Khuất Phục

Chương 145




Doãn Vệ Hoài chính thức động lòng có lẽ là vào buổi tối kia.

Đêm đó, một bàn toàn đàn ông nâng ly cạn chén, ăn uống linh đình. Đang lúcsay sưa vui vẻ, có người vừa ý vẻ lạnh lùng của Tiểu Cửu, nhất định bắtcô uống, Thái tử chỉ cười, nhếch mắt lên, Tiểu Cửu cười nhẹ, ai mời cũng không từ chối, uống vài ly.

Tay chân người đàn ông không thànhthật, hữu ý vô tình vuốt ve eo cô, Thái tử ở bên cạnh hút thuốc, liếcmắt nhìn vẻ mặt như không có chuyện gì của Doãn Vệ Hoài, không lêntiếng. Tiểu Cửu đã quen thuộc với chuyện này, người đàn ông cho rằng đãđược sự đồng ý ngầm của Thái tử, cố ý đổ rượu lên quần.

Cô rútkhăn giấy lau đi, lại bị ông ta nắm lấy, kéo về giữa hai chân. Nhìntrong mắt, cười trên mặt, miệng nói lời phóng đãng tục tĩu. Quả nhiênđàn ông uống say, sắc tâm nổi lên. Muốn Tiểu Cửu dẫn vào nhà vệ sinh.

Cửa phòng vệ sinh vừa đóng, người đàn ông ôm cổ cô, đè lên bồn rửa tay, bắt đầu giở trò, tay dán vào trước ngực cô mạnh mẽ xoa nắn. Tiểu Cửu ghêtởm, cắn răng nhẫn nại.

Đến lúc trở lại phòng, vẻ mặt người đàn ông đỏ rực, vẻ mặt đầy thỏa mãn, mọi người ném tới ánh mắt cực kỳ mập mờ lại đầy hâm mộ.

“Phụ nữ bên cạnh Thái tử quả thật không đơn giản nha!” Người đàn ông mỉm cười, kính Thái tử một ly rượu.

Đầu ngón tay Thái tử sờ thân ly, một lời hai nghĩa. “Người bên cạnh tôi đều không đơn giản, dù muốn nổi loạn không coi ai ra gì tôi cũng không quản được.”

Doãn Vệ Hoài nhíu mày, che giấu ánh nhìn nguy hiểm trong mắt.

Lúc tan tiệc đã qua nửa đêm. Đưa Thái tử trở về căn hộ, Doãn Vệ Hoài lôiTiểu Cửu lên xe. Tửu lượng của Tiểu Cửu dù khá hơn nữa cũng không phảilà Trữ Dư Tịch “ngàn chén không say”, tựa lưng vào ghế, bất tri bất giác ngủ thiếp đi.

Gió thổi nhẹ, Doãn Vệ Hoài từ từ dừng xe venđường, trong không khí thoang thoảng mùi rượu thơm và tinh khiết. Vẻ mặt cô dưới đèn đường vừa mông lung vừa không chân thực.

Cô mặc áobó sát người, lộ rõ đường cong đẹp đẽ. Không biết ma xui quỷ khiến thếnào mà Doãn Vệ Hoài nghiêng người qua, cô lại bất thình lình mở mắt ra,cảnh giác đề phòng.

Bị cô nhìn chằm chằm như thế, trong lòng anhcăng tràn một cảm giác không biết tên, giống như có thể bộc phát bất cứlúc nào, lại bị anh cố gắng đè xuống.

Cuối cùng ngồi trở lại, một tay khoác lên cửa sổ xe, chống cằm, ngón tay gõ lên tay lái, từng nhịp từng nhịp.

Đến lúc nhìn thấy người đàn ông lúc tối lái xe vào bãi đậu xe, Tiểu Cửu mới biết mục đích anh chở cô đến đây. Doãn Vệ Hoài dặn dò một câu “Ở yêntrong xe, đừng chạy loạn” sau đó xuống xe ngay lập tức.

