Cô bị tiếng chuông điện thoại đánh thức.
Say rượu, mắt còn chưa mở hẳn, cảm giác đầu tiên chính là đầu đau muốn nứtra. Theo thói quen tay với chiếc điện thoại ở đầu giường, không vớiđược, điện thoại vẫn đang vang.
Cố gắng lần theo tiếng chuông, lật người, lại không ngờ, cả người và chăn đều rơi vào trong ngực một người đàn ông.
Đàn ông? Không sai …Bởi vì dưới lòng bàn tay cô, là cơ bụng rắn chắc, bàn tay lần theo bắp thịt nhấp nhô.
Cảm giác cũng không tệ lắm, rắn chắc còn có tính đàn hồi lại mịn màng …
Nhan Loan Loan rốt cuộc cũng ý thức được cái gì, mở to mắt , thứ đầu tiênnhìn thấy là gương mặt tuấn mĩ tựa như vị thần của Hoàng Phủ Triệt, đôicon ngươi sáng chói như tinh tú của anh, sau đó là nụ cười mơ hồ bênkhoé môi anh.
“Này – điện thoại ở đây.”
Hoàng Phủ Triệt một tay chống đầu nằm nghiêng người bên cạnh cô, trong tay cầm điện thoại di động của cô, lắc lư trước mắt cô.
Nhan Loan Loan kinh ngạc, vẻ mặt mờ mịt, thật là đáng yêu.
Cô ngơ ngác, nhận lấy điện thoại, nhấn phím “Gọi”.
“Xin hỏi là ai?”
Ư a a mấy tiếng, cô cúp điện thoại. Đôi con ngươi long lanh mở to, nhìnhắn không hề chớp mắt, Hoàng Phủ Triệt nhướng mày, vỗ vỗ tay trước mặtcô mấy cái, thành công gọi lực chú ý của cô trở về.
“Còn chưa tỉnh? Nếu không em có thể sờ thêm cái nữa, xác định anh không phải là ảo giác của em.”
Nhan Loan Loan kích động , vùi mặt vào lớp chăn mềm. “ Anh … Tại sao lại ở đây?”
“Vậy em nghĩ anh nên ở đâu?” Hoàng Phủ Triệt lật người xuống giường, anhcũng đang trần như nhộng. Bờ lưng rộng rãi, thắt lưng rắn rỏi, phần bắpthịt ở lưng theo động tác kéo duỗi mà khẽ động. Thật may là dưới ngườianh mặc một cái quần dài cotton màu xám tro nhạt.
Khác với lớptây trang thẳng thớm gọn gàng ngày thường, cả người anh tản ra hơi thởđàn ông hiếm thấy. Lớp vải mềm mại lại mỏng, lộ ra miếng xương hông, ánh sáng bên ngoài chiếu vào người của Hoàng Phủ Triệt, tay thuận nắm chặtmột chỗ, đốt thuốc.
Phảng phất làn khói mù, phảng phất những tiasáng, tựa như những bức tượng thần sáp vàng Phnôm Pênh. Nhan Loan Loannằm trên giường không chớp mắt, chợt có cảm giác đẹp mắt. Người đàn ôngnày, mặc kệ lúc nào nhìn thấy, đều xuất sắc như thế, hấp dẫn mê ngườiđến thế.
Hơn nữa Hoàng Phủ Triệt vẫn ung nhàn tựa vào nơi đó,nhận thấy được ánh mắt của cô, lười biếng giương mắt, khoé miệng ngậmlấy điếu thuốc khẽ nhếch lên lộ nụ cười bỡn cợt yếu ớt.
“Định nằm trên giường một ngày à, anh bị em sai cả đêm, cũng không giống em, chẳng có chút tinh thần gì.”
Nhan Loan Loan chẳng kịp xấu hổ nữa, trong đầu xông ra 4 chữ : say rượu mất trí!
