căng thẳng của Yeo Woon, Joon Kyung lắp bắp lùi lại.
“Thì tại anh ấy hỏi tao nên tặng gì cho mày…”
“Là sao?”
Lông mày Yeo Woon cau lại.
“Thì anh ấy hỏi tao là dạo này mày chạy có ổn không, rồi anh ấy nên làm gì cho mày nữa.”
Joon Kyung vừa nói xong, nãy giờ đứng im lặng bên cạnh, Sang Won bỗng phá lên cười như điên.
“Nếu vậy thì Tae Myung Ha buổi tối đi làm thêm bên studio là để mua tặng mày cái này ấy hả?”
Oaaaa… Giọng Sang Won đầy vẻ trầm trồ pha lẫn bực tức.
Yeo Woon im lặng ngẫm nghĩ lại những lời mình vừa nghe thấy. Đầu cậu ong ong.
“Được đấy chứ, Cha Yeo Woon. Hay hai người là anh em hả? Kiểu như cùng cha khác mẹ ấy?”
Yeo Woon trừng trừng nhìn Sang Won. Mắt cậu bừng bừng phẫn nộ tới mức như tóe ra cả tia lửa.
Cậu nhớ tới hình ảnh Myung Ha trầm xuống khi kể mẹ vẫn còn sống và anh ấy nhớ mẹ đến thế nào.
“Cút đi.”
Yeo Woon nghiến răng mà gằn từng chữ một.
“Nếu tao không cút thì sao ạ? Giờ thì mày cũng hạ cố đối mặt với tao giùm chút đi chứ ạ?”
“…….”
“Muốn đánh hả?”
Sang Won lấy vai huých Yeo Woon một cái như muốn đẩy cậu. Giọng cậu ta xoáy vào tai Yeo Woon.
“Dù sao thì thành tích của mày cũng tuột dốc rồi, nên kết quả thi đấu sắp tới chắc cũng chỉ mất mặt thêm thôi. Hay là cứ đánh tao rồi lấy cớ đó để bị đình chỉ thi luôn đi.”
“………”
“Chạy một tí mà đã được quan tâm như vậy, thích thật đấy nhỉ.”
Sang Won vừa cười nhạt vừa thì thầm.
“Chắc tao cũng phải vào đội điền kinh quá. Dặt dẹo một tí là tự nhiên được cho không đôi giày.”
Yeo Woon đẩy Sang Won vào tường. Nghe thấy cả tiếng xương đập vào bức tường cứng.