Mười phút sau, Doãn Vệ Hoài quay lại, làm như không hề xảy ra chuyện gì, lái xe rời đi.

Trên đường có xe cảnh sát và xe cấp cứu nối đuôi nhau gào thét chạy qua, nhờ vào ánh đèn đường lúc sáng lúc tối, cô rõ ràng nhìn thấy nụ cười giảohoạt trên mặt người đàn ông này "dd:l'eq'uyd'on".

Bọn họ ở cùngmột chung cư, cùng một tầng lầu, đối diện nhau. Cô uống quá nhiều, bằngmọi cách cũng không tra được chìa khóa vào ổ.

Doãn Vệ Hoài ôm lấy thắt lưng đang khom xuống của cô từ phía sau, trong bụng cô chợt giật mình.

Không đợi cô nói chuyện, cằm cô đã bị anh giữ chặt, quay về phía sau, nâng lên, bất thình lình áp môi anh xuống…

Răng môi quấn quít, anh nắm tay cô, cắm chìa khóa vào ổ, đẩy cô vào, đóng sầm cửa, kéo cô dựa vào cánh cửa, tiếp tục hôn.

Cả quá trình nhanh đến mức cô không phản ứng kịp.

Trong hơi thở đều là mùi rượu thuần khiết, cô bắt đầu kháng cự, sau đó lại bị cuốn vào cảm giác mà anh mang lại, lúc khôi phục lại tinh thần thì đãgần như khỏa thân, răng anh đang gặm cắn cổ cô, bộ ngực mềm mại thì bịanh nhào nặn trong lòng bàn tay.

“Doãn Vệ…… Dừng……” Cô đẩy anh ra, bị anh nắm lấy hai tay, kéo cao lên. Tất cả tiếng nói và hơi thở đều bị anh nhẫn tâm đoạt mất.

Hình như nụ hôn của anh có ma lực, rút đi từng chút từng chút sức lực của cô.

Thân thể rất nóng, giống như củi khô gặp lửa. Hai người không tiếng động vừa giằng co vừa hôn kịch liệt, cô phản kháng, anh ép buộc. Cô né tráng,anh truy đuổi.

Cô động thủ, nâng đầu gối tấn công, đều bị anh hóa giải, cánh tay nâng gối cô ép lên trên ván cửa.

Đúng là một tư thế vừa mập mờ vừa hấp dẫn.

Anh đè sát người cô, không chừa một khe hở.

Tim Tiểu Cửu điên cuồng đập loạn. Cơ thể người đàn ông này sao lại cứng như thế? Hơn nữa nơi đó càng cứng rắn hơn, đâm cô thật đau.

Trong lúc hoảng hốt cô nhịn không được, ưm một tiếng. Một tiếng đó, thiếu chút nữa đã làm toàn bộ tự chủ của anh tiêu tan.

“Em kêu nữa… Kêu thêm một tiếng nữa, anh sẽ xé em ngay bây giờ.” Anh áp sát môi cô, thở hổn hển, trong lời nói không biết là uy hiếp hay khích lệ.

Mà Tiểu Cửu thì thật sự không dám phát ra âm thanh như mời mọc này nữa.

Nghĩ tới giọng điệu kia, cô hơi tức giận. “Doãn Vệ Hoài, anh có ý gì?”

Doãn Vệ Hoài cong cong môi, phía dưới đụng vào cô một cái. “Muốn anh tiếp tục?”

Tiểu Cửu sửng sốt, cái này không giống Doãn Vệ Hoài thường ngày, dục vọngmãnh liệt trong mắt như muốn đốt cháy cô. Ổn định tinh thần, cô cười một tiếng. “Em nói muốn, anh có thể không?”

Đây là khiêu khích!

Dù sao thì cô cũng là người của Thái tử, mặc dù có người vừa ý cô, nhưngcũng không làm gì cô, mà người đàn ông hôm nay chắc không muốn sống nữa, vậy mà Thái tử lại để mặc. di[en:da,n'leq..uydon" Cô bị người đó dẫnđến nhà vệ sinh hai mươi phút, anh có một cảm xúc hiếm thấy được gọi làsát ý.