Tối qua, cô nhỉ nhớ cô đi uống rượu, bị người ta bắt uống rất nhiều, tronglúc hoảng hốt dường như đã thấy Hoàng Phủ Triệt, sau đó, sau đó thì cáigì cũng không nhớ ….
Sau đó rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Cô không cần nhìn cũng biết.
….Nhưng là, ngoài nhức đầu, dạ dày không thoải mái ra, trên người cô cũng không có bất kì cảm giác nào khác. Cô không cách nào xác định được, rốt cuộcđã xảy ra chuyện gì.
Hoàng Phủ Triệt cố ý trêu cô, nói chuyện khá mờ ám : “ Không nghĩ ra? Ai…..Anh cho là chỉ có đàn ông muốn trốn những chuyện như vầy, không ngờ phụ nữ cũng thế.”
Nhan Loan Loan bịnét mặt của anh chọc cười, đánh giá bốn phía xung quanh, chỉ nhìn mấylần đã xác định được, đây là nhà anh. Phong cách bố trí và bản thân anhđều giống nhau, lành lạnh, như làn nước trong suốt.
Cô cuộn mình trong ra giường. “ Cho em mượn phòng tắm một chút, lát nữa chúng ta nói đến việc khắc phục hậu quả.”
….
Cô chói lọi bước ra ngoài, mặc áo sơ mi của anh.
Áo sơ mi của đàn ông được mặc trên người phụ nữ, luôn luôn là sự kết hợpgợi cảm nhất. Quần áo và đồ lót của cô cũng đã được đem đi giặt khô,chiếc áo sơ mi khá lớn so với cô, chân đã mất hết cảm giác, không cảmgiác được sự an toàn.
Cô không thường dùng máy sấy, xoã mái tóc hãy còn ướt sũng trên vai.
“Uống cái này đi, đầu sẽ đỡ nhức hơn một chút.” Đưa cho cô một chiếc ly không rõ là nước gì, nhìn cô uống hết, anh lại tiến vào phòng bếp.
Nhan Loan Loan không biết vị thiếu gia này vẫn biết nấu ăn, nhìn bữa sángtinh xảo được sắp trên bàn, kinh ngạc một phen, hơn nữa mùi vị thật sựcũng không tệ,
Ăn uống no đủ, cô phát hiện anh còn ở nhà. “ Anh không cần đi làm sao?”
“Nghỉ ngơi.” Hoàng Phủ Triệp khép laptop lại, đôi tròng mắt đen quét qua cổ áo mở rộng của cô, đôi chân trắng nõn dưới áo sơ mi.
Nhan Loan Loan bị anh nhìn có chút không thoải mái, liền ho một tiếng.
“Này, ừ …. Tối qua, em …”
“Em? Em giày vò anh đến tận sáng.” Anh bất lực nói. “ Anh không biết thì ra em sẽ dính chặt như vậy.”
Sắc mặt Nhan Loan Loan hồng đi, rất nhanh lại bình tĩnh , tự nhiên trở lại. Cô biết những cô gái khác có lẽ sẽ thẹn thùng, có lẽ sẽ tức giận ,nhưng cô không làm được.
“Cảm giác thế nào? So với những người phụ nữ trước kia của anh thế nào?”
Sâu trong tròng mắt đen của Hoàng Phủ Triệt bắn ra một tia sáng, hơi trầm ngâm, đề ra đáp án.
“Rất … khác so với những người khác, chỉ là tối qua em say quá, anh đề nghịchúng ta làm lại một lần nữa khi em tỉnh táo, có như vậy, em cũng có thể so sánh xem, anh với những người đàn ông khác khác nhau thế nào.”
“….Em nghĩ không cần nữa, nếu em cái gì cũng không nhớ rõ, chỉ sợ cũng khôngcó gì khác nhau cả.” Nhan Loan Loan cố ý không nhìn vào mắt anh, xoayngười đi lấy nước.
Mới đi được mấy bước, liền bị anh kéo lại, ngã vào lòng anh. Trên đỉnh đầu là giọng nói đanh thép của anh.
“Người phụ nữ này, thật không đáng yêu.”