“Ông ta đã leo lên người em rồi hả?” Doãn Vệ Hoài cố gắng khống chế không cắn răng nghiến lợi.

Tiểu Cửu nhướng mày. “Cho nên anh đi giết ông ta?”

“Không có.” Ánh mắt Doãn Vệ Hoài trầm xuống, ngay sau đó lại khôi phục. “Chỉ là phế ‘người anh em’ của ông ta.”

Tiểu Cửu cười hì hì. “Ngây thơ, ông ta đụng vào là em, cũng không phải anh.Người đó là do Thái tử mời đến, xảy ra chuyện trong tay chúng ta, Tháitử muốn phạt anh, em cũng không thể giúp anh biện hộ.”

“Anh ta sẽ không.” Doãn Vệ Hoài đi theo Thái tử nhiều năm như thế, làm sao khôngbiết tính Thái tử, câu nói lúc tối của anh ta, rõ ràng là ám hiệu nóianh muốn làm gì thì cứ làm.

“Từ lâu Thái tử đã muốn trừng phạt ông ta, tối nay là tự ông ta tìm chết.”

Ánh mắt anh sắc bén nhìn cô, đột nhiên Tiểu Cửu cảm thấy tư thế này vô cùng không tự nhiên, hơn nữa cô còn không mắc áo mà anh thì lại áo quầnchỉnh tề.

“Em nói này anh Vệ Hoài, anh là tiếp tục hay là không tiếp tục đây? Bị treo như thế này em vô cùng không thoải mái.”

Sắc mặt Doãn Vệ Hoài lạnh xuống, buông đầu gối cô ra, đứng lên khỏi ngườicô, Tiểu Cửu đoán chừng anh sẽ không làm gì, hừ lạnh một tiếng, nhặt áolót bị anh cởi ra, hào phóng mặc vào trước mặt anh.di'en;d!an'le"qu?y$do;n" Xoa xoa những nơi anh mút cắn trên cổ và bảvai, thoáng thấy ánh mắt của anh.

“Đàn ông đều là chó sao, dịu dàng một chút sẽ chết hả.”

Một chữ “đều” đủ làm cho tức giận của anh phun ra trong nháy mắt.

Tiểu Cửu vừa dứt lời, cánh tay đã bị anh bẻ ra sau lưng, ép vào cửa, đầy vẻ cảnh cáo, anh cắn tai cô. “Tiểu, Cửu!”

Cánh tay bị đau, cô tránh qua, đẩy anh một cái. “Doãn Vệ Hoài, anh đủ rồinha! Anh cũng biết em là người của Thái tử, không thể để người khác đụng vào em, chính anh lại làm thế với em, như vậy là có ý gì?”

Anh có ý gì? Hỏi thật hay!

Một lý do sắp được nói ra, bỗng dưng anh cắn răng nuốt trở vào, nhưng lại quên che giấu cảm xúc trong mắt.

Bầu không khí bỗng dưng trở nên im lặng và mập mờ. Tiểu Cửu âm thầm siết chặt nắm tay rồi lại mở ra.

Người đàn ông này là người khó đối phó nhất bên cạnh Thái tử. Khi cô đã xácđịnh mình không nhìn lầm tia sáng chưa kịp xóa sạch trong mắt anh, thìcô đã biết mình cần lấy cái gì để làm vũ khí công hãm anh ta rồi

……

Doãn Vệ Hoài, cho dù anh lợi hại hơn nữa, anh cũng chỉ là một người đàn ông mà thôi.

Ngày hôm sau, quả nhiên truyền thông sôi trào, lúc Thái tử đi làm nhìn thấybáo cáo, chỉ khẽ cười một tiếng, không nói gì, cũng không hỏi gì.Sau khi tắm rửa, khỏa thân đứng trước gương, Doãn Vệ Hoài híp mắt đếm, toàn thân anh có mườibảy vết đạn bắn, trong đó có mười ba cái là năm đó vì bảo vệ Thái tử đểtìm đường sống trong chỗ chết.

Tầm mắt ngừng lại ở hàng dấu răng trước ngực, lấy ngón tay sờ nhẹ.

Haizz, người phụ nữ kia lúc ấy đã dùng bao nhiêu sức lực, lâu như vậy, dấu vết vẫn chưa mất. Rất kỳ quái anh nhớ rõ lúc đó không có đau, nhưng bâygiờ, càng lúc càng cảm thấy có cảm giác đau đớn rót vào trong tim từ một nơi nào đó, đang có khuynh hướng lan rộng.

Anh ở trần, đứngtrước cửa sổ, ngón tay kẹp điếu thuốc. Không có mở đèn, ánh sáng lộnglẫy bên ngoài chiếu vào trong màn đêm, vầng sáng nhàn nhạt chiếu vàogương mặt khôi ngô của anh.

Ngay cả thời gian cũng không nhịn được mà tổn thương anh.

Đêm khuya như vậy, nỗi nhớ nhung vô bờ bến của anh đang dần phun trào trong bóng tối.

Doãn Vệ Hoài khẽ nâng khóe miệng, trong mắt phát ra ánh sáng dịu dàng.

Làm sao đây, em mới đi có mấy ngày, anh đã nhớ em đến thế.

……

?

Mạng của anh cũng rất lớn.

Năm đó, Lúc Trữ Chiêu Nhân ôm về một đứa bé thoi thóp đã nói: mạng của Doãn Vệ Hoài, không phải ai cũng có thể dễ dàng lấy được.

Trước khi gặp Tiểu Cửu, trọng tâm của cuộc sống Doãn Vệ Hoài, hoàn toàn vìbáo đáp ân tình của Trữ Chiêu Nhân, mà làm việc cho nhà Hoàng Phủ.

Anh quên thân thế của mình, quên hết mọi thứ, chỉ nhớ mỗi tên mình.

Sự huấn luyện của Trữ Chiêu Nhân dành cho những học trò, là tương đối gian khổ. die`nda.n'le/qu'ydo"n Ở mỗi một động tác chiêu thức, ông đòi hỏiđộ chính xác rất hà khắc gần như biến thái, ông nghiêm nghị không chỉvới học trò, mà với con gái ruột còn cao hơn.

Anh không chỉ mộtlần nhìn thấy cô bé gầy yếu đó len lén cắn răng khi mình bôi thuốc. Nước thuốc đổ vào vết thương, cô đau đến nhíu mày nhắm mắt, cắn môi, khôngnói tiếng nào.

Đó là một cô bé khả ái được nhiều người thích, năm đó cô hơn sáu tuổi, đương nhiên là coi cô như em gái.

Trong tất cả học trò của Trữ Chiêu Nhân, Lạc Dương là đối thủ lớn nhất củaDoãn Vệ Hoài. Từ nhỏ đến lớn, dù ngoài sáng hay trong tối, bọn họ đềukhông phân được cao thấp.

Trữ Chiêu Nhân từng nói, Vệ Hoài, thiên phú của con cực cao, lại có chung một nhược điểm với Tiểu Tịch: lúcquan trọng lại không đủ tàn nhẫn!

Doãn Vệ Hoài cười vu vơ: phải có bao nhiêu tàn nhẫn mới được xem là tàn nhẫn ạ?

Bị Trữ Chiêu Nhân khiển trách, con bé Trữ Dư Tịch bưng khay trà tới, ngồi xổm sau lưng cha len lén hé miệng cười.

Trữ Chiêu Nhân nghiêm nghị như vậy, nhưng có một nhược điểm hầu như mọi người đều biết. Chính là sợ vợ.

Mỗi khi bọn Doãn Vệ Hoài phạm sai lầm bị mắng thì Trữ Dư Tịch sẽ xúi giục Đường Yên ra tay “cứu”.

“Chiêu Nhân, đi vào đây với em một chút.” Nữ vương Đường Yên đầy khí thế, tùytiện nói một câu, Trữ Chiêu Nhân cũng không dám chậm trễ.

Chờbóng dáng ông ấy biến mất ở sau cửa viện, Trữ Dư Tịch cáo mượn oai hùmcầm cây roi của cha, quất bành bạch vào một tay đang giơ cao của Doãn Vệ Hoài. “Không cho lười biếng, chân kéo thẳng!”

Thấy anh không để ý tới cô, ngược lại, cô xấu xa bắt đầu làm cho anh nhột, Doãn Vệ Hoàikhông nhịn được, nhanh nhẹn xoay người đứng lên giày vò cô. Hai người,một lớn một nhỏ nháo thành một đoàn. di"en;da,nl/equ!y?don" Ánh chiều tà trải đầy viện, hai người ngồi với nhau trên bậc thang.

“Em vẫnluôn muốn có anh trai, tại sao anh không phải do mẹ em sinh ra?” Trữ DưTịch vẫn còn rất nhỏ, nói thế nào đi nữa vẫn còn rất ngây thơ.

Doãn Vệ Hoài không nhịn được siết chặt cô. “Anh không phải là anh trai em sao.”

Từ lâu anh đã xem nhà họ Trữ là nhà của mình. Trữ Chiêu Nhân và Đường Yênvẫn xem anh như con ruột, mà cô bé ấy lại như em gái anh, bình thườngrất hay gần gũi với anh. Lạc Dương từng hỏi anh, anh thích Tiểu Tịch?Anh cười, thích, có cô bé này tôi sẽ không sợ sư phụ dùng cách tra tấnthể xác rồi.

Lạc Dương luôn luôn u ám lại nở nụ cười thấu hiểu.

Những ngày ở nhà họ Trữ, là những ngày ấm áp nhất của anh.

Mười bốn tuổi, anh rời khỏi nhà họ Trữ, từ đó đi theo bên cạnh Thái tử, gầnnhư một tấc cũng không rời, bảo vệ anh ta. Xét theo truyền thống thìThái tử cũng không phải là người tốt, Doãn Vệ Hoài cũng thế. Anh cònnhớ, lần đầu tiên hút thuốc, lần đầu tiên tiếp xúc với ma túy, còn cólần đầu tiên chơi phụ nữ, đều là do Thái tử thúc đẩy.

Ngay cả lần đầu tiên anh động lòng, Thái tử cũng không thể thoát khỏi trách nhiệm.

Trải qua trận kinh tâm động phách ở Mĩ, người chưa bap giờ tin tưởng chuyệnđại nạn không chết sẽ có hậu phúc như Doãn Vệ Hoài cũng bắt đầu cảm thấy trời cao còn chưa quên anh.

Hôn mê một tháng, cuối cùng anh đã tỉnh lại, vậy mà lại không chết, vậy thì tiếp tục trả nợ thôi.

Thái tử dẫn theo một băng sơn mỹ nhân đến thăm anh, rõ ràng là đến kích thích anh.

Lời nói mỹ nhân cũng mang theo ba phần lạnh lẽo.

“Em là Tiểu Cửu, xin chỉ giáo.”

Lời chào hỏi thật ngắn gọn. Thì ra mỹ nhân này là người khác đưa tới làm đồ chơi để lấy lòng Thái tử.

Khi đó anh vẫn chưa thể nói chuyện, không thể làm gì khác hơn là nghi ngờtrừng mắt nhìn cô. Bị Thái tử giễu cợt, ôm chầm lấy Tiểu Cửu. “Dáng vẻDoãn Vệ Hoài giờ là nửa chết nửa sống làm sao chỉ giáo, để gia chỉ giáocô một chút? Hửm?”

Lúc đó là đầu xuân, là mùa vạn vật sống lại, cũng là mùa Doãn Vệ Hoài sống lại lần thứ hai.

Tình trạng vết thương của anh khôi phục thần tốc, rất nhanh đã có thể xuốnggiường đi lại, có thể đánh vài chiêu với Tiểu Cửu, trong người anh cóthương tích, đều phải cẩn thận, không thể phóng thích tay chân, bị côchiếm hết thế thượng phong.

Doãn Vệ Hoài bị thua lại cười qua loa, ngược lại có thể thấy được tia sáng hả hê mang chút ngây thơ từ trong mắt cô.

Thì ra cô là người phụ nữ của Ám Đường.

Thái tử ném tư liệu điều tra về Tiểu Cửu cho Doãn Vệ Hoài. “Bình thường chú ý một chút, lời nói không thành thật, cậu trực tiếp xử lý, không cần xinphép tôi.”

Kì thực cái gọi là tài liệu kia chỉ là hai tờ giấy, thật đơn giản.

Doãn Vệ Hoài nhìn qua một lượt, vừa đúng lúc Tiểu Cửu từ bên ngoài đi vào. Anh sờ sờ cằm, âm thầm oán trách.

Đúng là phụ nữ mười tám thay đổi rất nhiều, người phụ nữ này trổ mã rất nhanh, tài liệu cũng không chính xác trăm phần trăm……

……

Doãn Vệ Hoài thừa nhận là anh cố ý trêu cô. Quả nhiên, khi Tiểu Cửu bước rakhỏi phòng Thái tử, hai gò má ửng đó rất khả nghi, hung hăng đấm anh một cái.

Dựa vào quá khứ, anh cười hì hì. “Bên trong rất kịch liệt sao?”

Tiểu Cửu quay sang hướng khác, cúi đầu, tiếp tục nghịch móng tay.

Tay cô rất đẹp. Bàn tay như ngọc, mười ngón tay thon dài, móng tay màu hồng tròn tròn., hình dáng hoàn mỹ. Đã gặp qua phụ nữ yêu tóc, yêu da, yêudáng, nhưng người phụ nữ này lại thích nhất móng tay của mình.

Mỗi một động tác của ngón tay trên bàn tay ngọc ngà của Tiểu Cửu đều vuitai vui mắt, đột nhiên anh cảm thấy bụng dưới nóng lên, ho khan mộttiếng, quay mặt đi.

Nhưng mà dù không nhìn cô ấy, trong đầu đều là hai bàn tay mảnh khảnh của cô.

Bên trong, tiếng rên rỉ phóng đãng của người phụ nữ từ từ lớn lên, bị cánh cửa ngăn cách cũng có thể nghe thấy.

Tiểu Cửu vô ý nhìn thoáng qua, chợt cười khẽ. “Không nhịn được anh cũng có thể đi vào, để em giữ cửa cho.”

Lúc này Doãn Vệ Hoài mới phát hiện mình đã dựng lên một cái lều nhỏ, mà người phụ nữ này lại còn bình tĩnh hơn cả anh.

Cũng đúng, mặc dù tuổi cô không lớn, nhưng mà kinh nghiệm lại phong phú.Được dạy dỗ đặc biệt để trở thành người phụ nữ của Thái tử.

Nếu như cô biết phản ứng của mình là vì cô, không biết cô sẽ có dáng vẻ gì?

Nghĩ như thế, Doãn Vệ Hoài không có ý tốt đến gần một chút. “Không cần phiền phức như vậy, sử dụng nguyên liệu có sẵn cũng được.”

Tiểu Cửu cũng không né tránh, nhướng mày. “Có ý gì thế?”

Âm cuối khẽ lên cao, tựa như sợi lông vũ phớt nhẹ qua đáy lòng anh, thậtsự hơi ngưa ngứa. Sờ cái cằm tinh xảo của cô, anh cúi đầu, rút ngắnkhoảng cách.

“Em không hiểu sao?”

Đôi mắt Tiểu Cửu trong suốt và tinh khiết, khóe miệng lại nở nụ cười mập mờ. “Em không hiểu, anh Vệ Hoài muốn dạy em sao?”

Anh dừng lại, cười tươi hơn. “Rình coi cũng không phải là một thói quen tốt.”

Tiểu Cửu vuốt ve tay anh, khôi phục lại dáng vẻ lạnh lùng thường ngày. “Lạnha! Là anh chơi quá nhập tâm, không chịu đóng cửa xe.”

Cô vàThái tử đi xã giao, xuống xe ở dưới lầu lấy tài liệu, ai ngờ gặp phảiDoãn Vệ Hoài và phụ nữ chơi trò xe chấn. di..en.;da?nle"quyd;on" Ngườiphụ nữ mở miệng gọi một tiếng “anh Vệ Hoài” cực kỳ phóng đãng.

Thảo nào tìm khắp nơi không thấy anh ta, thì ra là ở đây ăn vụng.

Vừa đúng lúc cô ta đạt cao triều. Nhưng cô lại nhớ rất rõ ràng, người đàn ông này có vùng hông rất chắc khỏe.

……

Doãn Vệ Hoài túm lấy cô đang muốn đứng dậy, kéo nhanh trở về. Tiểu Cửu không có nơi chống đỡ, tay chống lên ngực anh, một chân lại trùng hợp quỳ gối bên hông anh.

Tư thế nữ trên nam giới, Doãn Vệ Hoài suy nghĩ sâu xa, nhìn về nơi bộ phận nào đó của hai người đang đặt cạnh nhau. “Saovậy? Anh dạy em? Hay là… Em dạy anh ?”

Tiểu Cửu khinh thường hừlạnh một tiếng, bàn tay nhỏ bé trượt từ lồng ngực anh đến cái nơi cứngrắn kia, lòng bàn tay phủ lên, nhẹ nhàng di chuyển. Hai mắt Doãn Vệ Hoài híp lại, nơi đó càng thêm phình to lên.

Dưới sự quyến rũ của cô, dù còn cách quần nhưng cũng có thể cảm nhận được dục vọng nóng bỏng của anh đang giật giật trong lòng bàn tay cô.

Phải thừa nhận rằng,tay nghề cô rất tốt. Anh nuốt một ngụm nước bọt, yết hầu trượt lên trượt xuống. Ngón tay và bàn tay của cô dùng sức rất thành thạo, khoái cảmcùng cực làm cho anh suýt bật ra tiếng rên rỉ.

Không thể nhịn được, tay anh vừa mới chạy đến bắp đùi cô, bỗng dưng một bơi nào đó giữa hai chân bị một trận đau đớn kịch liệt……

Anh rên lên một tiếng, khổ sở ưỡn người lên, lấy tay che lại…… Mắt thấyngười phụ nữ kia đã nhanh chóng tránh qua, nét mặt hài lòng.

“Tiểu Cửu, em xuống tay…… Cũng quá độc ác……”

“Còn có thể ác hơn, lần sau anh có thể xem thử.”

Anh vừa mới định nói thêm gì nữa, Thái tử đã mở cửa ra, khoác áo choàng tắm ra ngoài, bảo Doãn Vệ Hoài đưa cô diễn viên này về, Doãn Vệ Hoài hítsâu một hơi, từ từ nâng người lên, lại thở dài.

Thái tử nhìn tưthế quái đản của anh, vẻ mặt cứng ngắc, mà vẻ mặt Tiểu Cửu lại như không có chuyện gì xảy ra, suy nghĩ một chút là đã đoán được tám phần, cườithật vô lại vỗ vỗ vai anh, nghiêng đầu thấp giọng nói.

“Cậu quá mất mặt.”

Doãn Vệ Hoài cắn răng, liếc nhìn Tiểu Cửu, lúc lướt qua người cô, rât tứcgiận nói ra một câu. “Em chờ đấy, sớm muộn gì anh cũng sẽ thu thập em!”

Tiểu Cửu nhướng đôi mắt xếch, xì mũi coi thường

Cho dù Thái tử đang bận vẫn ung dung nhìn hai người mờ ám “liếc mắt đưa tình”, đoán được sẽ có chuyện để đùa, cười to lên.

Thì ra là, Doãn Vệ Hoài, thì ra là……